Trúc Lâm Sơn Trang


- “Mà hồi nãy ngươi nói gì nguy rồi? Có liên qua đến đại tỷ sao?” Tố Huyên sực nhớ chuyện hệ trọng bèn hướng Như Ý đang vô thanh vô thức bên cạnh hỏi gấp gáp.
– “Nhị tiểu thư gửi thư bảo đại tiểu thư yêu cầu mọi người về Vô…” Đang nói ngon trớn bỗng Như Ý nhớ ra có rất nhiều người xung quanh bèn nhanh chóng dùng hai tay bịt miệng lại nhìn Tố Huyên với ánh mắt cầu cứu.
– “Về đâu? Về Vô…” Tố Huyên quay ra sạc Như Ý khi thông báo không hết mà đã im lặng nhưng nhất thời cứng họng giống thủ hạ của mình nên cũng hành động lại cái động tác vừa nãy của Như Ý trên miệng bản thân rồi đưa tay ra hiệu chỉ lên phòng.
Khải Dạ vẫn im lặng ăn phần thức ăn của mình mà không quan tâm đến nữ nhân kia đi đâu, có việc gì bởi đó chẳng phải là chuyện của hắn. Một phần cũng vì dù nàng có biến mất hắn cũng nhất định tìm cho ra thứ đồ chơi mới lạ đó.
Trên căn phòng đầy đủ tiện nghi có hai thân ảnh đang nhấp nhỏm không yên.
– Ngươi nói đại tỷ giúp Hàn vương gia soán ngôi sao?
– Vâng. Trong thư nhị tiểu thư bảo thế.
– Còn không mau mau chuẩn bị dọn đồ trở về, gần hết một tuần rồi, về trễ là ta chết chắc đó.
Cả hai nhanh chóng thu xếp những thứ cần thiết nhất nhanh chân bước xuống tửu lâu nhảy vào xe ngựa xuất phát về kinh thành cho kịp ngày hẹn với hai vị tỷ tỷ đáng kính không thể giỡn chơi. Nhưng kết quả của chuyện lừa gạt người khác chính là gây trở ngại cho chính bản thân mình.

Tố Huyên loay hoay mãi nhưng vẫn không thấy được đường nào có thể phóng ra khỏi tửu lâu khi tên Khải Dạ kia nãy giờ từ đâu xuất hiện đứng chắn lối khi khiến nàng nhăn nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
– “Đi đâu?” Ngữ khí lãnh khốc, lạnh lùng nhưng không thể dấu được thái độ ôn nhu cùng nụ cười giễu cợt nơi khóe môi.
– “Ta đang có chuyện rất gấp, liên quan đến tính mạng đấy. Huynh tránh ra dùm cái” Nàng dường như xuống nước nắn nỉ hắn khi nghĩ đến đại tỷ cùng nhị tỷ đang nhìn mình với ánh mắt “trìu mến” nếu trễ hẹn.
– Nàng đi đâu? Ai gặp nạn?
– “Hiện giờ thì không có ai nhưng nếu huynh còn không cho ta đi, ta liền chết ngay tức khắc đó” Tố Huyên dường như là muốn xuống nước năn nỉ tên nam nhân trước mặt.
– “Ta sẽ đi với nàng” Hắn quả quyết. Chưa chờ Tố Huyên đồng ý vì nàng đang trong tình trạng chết dở thì hắn đã nhanh chân nhảy lên xe ngựa ngồi trễm trệ bên trong khiến Như Ý cũng đứng hình trước kẻ tự nhiên như thằng điên kia.
– “Tiểu thư! Giờ sao?” Như Ý khẽ lên tiếng gọi Tố Huyên còn đang lâng lâng trên mặt trăng kia về lại trái đất một cách tức thời và nhanh chóng.
– Sao trăng gì nữa? Đi thôi chứ sao. Còn hơn là chết trong tay đại tỷ cùng nhị tỷ.
Thế là bốn người lên đường, bao gồm Tố Huyên, Khải Dạ, Như Ý cùng một tên thuộc hạ chả biết ở đâu chui ra của kẻ dở hơi kia. Nhưng nhờ thế mà đỡ tốn tiền thuê đánh xe bởi lẽ Tố Huyên chính là một con kẹt sỉ nhất mọi thời đại. Tất nhiên trừ bỏ nhà trọ cùng ăn uống tại những tửu lâu thuộc quyền sở hữu của Phi Phi cô nương thì những thứ còn lại từ lương khô cho tới… ăn vặt đều do một tay Khải Dạ lo liệu. Ai bảo hắn có tiền còn theo một con keo kiệt làm gì, đáng cái đời.
Thời gian thấm thoắt cái thì nàng cùng tên dở dở ươn ươn đó cũng đi được ba ngày, còn hai ngày nữa là đến kinh thành nhưng vì sao tên này càng ngày càng tỏ ra ôn nhu khác lạ với nàng như thế chứ. Ngủ nghỉ hắn lo hết, từ ăn cơm, hắn đút, từ uống nước, hắn châm, chỉ thiếu mỗi đi tắm là Như Ý tắm dùm thôi.
Một chiều êm ả như nhung với những ánh dương yếu ớt le lói nơi chân trời đang chìm dần nhường chỗ cho bóng đêm phủ vây khắp lối. Cả bốn người ngồi dựa quanh những gốc cây già nua trong rừng với ánh lửa ở chính giữa. Mùi thịt thỏ nướng bốc lên ngào ngạt xung quanh khiến bụng Tố Huyên kêu lên dữ dội không thể kiềm chế được.
Phát hiện ra điều đó, Khải Dạ vẫn là động tác như mọi ngày hắn vẫn làm với “món đồ chơi dễ thương” của mình là xé thịt, thổi cho nguội, đưa tới tận miệng đút cho nàng chỉ còn thiếu việc nhai hộ rồi mớm như chim mẹ mớn thức ăn cho chim con nữa ấy chứ.
Mặc dù đã khá quen với hành động chăm sóc ôn nhu như thế nhưng đối với một nam nhân xa lạ mình chỉ mới quen biết chưa quá ba ngày thì Tố Huyên vẫn còn khá đề phòng.
– “Huynh thích ta?” Tố Huyên nhẹ nhàng dò hỏi Khải Dạ nhưng hắn tuyệt nhiên không lấy làm giật mình trước mặt nàng.
– Không!
– Thế sao huynh lại đối xửa với ta tốt như vậy?

