Nghe gọi đến tên mình, Thần Tịch xoay mặt lại thì nhìn thấy ngay tình huống “chỉ mành treo chuông” đó, tâm một trận hoảng loạn. Không chần chừ, hắn liều mạng lao về phía lầu cao trong khi Diệp Phi đang dùng một tay đẩy cả cơ thể của Trúc Nhã nương theo dải lụa của mình rơi dần xuống. Đến chừng phân nửa đoạn đường thì Trúc Nhã đã rơi ra khỏi nơi nượng tựa đúng như dự đoán của Diệp Phi, không nói nhiều, Thần Tịch một đường bay lên cắp cả người Trúc Nhã mang đặt vào vòng bảo vệ của Nam Phong cùng Phi Vũ.
Diệp Phi đứng loay hoay một hồi bên trên đài à phía dưới toàn là quân địch trong đi đài làm bằng gỗ này cũng chẳng thể trụ được bao lâu, nó sắp gãy đổ hoàn toàn. Đến lúc đó đừng nói là bị bắt mà tính mạng cũng có thể không còn nguyên vẹn.
– Phi nhi, nàng nhảy xuống mau.
Thiên Kỳ đứng phía dưới hoảng hốt hét lên. Diệp Phi nghe thấy nhưng có điên mới làm theo lời hắn. Chết như thế nhất định rất khó coi, nàng chẳng thà nhảy sông còn hơn là nhảy… trên cạn như thế này.
Chẳng còn cách nào khác khi đài cao bằng gỗ đang dần gãy sụp xuống, bên dưới mọi người đều hướng những ánh nhìn lo lắng cùng hoảng hốt đến nử tử bạch y phía trên cao. Dải lụa trắng phất phơ trong gió cũng nhuốm toàn máu tanh từ lúc nào.
Sau này nghĩ lại thì Thiên Kỳ luôn bảo máu của Diệp Phi chính là máu liều khi từ trên cao đó, nàng đã nghe lời hắn, nhắm mắt lao xuống như một con thiêu thân.
Thiên kỳ nhấp chân vào vai của một tên lính bên cạnh lấy đà nhảy lên cao ôm chầm lấy thân ảnh nữ tử bạch y đang rơi dần đó. Cả hai ngã xuống đất đánh phịch một cái đến nỗi phải lăn vài vòng trên đất xây xẩm mặt mày nhưng rất may là nàng vẫn còn nguyên vẹn, không có thịt nát xương tan như đã từng tưởng tượng ra.
- “Nàng không sao chứ?” Thiên Kỳ nâng người Diệp Phi đang ôm trong lòng dậy xoay thành từng vòng kiểm tra kỹ lưỡng sau đó mới lại ôm chầm lấy trước mặt biết bao quân lính dưới trướng của mình.
– “Ta không sao đâu, buông ra đi… mọi người nhìn kìa” Diệp Phi tuy hơi đau nhưng tình cảnh khiến nàng đỏ mặt này đã lấp liếm toàn bộ cái đau rồi.
– “Nàng ở trong đây cho ta, không được ra ngoài” Hắn đẩy nàng vào vòng bảo vệ cùng với Nam Phong sau đó một cước phóng thẳng ra phía ngoài.
Thế trận bát quái hiện giờ đã tan rã chỉ còn quân ta bao vây nhóm người của Hàn Lãnh chẳng còn bao nhiêu người khiến ánh mắt bọn chúng hoang mang vô độ.
– “Hàn Lãnh, người giơ tay chịu trói thì bọn ta sẽ tha cho các ngươi một mạng” Nam Phong ngồi trên lưng ngựa tiến ra phía bên ngoài hướng phe tam hoàng tử hét lớn.
– “Chi bằng liều mạng một lần còn hơn là chịu nhục để ngươi bắt làm con tin” Hàn Lãnh cười khẩy không đặt Nam Phong vào mắt mà ánh nhìn của mình đang hướng về phía… Thiên Ngân.
Lần đầu hắn gặp nàng chính là hình ảnh một nữ nhân từ trên trời bay xuống như một nàng tiên giáng trần giải cứu cho thất đệ của hắn – Thiên Minh. Nếu như lúc đó hắn có bản lãnh hơn một chút. Tinh ranh hơn một chút, may mắn hơn một chút thì có lẽ nàng đã là người của hắn chứ không phải bây giờ cả hai lại đối đầu như thế này.
