Mạc Linh biết rằng mình đang bị ép vào thế thua bèn lợi dụng cơ hội Tử y sơ hở vung kiếm về phía nàng ta khiến Hắc Ảnh hỏang hốt nhào lại đỡ cho người mình yêu nhưng Diệp Phi vội vàng phóng thanh sáo của mình khiến mũi kiếm trên tay ả trượt mục tiêu. Nàng phi mình về phía thanh sáo, vừa quay lưng lại thì bất ngờ bị một loạt bột màu vàng từ tay Mạc Linh vung ra vương đầy mắt.
Cảm giác xót khắp hai con ngươi làm nàng rơi từ trên không xuống đất, miệng phun một ngụm máu tươi.
– “Để ta xem lần này ả Trúc Nhã làm sao chữa được cho ngươi” Nói rồi ả ta phóng vút đi mất hút.
Tử y nhanh chóng chạy lại bắt mạch cho nàng nhưng hai mắt đã đỏ hoe từ lâu. Nàng ta đang trách bản thân mình nếu như cẩn thận hơn một chút thì sẽ không đẩy chủ nhân mình rơi vào con đường như bây giờ.
Diệp Phi tay sờ soạng khắp nơi tìm phương hướng. Lòng nàng đau như cắt khi người đầu tiên chạy lại bên nàng không phải là hắn. Tại sao chứ? Cuối cùng nàng đã hiểu, nàng không bằng chính biểu muội của hắn.
Thiên Kỳ ôm Bảo Yến trong lòng nhưng lại hướng nàng lo lắng. Hắn nhìn đôi mắt mờ đục chỉ nhìn về một hướng vô định thì không tin vào mắt mình nữa. Vội vàng buông Bảo Yến ra và ôm nàng vào lòng.
– Phi nhi, mắt nàng…
- “Là Huyết Lệ đúng không Tử y?” Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra nhưng ngữ khí lại run run hướng Tử y tra hỏi.
– “Chủ nhân, nhị tiểu thư nhất định chữa được” Nước mắt đã nhạt nhòa khắp khuôn mặt Tử y từ lúc nào. Nghe nàng ta nói thế Diệp Phi khẽ thở dài não lòng.
– “Nếu được thì năm xưa tứ muội đã không chết” Nàng thôi không nghĩ nữa. Đôi mắt này có hay không cũng chẳng còn ý nghĩa. Sau khi giúp Thiên Phong lên ngôi hoàng đế nàng sẽ về Trúc Lâm sơn trang sống cuộc sống tự do tự tại, sẽ không đau khổ hay lo lắng như bây giờ.
– “Ngươi nói…nàng sẽ…mù sao?” Hắn không tin vào tai mình, hắn không tin những gì từ miệng nàng cùng Tử y đã nói, bàn tay hắn ôm chặt nàng hơn. Phải, hắn đã hối hận, nếu như hắn quan tâm nàng một chút, yêu thương nàng một chút, cô gắng bảo vệ nàng một chút, chỉ một chút của hắn thôi đã có thể thay đổi tất cả. Nàng sẽ không chán ghét hắn như bây giờ và nàng sẽ không…mất đi đôi mắt.
Cặp mắt màu nâu tuyệt đẹp giờ đây chỉ còn một màu xám tro vô định. Nàng không còn thấy gì cả, lỗ tai cũng rất khó nghe ngóng đoán phương hướng. Tất cả mọi thứ đều một tay Tử y lo liệu.
Tử y cũng đã gửi bồ câu về Trúc Lâm sơn trang thông báo tình hình cho Trúc Nhã, nàng ấy sẽ đến trong vài tuần tới, thời gian này Diệp Phi sẽ chịu khổ rất nhiều nhưng ai cũng hi vọng Trúc Nhã sẽ chữa được đôi mắt cho nàng.
Chiếc xe ngựa vẫn tiếp tục chuyến đi của mình trên con đường dốc gồ ghề, Bảo Yến vẫn nhẹ nhàng ngủ trong lòng Thiên Kỳ, Diệp Phi đang cố gắng sử dụng đôi tai mình thành thạo hơn thay cho cặp mắt đã mất đi.