– Ta nói là không thích chứ ta có nói là không yêu đâu.
– Huynh cư nhiên yêu ta?
– …
– Không trả lời tức là đúng. Tại sao lại yêu ta trong khi chúng ta chỉ vừa gặp nhau vỏn vẹn ba ngày?
– Không biết.
- Rốt cuộc huynh có ý đồ gì?
– Nàng là ai ta cũng chẳng biết chỉ trừ cái tên Lục Tố Huyên thì ta có ý đồ gì được?
– Có chứ! Ta cũng đẹp chớ bộ.
– “Phụt!” Khải Dạ một cước phun toàn bộ trà trong miệng ra ngoài sau đó ngửa mặt lên trời cười như điên dại “Ta chưa thấy nữ nhân nào khoa trương như nàng”
– Kệ ta! Miễn ta thấy ta đẹp là được rồi, không cần huynh bình luận.
– Nếu ta nói ta mới gặp đã yêu, nàng tin không?

– Tin.
– Tại sao?
– Chẳng phải huynh nói yêu ta và đòi đi theo ta mặc kệ là ta đi đâu trong khi chúng ta vừa mới gặp nhau đó sao? Không yêu chứ là gì?
– Hứng thú với món đồ chơi mới.
– Hừ! Ngươi cư nhiên dám mang ta ra xem như một món đồ chơi.
Tố Huyên tức giận lăn đùng ra đất đánh một giấc coi bộ còn tốt hơn là ngồi đấu võ mồm với cái tên này. Những tưởng hắn tốt bụng, ai ngờ lại gian manh như thế. Dù sao cũng sắp đến kinh thành rồi, gặp đại tỷ không thể cứ dắt theo hắn như dắt một còn “rùa vàng”. ( Phi Phi: Ý Lục muội bảo rằng lão Lục chính là một cái mỏ vàng không đáy đấy ạ! )
Sáng hôm sau vừa thức dậy, theo thói quen Khải Dạ dáo dát dòm ngó xung quanh tìm kiếm bóng hình nữ nhân nằm ngủ bên cạnh nhưng cư nhiên nàng biến mất trước mắt hắn. Ngay cả Như Ý theo hầu hạ cũng không thấy đâu, hành lý cũng theo đó mà biến mất. Nàng dám trốn hắn sao?
Tự dưng tâm một trận ân ẩn khó chịu. Thiên hạ rộng lớn, nàng lại chẳng nói rằng mình đi đâu thì làm sao có thể tìm nàng chứ. Biết thế hắn không nói nàng là “đồ chơi” thì có lẽ nàng đã không bỏ đi. Nhưng nàng nào biết đối với hắn, chưa có món “đồ chơi” nào có giá trị như nàng cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận