- “Nàng đang suy nghĩ gì mà không biết ta đứng đằng sau nãy giờ vậy?” Thiên Kỳ mỉm cười đưa tay quàng qua vai Diệp Phi nhẹ nhàng đẩy đầu nàng dựa lên vai hắn, siết chặt.
– “…” Diệp Phi ngại ngùng ngẩng đầu lên nhưng lại bị động tác mạnh mẽ của hắn kiềm lại, cả hai cứ như vậy một lúc đến sự kiên nhẫn trong Thiên Kỳ cũng lần lượt bay mất.
– “Để im” Hắn ra lệnh, ngữ khí cứng rắn khiến người như Diệp Phi cũng bất giác để giật mình làm theo.
– “Sao huynh lại ra đây? Không ngủ được à?” Khá ngại ngùng với tình cảnh hiện tại, Diệp Phi chỉ còn biết bắt chuyện cho quên cảm giác.
– “Ừm!” Hắn dựa luôn đầu mình vào đầu nàng, ngửa cổ lên ngắm nhìn ánh trăng tròn toe miệng cười “Nhớ nàng nên ngủ không được”
– “Hử?” Diệp Phi ngẩng đầu lên nhìn hắn khó hiểu nhưng sau đó lại bị một cánh tay khắc đẩy về vị trí cũ.
– “Ngày mai có thể phải ra trận rồi, nàng lo không?” Thiên Kỳ đột nhiên đổi chủ đề, trong ánh mắt hắn lóe lên tia nhìn ảm đạm nhưng sau đó rất nhanh vụt tắt.
– “Nếu ta nói không lo, huynh tin không?” Diệp Phi khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, lòng nàng giờ đây không hiểu sao lại thấy ấm áp, không còn lo lắng như vừa nãy, có lẽ là do chiếc áo mang hơi ấm của hắn trên người chăng?
– “Tin. Có ta ở đây thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả” Thiên Kỳ nâng bàn tay còn lại nắm lấy đôi tay đang lạnh ngắt của Diệp Phi đưa lên môi mình miết nhẹ “Ta sẽ bảo vệ nàng”
Đáy mắt Diệp Phi nhanh chóng hiện lên tia khó tin, ấm áp, hạnh phúc, khóe môi bất giác nhếch lên thành một nụ cười, một nụ cười thỏa mãn.
– “À! Ta có cái này tặng nàng” Thiên Kỳ rút trong người ra một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy cực kỳ xinh đẹp với những đường nét trạm trổ tinh xảo đeo vào tay Diệp Phi “Không được tháo ra dù cho có chuyện gì đi chăng nữa”
– “Ừ! Ở đâu vậy?” Diệp Phia xoa xoa trầm trồ khen ngợi chiếc vòng đang đeo trên tay mình.
– “Lúc chiều đến quân doanh, vô tình thấy trên đường có bán bèn nghĩ ngay đến nàng” Thiên Kỳ nhìn sâu vào đôi mắt đang ngập tràn niềm vui của Diệp Phi thì không khỏi toát lên sự nhu tình cùng hạnh phúc.
– Cám ơn…
Diệp Phi ngước mắt lên cám ơn hắn thì khựng lại, trong đôi mắt đen sâu kia là một điều gì đó khiến nàng rất tò mò muốn khám phá. Đôi mắt đang nhìn thẳng vào nàng đầy vẻ chiếm hữu. Diệp Phi bất giác giật mình vừa định giật lùi cách xa hắn một chút cho an toàn nhưng lại chậm một bước. Một bàn tay của Thiên Kỳ luồn qua tóm gọn chiếc eo thon của nàng kéo sát về phía mình, một cánh tay kìm chiếc gáy trắng nõn. Miệng hắn kề sát, kề sát, sát nữa chạm vào đôi đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ của Diệp Phi trong sự ngỡ ngàng của nàng. Sự giãy giụa, quẫy đạp lúc này được xem như hoàn toàn bất lực. Nhưng chẳng hiểu sao trái tim nàng càng ngày càng đập thật mạnh mà cảm giác cũng thật lạ chưa từng gặp qua.
