Trúc Lâm Sơn Trang


Thất muội lên sàn… cho tràng vỗ tay nào…. clap clap clap!!!
Trúc Lâm sơn trang.
Ngân Lục viện.
– Thất tiểu thư! Thất tiểu thư!
Nha hoàn Cát Tường hớt ha hớt hải chạy khắp viện tìm kiếm bóng dáng của Thiên Ngân nhưng dù có một thân võ công cao siêu thì nàng ta cũng không tìm ra chủ nhân của mình bởi danh tiếng “đi không thấy bóng, về không thấy hơi” chỉ duy nhất thuộc về mình nàng – Liễu Thiên Ngân – Thất tiểu thư uy trấn của Trúc Lâm sơn trang và cũng được xem là lính canh cửa tạm thời của mọi thành viên khi tất cả đều được ra ngoài làm việc theo ý của mình trong khi nàng phải vâng mệnh vàng bạc từ nhị tỷ về đây ngồi không ngặm cỏ.
– Có chuyện gì mà ngươi chạy như ma đuổi thế?
Âm thanh vang vọng trong không gian nhưng hình bóng ai kia vẫn không có dấu hiện gì là xuất hiện hay bước ra khiến Cát Tường cứ dáo dát loay hoay tìm kiếm.
– Sau lưng ngươi.
Cát Tường nhanh chóng xoay lưng lại nhưng vẫn không thấy đâu trong khi sau lưng nàng ta hiện giờ tức là trước mặt lúc nãy chính là hình bóng một nữ tử bạch y với mái tóc dài qua eo được vấn một cách đơn giản, mắt phượng mày ngài trẻ trung tầm 15 tuổi.
Cát Tường xoa xoa đầu rồi bất chợt xoay người giật mình khi phát hiện tiểu thư của mình xuất hiện đằng sau lưng.
– Thất tiểu thư, người làm nô tỳ giật cả mình.

– Chuyện gì?
– Có thư của nhị tiểu thư.
– Nội dung.
– Đại khái là nhị tiểu thư bảo trang chủ yêu cầu thất tiểu thư cùng mọi ngươi đến Vô Danh các gặp người trong tuần tới.
– Hừ! Không nói ta cũng đi. Ở đây muốn mốc meo lên rồi. Chuẩn bị mọi thứ, lệnh cho 200 người theo ta đến kinh thành trong ngày mai.
– Tuân lệnh.
Chúng ta lần nữa diện kiến tình cảm “rung trời lỡ đất” của tam muội!!!
Phía Bắc Hàn Thiên quốc.
Doanh trại quân nhân.
Phi Vũ đang đung đưa chiếc xích đu làm bằng dây thừng được bện chặt dưới gốc cổ thụ già hơn trăm tuổi, miệng ngân nga hát.
Người khuất xa, đường về sao thênh thang quá.
Người gần bước chân vẫn như còn xa.
Dù lòng nhớ thương người, vẫn luôn âm thầm.
Mà nói không nên lời.
Ngày tháng qua, tình trong em chôn giấu.
Dù rằng chúng ta vẫn hay gặp nhau.
Lòng hoài ngóng trông được nghe tiếng anh cười.
Mà cứ như vô tình.
Người ơi anh có biết em, đang chờ lời yêu anh giấu kín.
Mà sao em vẫn thấy anh âm thầm, mình anh với tương tư.

