Trúc Nhã hết vòng sang trái rồi lại quay sang phải, giở hết tay của người này rồi đến chân của kẻ kia khi Thiên Dực lại phải đứng lau mồ hôi trong lúc pha chế dược dưới sự chỉ dẫn của nhị tỷ mình.
Thần Tịch cả ngày mặt u ám cũng chả biết nguyên nhân vì sao đột ngột xuất hiện trước mặt Trúc Nhã làm nàng cứ đơ ra như cây bơ nhíu mày khó hiểu. không phải là nàng không muốn nói chuyện với hắn mà do cái cảnh tình tình tứ tứ lúc hắn ôm nàng từ trên đài cao bay xuống cứ lúc ẩn lúc hiện trong kí ức không biết phải làm sao mới có thể xua tan đi được.
– “Nàng không sợ nhiễm bệnh à?” Thần Tịch không chịu được sự im lặng của nàng nhưng bản thân hắn cũng chẳng biết phải nói điều gì.
– “Không hề gì” Giờ đây người ngoài cuộc mới phát hiện ra rằng ngữ khí của Trúc Nhã đã hoàn toàn hòa hoãn hơn so với lúc đầu mới tiếp xúc với Thần Tịch. Thiên Dực đứng phía ngoài khẽ huých tay vào eo Tố Huyên ra hiệu. Hai tỷ muội bọn họ ngay lặp tức ngừng tay theo dõi cuộc đối thoại tình tứ có một không hai của vị được mệnh danh là “tảng băng biết đi” của Trúc Lâm sơn trang.
– “Nàng đừng tiếp xúc nhiều quá với người bệnh” Thần Tịch kéo tay Trúc Nhã ra phía bên ngoài màn trước cho nàng hít thở bầu không khí trong lành.
– “Chỉ là đậu mùa và dịch tả thôi, không có gì quan trọng” Mặc dù hơi bất mãn nhưng nhờ thế mà nàng cũng thấy thoải mái hơn không khí ngộp thở phía bên trong.
– “Dịch không nguy hiểm chứ?” Trầm tư một hồi lâu, Thần Tịch mới khẽ lên tiếng.
– “Ừm! Không đáng ngại” Trúc Nhã khẽ gật đầu sau đó mới nhìn thẳng vào mặt hắn hỏi “Chẳng phải ngươi sẽ cùng Nam Phong đi khảo sát địa hình sao?”
– “Ách! Ta quên” Hắn gãi gãi đầu cười trừ rồi nhanh chóng nhấc chân rời khỏi chỉ để lại một câu nói đầy ẩn ý “Thôi ta đi, ta sẽ mau chóng về thôi”
– “Về sớm hay về trễ thì có liên quan gì đến ta chứ?” Trúc Nhã nhíu mày đành quay lưng vào trong lều tiếp tục công việc.
Tối hôm ấy, mọi người đều tất bật dựng giàn thiêu bằng gỗ cách khá xa doanh trại và cổng thành để thiêu những xác chết vẫn còn đang nhiễm dịch bệnh kia. Dù cho là địch nhân đi chăng nữa thì họ vẫn là con người, vẫn là một sinh mạng vô tội chỉ biết cống hiến sức lực bản thân cho triều đình, cho đất nước chỉ tiếc rằng tướng soái của họ quá man rợ, quá không có tính người khi lợi dụng những cái xác kia để mang lại lợi ích cho quân mình.
Họ nhất định cũng có gia đình, mẹ già, vợ trẻ, con thơ nhưng giờ đây lại phải bỏ mạng nơi đất khách quê người. Đi chiến tranh mà không chết trên sa trường vang danh thiên hạ mà lại chết dưới con ma dịch bệnh tai quái ác ôn. Thế cư nhiên khi chết rồi lại còn bị mang ra làm công cụ lợi dụng cho người khác. Thử hỏi, làm sao họ có thể nhắm mắt nơi suối vàng và còn bất kỳ mặt mũi nào để gặp tổ tiên của mình cơ chứ?
Đúng 267 cái xác, xấp xỉ 267 gia đình mất cha, mất con, mất chồng. Tang thương chèn chất đau thương. Nhưng kết quả của chiến tranh lúc nào cũng thế, lúc nào cũng là máu, tính mạng và nước mắt. Dường như những thứ đó đã ăn sâu vào quá trình phát sinh cũng như nhân quả báo ứng trong mỗi cuộc chiến từ xa xưa cho đến tận bây giờ.