Cũng chỉ là nụ hôn lướt nhẹ qua môi nhưng trước phản kháng của Diệp Phi khiến máu nóng trong người Thiên Kỳ lần lượt sôi trào không sức gì kiềm chế nổi. Bàn tay không yên ổn của hắn từ từ lần mò vào trong vạt áo khiến nàng bất giác đỏ mặt miệng thốt lên. Nhưng ngay sau đó hắn không động đậy gì thêm khiến nàng cũng thấy kỳ lạ, đột nhiên một vật gì đấy vừa ấm vừa nóng lại vừa ẩm ướt được đưa vào khoang miệng chiếm lấy nàng, đầu lưỡi hắn như rà soát hết mọi ngóc ngách khám phá nơi mới lạ sau đó liền quấn chặt lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng trêu đùa thoải mái. Hắn rút hết hương thơm ngọt ngào của nàng vào miệng mình không chừa lấy một lối thoát.
Đến khi cảm nhận được nữ tử trong lòng xụi lơ không còn có gì để thở, hắn mới luyến tiếc dứt ra nhưng ngay sau đó và một vòng tay ôm chặt lấy nàng vào lòng mình. Cằm hắn chống lên mái đầu nàng yêu kiều hít lấy mùi thơm của mái tóc dài và mượt mà như một dòng suối tinh khiết nơi đại ngàn.
Diệp Phi cứ thế dịu dàng, nhẹ nhàng dựa vào lòng ấm áp của hắn, tranh thủ hít hà lấy mùi hương nam tính của nam nhân đầu tiên khiến nàng rung động. Cứ thế, cứ thế. Gió mát, trăng thanh, khẽ khàng ru nàng chìm vào giấc ngủ bình yên nhất từ trước đến nay.
Xa xa, một nữ nhân với đôi mắt đẫm lệ hướng ánh nhìn vừa bi, vừa thương, vừa phẫn lên mái nhà nơi có nam nhân nàng yêu đang cùng nữ nhân hắn yêu bên nhau, tay trong tay hạnh phúc. Còn nàng nơi đây còn lại gì khi trong tay đã mất tất cả, liệu rồi sau này, nàng cũng sẽ đánh mất luôn tình yêu đầu đời của mình hay không?
Không! Nàng không cam chịu như thế, bằng mọi giá nàng phải có hắn, người nằm trong vòng tay hắn chỉ có mình nàng. Dù cả thế giới có quay lưng lại với nàng đi chăng nữa nhưng chỉ cần trong tay nàng có hắn, nàng cũng cam chịu trở thành tội đồ của toàn thiên hạ.
Diệp Phi! Đừng trách nàng độc ác. Hãy trách vì sao hắn lại yêu ngươi mà không yêu nàng. Hãy trách ông trời cho hai người gặp nhau đã rồi còn sinh ra một Trang Bảo Yến làm gì.
( Phi Phi: Cho một tràn vỗ tay với sự lên sàn của cặp đôi Biến Thái ăn khách nhất mọi thời đại, Tiểu Dực Dực – Tiểu Tuyết Tuyết )
Thiên Dực đang nằm dài trên bàn, tay nâng ly trà Bích Loa Xuân còn đang nóng hôi hổi lên nhấp vào miệng, sau đó khẽ buông ra tiếng thở dài não ruột. Trời ạ! Chưa bao giờ nàng thấy chán như bây giờ.
Nàng càng ước gì trời mau sáng, ngày mai mau đến, quân triều đình mau đánh để có chuyện để mà đùa chơi nữa chứ. ( Phi Phi: Muội chính là một kẻ vô tâm ). Rõ ràng lúc trước khi còn ở trấn Nghê Hà yên yên ổn ổn trêu đùa cùng mấy tên nam nhân người thư sinh còn hơn nữ tử thanh lâu vui vẻ là thế. Đột nhiên ham vui nghe Diệp Phi soán ngôi vui cho tên nam nhân nào đấy thì tức tốc bay về tham dự. Cư nhiên cũng thú vị thật nhưng mà đợi hoài đợi mãi cuối cùng cũng có dịp cho Dực Ma Vương ta đây trổ tài. Hắc hắc.