– “Ngươi không muốn sống thì cũng nên nghĩ cho những người đã theo ngươi bao năm qua chứ” Thiên Kỳ đã ngồi trên ngựa tự bao giờ đang đứng bên cạnh Nam Phong. Hai huynh đệ bọn họ ở đó, nơi đầu ánh nắng ban trưa khiến bức tranh như được tô đậm thêm thật nhiều sắc màu.
– Dàn trận.
Hàn Lãnh ngay lập tức hô to khiến binh sĩ triều đình theo hắn dùng chính những tấm khiên có hình tròn của mình vây lại xung quanh tạo thành một bức tường thành vững trãi. Chính những thanh giáo chĩa ra xung quanh như lúc đầu trong “Bát Quái đồ trận” của Diệp Phi đã phản lại bọn họ.
Hình tròn bảo vệ đó liên tục xoay quanh tại vị trí của mình rồi dần dần tiến lên phía trước với ý định phá vỡ vòng vây rút lui trong an toàn. Hàng loạt binh lính quân Nam Phong liều mạng nhảy vào nhằm phá vỡ thế trận nhưng tất cả đều phun máu ngã chết bởi những mũi giáo nhọn và dài đâm vào thụt ra liên tục theo một trình tự sắp sẵn chứng tỏ Hàn Lãnh cũng là một tay tướng quân có khá nhiều kinh nghiệm nơi sa trường máu lửa.
Đến gần một canh giờ sau, với sự thiệt hại về tính mạng của binh lính đã tăng dần lên thấy rõ, Nam Phong nhanh chóng ra lệnh cho Thần Tịch dùng một sợi dân thừng vừa to vừa dài buộc chặt với những miếng sắc do khiên tròn tạo thành. Hai đầu được hơn 10 người cưỡi ngựa lấy đà từ xa dùng sức tông vào mặt vòng bảo vệ khiên tròn của Hàn Lãnh khiến chúng vỡ ra chỉ trong tích tắc. Tiếng hoan hô bay theo gió khiến lòng Phi Vũ như buông thõng một chút.
Vòng vây bị phá vỡ, hai bên lao vào chém nhau như điên. Nhìn tình cảnh trước mắt, thất tỷ muội của Trúc Lâm sơn trang cũng không muốn bị động ở một chỗ, nhanh chóng họ nhảy lên ngựa của mình lao ra ngoài sử dụng những chiêu thức biến hóa trong võ công đánh nhau ầm ĩ vang xa cả một góc thung lũng phía sau dãy đồi thấp.
Có kẻ ngã xuống, có máu phun ra, có tiếng thét lên đau đớn nhưng tất cả chẳng là gì so với tình trạng hiện giờ. Trận chiến đã đến hồi kết thúc ngay khi Hàn Lãnh cùng Nam Phong lao vào nhau như con hổ đói vồ mồi. Trên người cả hai toàn là máu và những vết thương đang lúc tét ra đau nhức nhưng với niềm tin chiến thắng của Nam Phong cùng ý nghĩ trốn thoát trong đầu Hàn Lãnh đã khiến họ điên cuồng chém giết đối phương.
Hai mũi kiếm, hai con người nhưng chỉ một kẻ được sống sót. Cuối cùng thì “thắng làm vua mà thua thì làm giặc”, định lý đơn giản và rất dễ hiểu dành cho tất cả những ai tham gia chiến tranh.
Thanh kiếm trên tay Hàn Lãnh vung lên cao hạ xuống nhanh chóng theo một đường ngang khiến Nam Phong phải hạ người nằm sáp rạp xuống lưng ngựa né một đòn hiểm. Nhưng trong lúc quan trọng của cuộc chiến thì mũi kiếm của Nam Phong đã đâm vào ngực của đối phương khiến Hàn Lãnh ngã ngựa nằm ngay đơ trên đất.
Cuộc chiến đã kết thúc trong tiếng la hân hoan của toàn quân, một vạn quân bây giờ chỉ còn lại vài trăm khiến Hàn Lãnh thêm phần ảo não. Tất nhiên hắn cùng Liễu Viễn đã bị bắt sống đưa vào nhà giam trong thành Phú An được canh giữ cẩn thận bởi hàng lớp bảo vệ của những sát thủ trong Vô danh các, một con kiến cũng khó lòng ra khỏi chứ đừng nói chi là hai con người như bọn họ.