Điều quan trọng chính là Diệp Phi đã không còn quan tâm đến Thiên Kỳ nữa rồi, điều này không những khiến cho hắn đau lòng khôn nguôi mà còn rất hối hận.
Chiếc xe ngựa từ từ tiến vào địa phận của ngoại ô thành An Ninh. Mùi hôi thối của xác người không được an táng khiến Bảo Yến cứ nôn thốc nôn tháo. Nàng cũng thế nhưng nhờ sử dụng nội công mới đè nén được cơn khó chịu trong người.
– Tử y, bên ngoài như thế nào?
– Chủ nhân, nơi này thật sự rất khủng khiếp, khất cái khắp nơi, ai cũng quần áo rách rưới. Chắc họ đã bị bỏ đói rất lâu rồi và thuộc hạ nghĩ rằng nơi đây đang bùng phát dịch bệnh.
– Dấu hiệu?
– Buồn nôn, đi ngoài, da vẻ xanh lè, môi khô nứt, mắt chuyển sang màu đục.
– Dịch tả. Ngươi lấy thuốc ọi người để tránh nhiễm bệnh.
– Vâng.
Tử y lấy trong tay nải của mình một lọ thuốc viên phân phát cho Hắc Ảnh, Hắc dạ, Thiên Kỳ cùng Bảo Yến. Mọi người nhìn Tử y cùng nàng không uống thì quắt mắt tỏ vẻ khó hiểu.
– “Không ảnh hưởng đến người của Trúc Lâm sơn trang” Tử y nhanh mồm nhanh miệng giải thích cho bọn người kia đỡ phải rườm rà.
Mọi người phải ở tạm trong một quán trọ tương đối tồi tàn. Nhanh tay nhanh chân phân phát lương thực cùng thuốc men cho những người dân khốn khổ quanh đấy. Gạo được nấu loãng ra thành cháo cho họ ăn tạm qua ngày sau đó số còn lại được để dành mang vào thành An Nghi đổi lấy hạt giống để có thể tiếp tục trong mùa sau.
Ngoài ra Diệp Phi còn ra lệnh cho quân lính đào một rãnh mương nhỏ từ con sông gần đấy vào ruộng lúa để người dân đỡ phải mệt mỏi trong việc tìm kiếm nước tưới.
Chỉ trong vài ngày mà danh tiếng Phi Phi cô nương cùng nhị vương gia Thiên Kỳ theo gió thổi bay đi khắp tứ hướng. Điều này càng làm tăng thêm nỗi bất an trong lòng phe cánh thái tử cùng tể tướng đương triều.
Nhưng chất độc trong người Diệp Phi lần đầu tiên phát tác khiến mọi người lo lắng không thôi. Huyết Lệ đúng thật là Huyết Lệ. Nếu không nhờ thuốc cầm máu nàng có mang theo từ trước chắc có lẽ lần này nàng đã không qua khỏi khi cứ khóc ra máu mãi.
Thiên Kỳ ôm Diệp Phi trong lòng mà nước mắt hắn cũng theo đó mà tuôn ra theo từng cử động vì đau đớn của nàng. Nhìn nàng rên la trên giường mà tâm hắn se sắc lại.
Diệp Phi đang ăn cháo thì đột nhiên một cơn gió thổi qua nơi cửa sổ. Mùi hương này… rất quen thuộc, cuối cùng người mà mọi người mong mỏi mấy ngày nay cũng đến nơi.
– “Tham kiến nhị tiểu thư” Tử y cúi mình hành lễ với… cái cửa sổ không một bóng người làm bọn họ cứ hoài nghi không thôi.
– “Muội không xuất hiện ta cho người về nhổ hết rừng thuốc của muội xây nhà kho ngay” Diệp Phi nhàn nhã ngồi trên giường lên tiếng.
– “Ách! Đại tỷ à! Gia tài muội có nhiêu đó làm vốn mà tỷ cũng không tha nữa sao?” Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, một thân nử tử trong bộ bạch y phiêu diêu bước vào thu hút ánh nhìn của mọi người.