Đột nhiên Thiên Dực nghe gió thổi vù vù bên tai, cửa sổ nơi góc phòng bật tung mà theo đó là một nam nhân một thân áo đỏ nhảy vào, sáng chói đến độ nàng phải nheo mắt cười khinh bỉ.
– “Có cửa chính sao ngươi không đi?” Thiên Dực chẳng thèm đá động nhìn hắn mà vẫn lăn dài trên bàn than thân trách phận trách luôn ông trời cho thời gian trôi chậm rì rì.
– “Hì hì” Sơ Tuyết kéo ghế ngồi ngay bên cạnh nàng “Ta muốn cho nàng bất ngờ”
– “Rồi ta có bất ngờ không?” Thiên Dực thẩy cho hắn ánh mắt méo xệt đầy khó chịu.
– Không!
– “Có đấy!” Thiên Dực tiện tay rót cho hắn ly trà đặt trước mặt.
– “Thật không?” Sơ Tuyết mặt mày hớn hở khác thường “Nàng bất ngờ khi thấy ta à?”
– “Ừ! Bất ngờ quá” Thiên Dực giả vờ ôm mặt, hai mắt long lanh đầy ngạc nhiên “Sao ngươi lại tới đây làm ta bất ngờ thế này? Lại mặt nguyên bộ đỏ chót như con công đi hỏi vợ thế?”
– “Nàng…” Sơ Tuyết mặt đầy hắc tuyến nhưng sau đó nhanh chóng giở nụ cười ranh mãnh “Ta hỏi nàng làm nương tử, được không?”
– “Không!” Thiên Dực ứ thèm nhìn hắn vốc miếng bánh quế bỏ vào miệng “Lấy ai cũng được ngoại trừ ngươi”
– “Tại sao?” Sơ Tuyết hai mắt long lên sòng sọc đầy giận dữ nhưng do nàng vẫn cứ tậ trung vào chuyên môn ăn uống nên không biết nguy hiểm đang cận kề với mình.
– Chẳng tại sao cả. Ta thích thế.
– “Được!” Sơ Tuyết nghiến răng ken két gằn từng chữ “Ta sẽ cho nàng biết thế nào là sự tàn bạo của cung chủ Huyết Sát cung Mộ Dung Sơ Tuyết ta”
Thiên Dực chưa kịp tiêu hóa hết mớ bánh trong bụng cùng với lời nói nghe có vẻ khá kinh dị của hắn thì đột nhiên đã cảm nhận được sự đau đớn ở lưng và sau đó là phát hiện mình đã nằm dài trên bàn còn toàn bộ chén dĩa ly tách đều rơi *** đầy ra đất.
– “Ngươi làm vỡ hết dĩa cùng bánh của ta rồi” Thiên Dực tức tối vung tay tán loạn “Ta chưa có ăn no nha”
– “Rồi nàng sẽ no” Sơ Tuyết nở nụ cười cáo già nhìn nàng.
Trong đầu Thiên Dực nhanh chóng hiện ra ba chữ “không xong rồi”. Nhưng đúng là rất không xong khi một bàn tay của hắn đã nhanh chóng kềm hai cánh tay đang huơ loạng xạ của nàng trên đầu. Lần đầu tiên trong đời Dực Ma Vương bị thất thế trước một nam nhấn tuấn mỹ như thế này.
Thiên Dực chớp chớp mí mắt liên tục khiến tâm Sơ Tuyết một phen chấn động. Lão Thiên ạ! Hắn cũng chỉ định hù dọa nàng một phen thôi chứ có định làm gì đâu. Nhưng dường như trước sự câu dẫn cùng khiếu khích có quá nhiều kinh nghiệm từ trước của nàng khiến hắn không sao kiềm chế được máu nóng từ dưới hạ thân truyền lên.
Nhưng hắn biết rằng nếu như hắn dám làm gì nàng đêm nay thì bảo đảm ngay ngày mai sát chết của hắn sẽ được treo trước cổng thành đe dọa thị chúng rồi còn Huyết Sát cung của hắn chắc trở thành bình địa chỉ sau một đêm mất. Hắn đang ở trong lòng địch mà còn là địch vừa mạnh vừa có thế lực, thế cư nhiên lại bị câu dẫn bởi muội muội của địch nữa chứ.