Giờ đây ta đã đến bên nhau rồi, mà sao anh chẳng nói.
Thời gian trôi em vẫn luôn mong chờ mình sẽ mãi bên nhau.
Đột nhiên một kiện áo choàng lông cáo màu trắng được khoác lên người Phi Vũ khiến nàng giật mình im bặt quay mặt lại. Là Nam Phong.
– “Miền Bắc rất lạnh mà muội cứ phong phanh như thế này sao?” Lời lẽ có vẻ trách móc nhưng thanh âm vẫn không dấu nổi sự ôn nhu cùng quý mến khiến tâm Phi Vũ một trận nỗi bão.
– “Đâu có. Tại lúc nãy muội ra đây thì trời vẫn còn khá ấm nên không mang theo áo choàng” Nàng nhanh tay tháo chiếc áo trắng mũm mỉm trao tại vào tay Nam Phong nhưng hắn nhanh hơn một bước đã kịp thời chặn ngay hành động ấy lại.
– “Muội còn nói?” Hắn ngồi thõm xuống đối diện với chiếc xích đu còn tay nắm chặt lấy hai bàn tay của nàng xoa xoa tìm hơi ấm “Bàn tay lạnh muốn cóng lên rồi còn ngụy biện nữa sao?”.
– Muội…
– Đại tỷ của muội giao muội cho ta, nếu cứ thế này thì ta sẽ bị nàng ấy giết mất.
– Đại tỷ nhìn lạnh vậy chứ thật ra rất ấm áp, tỷ ấy rất yêu thương bọn muội. Chỉ sau… cái chết của phu thê Tứ muội nên tỷ ấy mới bắt đầu xây ình lớp vỏ bọc như thế để bảo vệ những người quan trọng bên cạnh mình thôi.
– “Tứ muội? Sao muội bảo chỉ có mỗi Diệp Phi và Trúc Nhã là tỷ tỷ?” Hắn hoài nghi nhìn Phi Vũ nhưng nàng vẫn chỉ mỉm cười tiếp chuyện vì dù sao đại tỷ quyết định giúp hắn thì đằng nào mọi người cũng sẽ xuất hiện. Thế thì nói trước cho hắn đỡ phải ngạc nhiên về sau.
– Ngoài đại tỷ và nhị tỷ ra thì muội còn bốn muội muội nữa nhưng tứ muội đã mất cách đây một năm rồi. Ngũ muội Thiên Dực tuy tính tình cổ quái nhưng thật sự rất tài giỏi, muội ấy theo nhị tỷ học dược của sư mẫu nên phải nói trong Trúc Lâm sơn trang, ngoại trừ nhị tỷ thì người còn được gọi là thầy y chính là muội ấy nhưng dường như muội ấy chỉ yêu thích độc dược thôi, khác hoàn toàn với nhị tỷ.
– Thế à? Thiên Dực? Nghe rất quen.
– Quen là phải rồi. Dực Ma Vương chính là muội ấy.
– Cái gì? Không ngờ Dực Ma Vương nổi tiếng về độc dược trên giang hồ đương nhiên lại là một nữ tử.
– Huynh đừng xem thường muội ấy nhé! Cẩn thận không giữ được tấm thân chân chính của mình đâu.

– …
– Lục muội Tố Huyên tính tình trẻ con rất hay rày đây mai đó không ai biết chính xác chí hướng của muội ấy là gì nhưng người tình cảm nhất trong thất tỷ muội chính là Tố Huyên đấy. Muội luôn hi vọng sẽ sớm có người trị được tính tình như tiểu hài tử đó để mọi người đỡ vất vả.
– …
– Thất muội có lẽ chính là người có thân thủ tuyệt thế nhất sau đại tỷ và tứ muội. “Đi không thấy bóng, về không thấy hơi” chính là muội ấy.
- Khoan. Thế Vô Ảnh Thủ là…?
– Ừm! Vô Ảnh Thủ chính là muội ấy. Mà dạo này huynh có nhận được tin tức gì của Thiên Kỳ ca ca không?
– Có. Mấy hôm trước Hắc Ảnh có báo rằng họ đã cứu tế xong và đang trên đường trở về. Diệp Phi có bị thương nhưng nhờ Trúc Nhã nên đã sớm khỏi.
– “Đại tỷ bị thương? Họ có nói tại sao không?” Gương mặt Phi Vũ hằn lên sự lo lắng khôn nguôi. Phải nói trong thất tỷ muội thì nàng có lẽ chính là người dễ mềm lòng nhất và đó cũng chính là nguyên nhân vì sao từ nhỏ đến lớn các đệ tử nam trong sơn trang đều đem lòng yêu mến nàng mà không phải là bất kỳ một ai khác.
– “Không có nói nhưng biết là trúng Huyết lệ” Nam Phong vỗ vỗ vào vai nàng trấn tĩnh.
– “Chẳng lẽ là Mạc Linh?” Phi Vũ bóp chặt hai nắm tay và len lõi đâu đó trong đôi mắt đen thăm thẳm của nàng chính là sự thù hận cùng tức giận tột cùng khiến đến ngay cả người đối diện cực bình tĩnh cũng phải giật mình khó hiểu nhìn nàng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận