Trúc Nhã vẫn trong tư thế lạnh lùng ngồi trên băng ghế đá trong hoa viên của Lý tướng quân phác thảo trận đồ khu thung lũng ven sông Phú Vinh. Bởi lẽ địa thế tương đối khá bằng phẳng trãi dài cả một khoảng rộng nên nếu hai phe tiến sát gần nhau thì rất dễ dàng để nhận ra sự có mặt của đối phương. Chiêu tập kích trong đêm hay đánh lẻ hoàn toàn mất tác dụng với địa hình như thế này.
May mắn thay đoàn quân bộ binh do đi đường rừng băng đèo đến nên sẽ có mặt trước thủy binh tầm một tuần nhưng do lúc trước Lục y, Tử y cùng Hắc Ảnh, Hắc Dạ đã lên đường cứ mỗi khúc sông chặt phá vài chục cây gỗ thả cho nó trôi nổi cản bước tiến quân thù thì tầm cũng phải hơn nửa tháng sau thủy binh mới đến sát nhập với bộ binh.
Trong vòng khoảng thời gian ngắn ngủi này, nàng cùng Diệp Phi phải mau chóng nghĩ ra kế sách vẹn toàn để đánh thắng bọn chúng nếu không 7 vạn binh lực cùng nhau đánh úp, cái thất bại sẽ nắm chắc trong tay không cần bàn cãi thiệt hơn.
Dương Thần Tịch đã đứng bên gốc đào gần nửa canh giờ chỉ để ngắm nhìn bóng lưng nàng trong vô thức. Hình bóng cô đơn của một nữ tử mạnh mẽ mưu kế đã đập ngay vào mắt hắn khiến một nam nhân chưa biết nhung nhớ lần nào đã phải thống khổ với một chữ “tình” từ lúc nào không hay biết.
Lúc trước khi hay tin Nam Phong yêu thầm một nữ tử giang hồ tên gọi Phi Vũ, hắn đã chỉ nhếch miệng xem thường người ta bởi lẽ hắn biết được với trái tim giàu tình thương người như Nam Phong thì yêu là rất dễ dàng. Đến khi nhìn thấy một vương gia băng lãnh vô tình như Thiên Kỳ lại dịu dàng, ôn nhu như nước nắm lấy tay nữ tử tên gọi Diệp Phi thì hắn càng khó tin hơn nữa.
Nhưng giờ đây hắn đã biết cảm giác thao thức khi hình dáng một người lúc nào cũng tràn ngập lấy tâm trí hắn là như thế nào. Thống khổ lắm chứ khi biết mình đã yêu mà yêu một người không biết có được đáp lại hay không trong khi hắn lại không có đủ can đảm mặt dày như Nam Phong và Thiên Kỳ để theo đuôi một nữ nhân đi đến cùng trời cuối đất chỉ để mua vui cho nàng.
Ý nghĩ của Thần Tịch nhanh chóng bị cắt đứt khi giọng nói đã làm hắn xao xuyến mấy ngày nay đột ngột cất lên.
– Ngươi còn định đứng đó đến bao giờ đây?
– “Ta… ta…” Lần đầu tiên trong đời Dương công tử hào hoa phong nhã ra đường luôn nhận được lớp lớp khăn tay ném đến của các cô nương khuê các cư nhiên lại ấp a ấp úng cùng lúng la lúng túng nói không nên lời trước một nữ nhân khác.
– “Đến đây” Trúc Nhã tự tiếu phi tiếu kéo ghế ra bảo hắn ngồi vào bên cạnh mình “Ta có vài chuyện cần xin ý kiến của người khác, may mắn ngươi xuất hiện thật đúng lúc”
Hắn lon ton chạy lại bên cạnh nàng như một tiểu hài tử đáng yêu đến mức chính hắn cũng không thể nào nhận ra được con người đó. Nếu phụ mẫu hắn có mặt ở đây chứng kiến cảnh này chắc ngất xỉu mà chết mất.
– Ta có thể giúp gì cho nàng?
Hắn mỉm cười ôn nhu nhìn Trúc Nhã sau đó đặt đôi mắt lên tấm bản đồ bằng da dê trên bàn đá. Hắn không khỏi ngạc nhiên khi trông thấy một bản đồ lại có thể miêu rõ từng chi tiết, từng đặc điểm của những khu vực trọng yếu quanh đây đến như vậy. Đến nỗi con sông Phú Vinh hàng ngày đều cuồn cuộn chảy siết từ nơi đại ngàn xuống vùng trung lưu mà còn ghi rõ khúc nào nông sâu và sâu bao nhiêu, có đặc điểm gì nhận biết là nơi đó.
Trí thông minh của nữ nhân này khiến bậc nam nhân đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất như hắn cũng còn cảm thấy hổ thẹn… đôi chút.
– Ngươi nghĩ Hàn Mạch sẽ đánh thành Phú An chúng ta như thế nào?
– “Ừm! Theo ta sẽ có hai giả thiết được đặt ra. Thứ nhất hắn sẽ thử tính kiên nhẫn bằng cách đóng quân ở rìa thung lũng chờ đợi đến sự phản ứng của chúng ta” Thần Tịch gật gù cái đầu nói ra suy nghĩ của mình.
– “Nếu như chúng ta nóng vội sẽ tấn công trước và rơi vào cái bẫy của hắn còn nếu cả hai bên đều chờ đợi thì thời gian thủy binh đến tiếp viện sẽ càng gây bất lợi cho chúng ta. Đúng không?” Trúc Nhã nâng đầu cây bút lông dịch chuyển từ nơi hạ nguồn con sông Phú Vinh đến thành Phú An diễn giải ý của mình cho hắn nghe.
– “Nàng rất thông minh. Cả thủy lẫn bộ mà đánh vào thì chúng ta chỉ cầm chắc thất bại” Thần Tịch hướng Trúc Nhã mỉm cười ôn nhu tán thưởng trí thông minh hiếm có của nữ nhân này.
– “Còn giả thiết thứ hai?” Trúc Nhã không quan tâm cái nhìn đầy ẩn ý của hắn, vẫn bình tĩnh suy tính thiệt hơn cho quân mình.
– Thì hắn sẽ tấn công trực diện thẳng vào thành chứ sao. Mà cách này ta càng dễ thất thế bởi diện tích trong thành rất hẹp, nếu như bị bao vây coi như không còn đường thoát.
– Vậy theo ngươi, hắn sẽ chọn giả thiết nào?
– Đã là cáo thì sẽ chọn phương án đầu tiên. Bởi Hàn Mạch là một tên không thích kẻ thù của hắn chết một cách nhanh chóng và thóng khoái nên hắn phải dày vò, hành hạ con mồi trước khi thịt nó.
– “…” Trúc Nhã xoa xoa tách Bích La Xuân nóng hổi trong tay ngẫm nghĩ.
– “Nàng đã có kế sách gì chưa?” Thấy nàng im lặng, hắn liền tìm cách trò chuyện nhưng ngoài chuyện binh lược ra thì hắn cũng chả biết nàng thích gì hay để tâm đến ai.
– Chưa.
– Nghỉ sớm đi, mai rồi tính. Không sao đâu mà lo.
– “Người nên lo lắng là thái tử chứ không phải chúng ta” Trúc Nhã chỉ thả lại một câu rồi cất bước quay vào bên trong phòng mình bỏ mặc cho tên dở hơi vẫn còn ngồi trên bàn đá ngơ ngơ ngẩn ngẩn không hiểu hàm ý của câu vừa rồi là gì.