15 giàn thiêu, trên mỗi giàn chính là gần 20 con người đã nhắm mắt xuôi tay không biết đến hỉ, nộ, ái, ố của trần gian là gì nữa. Người xưa bảo “Chết không phải là hết”, đúng vậy, chết chính là bắt đầu một cuộc sống mới viên mãn hơn, vĩnh cửu hơn. Nhưng liệu sự thật có phải là như thế không hay đằng sau cái chết lại là sự hành hạ của nơi gọi là địa ngục cho những gì khi còn sống con người đã gây ra?
Lửa bập bùng từ nhỏ cho đến to dần rồi cháy càng dữ dội hơn trong gió đêm. Mùi khét của thịt người bị cháy xém khiến cho bất kỳ ai cũng cảm thấy cơn buồn nôn như muốn trào dâng ra khỏi bao tử của mình.
Thầm nhìn những tàn lửa bay lên trời sau đó bị dập tắt bởi những cơn gió và sự chênh lệch nhiệt độ mà lòng mọi người dấy lên một niềm thương cảm. Biết đâu ngày sau người nằm trên giàn thiêu đó lại là chính mình?
– Chủ nhân! Không xong rồi!
Tiếng thất thanh của Thanh y vang vào trong tai Diệp Phi làm dự cảm bất an trong lòng nàng được thể phát huy dữ dội hơn và cũng nhờ đó mà thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
– “Có chuyện gì?” Diệp Phi quay lưng lại không khỏi nhíu mày khi thấy sau lưng Thanh y lại là bộ ba còn lại của Tứ y cũng thủy chung với gương mặt lo lắng không kém gì.
– “Dân chúng trong làng đang bị trúng độc” Thanh y gấp gáp thông tri tin tức cho Diệp Phi bởi mọi người từ sáng đến giờ đều có mặt ở ngoài thành để giải quyết vấn đề dịch bệnh cùng những xác chết của địch nhân nên chuyện trong thành hoàn toàn không nắm được chút thông tin nào cả.
– “Mấy nha hoàn trong Lý tướng phủ với thân nhân của ngài ấy cũng thế” Lục y do bởi mấy ngày này ở trong phủ nhận lệnh hầu hạ Diệp Phi nên cũng nhanh chân đến nơi thông báo gấp gáp vì sợ rằng có mật thám đã lẻn đến vào trướng quân phủ, như vậy không phải là quá nguy hiểm ọi người hay sao.
– “Phía Bắc thành, nơi thao duyệt binh lính cũng xảy ra hiện tượng này thưa chủ nhân” Hồng y càng gấp gáp hơn nữa bởi trong mỗi cuộc chiến, binh lính là khá quan trọng mà hiện tại đã đến hơn nửa ngàn người có hiện trạng nhiễm độc ói mửa liên miên.
– “Bảo Yến cô nương cũng như thế” Tử y nhìn Thiên Kỳ đáp lời bởi nàng biết nàng ta vô cùng quan trọng với vị vương gia này và đồng thời là gia tương lai của bọn họ mặc dù chẳng ai quý mến nàng ấy cả.
– “Chẳng lẽ bọn chúng cử người vào hạ độc nguồn nước chính của toàn thành chúng ta sao?” Nam Phong hoang mang nắm chặt lấy tay Phi Vũ như trấn an nàng và cũng như tìm ình một động lực nào đấy để có thể đứng vững tiếp tục lãnh đạo cuộc chiến tranh tàn khốc phía trước.
– “Tiểu Yến sao rồi?” Thiên Kỳ ngữ khí tức giận hướng Tử y quát tháo làm nàng ta không rét mà run trước bộ dáng hung hăn từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp phải của hắn.
– “Tiểu Kỳ, Bảo Yến không sao đâu, ngươi bình tĩnh chút đi” Diệp Phi nắm tay hắn vỗ vỗ trấn an tinh thần của con sói xám đang kỳ tức giận kia.
– “Biểu hiện của người trúng độc là gì?” Trúc Nhã xoa xoa cái đầu đang đau nhức của mình không khỏi không hỏi bởi lẽ nàng nắm chắc đây nhất định không phải là độc khó giải nhưng với lượng nước chính khổng lồ đó để mà tiêu trừ hoàn toàn độc tố lại là một vấn đề cực kỳ nan giải.
– “Nhị tiểu thư, người trúng độc thì có người ói mửa ra máu, có kẻ thì hôn mê sâu, lại có tên thì ôm đầu đau nhức như búa bổ vào vậy” Hồng y nhớ lại biểu hiện của những binh lính mình đang thao duyệt khi trúng phải độc.
– “Nhưng người có nội lực lại không hế hấn gì cả. Chứng tỏ bọn chúng nhắm vào hoàn toàn là binh lính cùng với khả năng làm lung lay tinh thần của dân chúng trong thành” Thanh y tiếp lời Hồng y càng làm cho không khí thêm phần ngưng trọng khó dò.