Trúc Lâm Sơn Trang


- Kệ hai người họ, ai biểu hốt nhầm người làm chi. Rồi còn lục muội thì hình như là cái tên hồi nãy, cái gì dạ dạ vâng vâng ấy?
– “Trình Khải Dạ!” Tố Huyên từ đằng trước đột nhiên thốt lên khiến hai người cười ngất “Làm ơn nhớ tên hắn dùm muội”
- Còn tên thất hoàng tử Hàn Thiên Minh thì nhất kiến chung tình với thất muội nhà ta nhưng đến giờ muội ấy vẫn chưa lung cây rơi lá.
– Còn muội thì sao?
– “Muội hả?” Thiên Dực giật mình khi nghe đến mình nhưng ngay sau đó hai má ửng đỏ “Hắn tên Mộ Dung Sơ Tuyết”
– “Cung chủ Huyết Sát cung nổi danh trên giang hồ?” Gia Khánh nghe đến tên đấy thì bàng hoàng quay xuống thẩy cái nhìn đầy ẩn ý cho Thiên Bảo, sau đó hai người nhìn nhau trìu mến.
– “Ừm! Muội một lần ham vui cứu hắn một mạng liền sau đó phải vát hắn theo làm của nợ” Thiên Dực mỉm cười khi nhớ lại chuyện quá khứ.

– “Dớt hắn làm của nợ hay làm con rùa vàng để tỷ trả hết nợ uội?” Tố Huyên trề môi nhìn Thiên Dực đầy nghi ngờ.
– “Lục muội vẫn còn tiết kiệm tiền à? Cuốn sổ kia vẫn còn theo bên người muội sao?” Thiên Bảo bất ngờ nhìn Tố Huyên mỉm cười.
– “Hành động bốc lột người khác như vậy mà tỷ gọi là tiết kiệm à? Muội ấy thay sổ ba lần rồi mà cuốn nào cũng thấy toàn tên muội thôi” Thiên Dực uất ức nhìn Tố Huyên với ánh mắt tràn đầy tia sát khí.
– …
– …
Cả bốn người nói đủ thứ chuyện từ trên trời xuống dưới đất, từ trong sơn trang ra ngoài giang hồ cho tới tận khi bọn họ tiến đến sát cổng thành Phú An thì mới ngưng hẳn nhưng những câu chuyện đó vẫn không bao giờ có hồi kết. Làm sao mọi chuyện trong hai năm qua có thể mang ra kể và bình luận hết chỉ trong vòng vỏn vẹn có nửa ngày thôi chứ.
Diệp Phi ôm chặt lấy Thiên Bảo như không muốn buông tay cho đến tận khi Thiên Kỳ nhìn nàng ta với ánh mắt hằn học thì nàng mới luyến tiếc thả vòng tay của mình. ( Phi Phi: Nữ nhân, muội muội… cũng bị ghen! )
– “Tại sao bây giờ hai ngươi mới trở về?” Diệp Phi ngữ khí tức giận, một tay nắm chặt thành quyền, một tay đập mạnh lên bàn khiến bình trà Bích Loa Xuân hảo hạn vừa được pha xong lay động đến độ nước trà sánh ra cả bên ngoài làm ướt nhem một mảng chiếc khăn gấm trãi bên trên.

– “Muội xin lỗi đại tỷ” Thiên Bảo nhìn thấy Diệp Phi lần đầu tiên dữ dằn như vậy thì cũng hơi sợ nhưng trong mắt đại tỷ mình lại là hai vòng lệ như chờ ứa ra đã khiến tâm Thiên Bảo như bị ai cào xé.
– “Phi nhi, nàng bình tĩnh cẩn thận lại đỗ bệnh” Thiên Kỳ kéo Diệp Phi vào lòng mình vỗ về cho nàng cất lên từng tiếng nấc nhẹ nhàng.
– “Không sao là tốt rồi!” Trúc Nhã chỉ bỏ lại một câu rồi cũng vội vàng quay đầu bỏ đi trở về phòng mình. Không phải là nàng không vui khi tứ muội cùng phu quân của nàng ta còn bình an trở về mà chẳng qua là nàng không tiếp thu nỗi tin tức chấn động này.
Hai năm qua, không ngày nào là nàng không đau đớn, hối hận vì năng lực của mình khi năm xưa đã không cứu được muội muội. Nhưng sự dày vò trong lòng nàng đã nuôi ý chí quyết tâm phấn đấu làm sao cho y thuật càng ngày càng inh đến một lúc nào đó không còn bất kỳ một loại độc nào có thể gây trở ngại cho nàng. Và cái danh Vô Sắc thần y cũng đã ra đời từ dạo đó.
Giờ đây Thiên Bảo trở về có lẽ chính là kinh hỉ lớn lao nhất trong cuộc đời của nàng. Năm xưa với cái chết của hai người đã khiến tảng băng trong lòng nàng càng bị đóng băng và càng cứng cáp nhiều hơn nữa nhưng giờ đây nó đã được phá bớt ra bởi vì sự ấm áp của một người mang lại.
Đáng lý ra nàng phải vui chứ nhưng vì sao trong lòng nàng vẫn còn một nỗi bất an vô hình chung khiến nàng không muốn, hay là không dám đối mặt với Thiên Bảo cùng Gia Khánh?
– “Thiên Bảo! Đừng trách nhị tỷ. Chẳng qua là tỷ ấy vui quá rồi nên không tiếp thu được toàn bộ niềm vui bất ngờ này” Phi Vũ nắm chặt hai tay Thiên Bảo trấn an nhưng đôi mắt đã đỏ ngầu lên vì sung sướng, vì hạnh phúc đã khiến từng lời nói của nàng nhanh chóng bị nuốt ngược vào trong chỉ còn những tiếng nấc nghẹn. Nam Phong thấy vậy thì rất đau lòng nên cũng nhanh chóng ôm chặt nàng vào lòng vỗ về như hài tử.

– “Tỷ về hình như muội không vui?” Thiên Bảo ôn nhu nhìn Thiên Ngân.
– “Giận nhiều hơn vui” Vỏn vẹn bốn chữ nhưng khiến Thiên Bảo đứng sững lại tại chỗ.
– “Giận vì ta không báo tin ọi người sao?” Thiên Bảo rơi nước mắt nhìn mọi người. Phải chăng thời gian qua nàng cùng Gia Khánh bặt vô âm tín đã mang lại rất nhiều niềm đau ọi người nên giờ đến người bình tâm nhất như đại tỷ cũng khóc, lạnh lùng nhất như nhị tỷ cũng vội vàng không chấp nhận nổi mà ngay cả thất muội cũng như thế này rất xa cách.
– “Muốn không giận thì mau chóng đưa lý do” Thiên Ngân ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Diệp Phi nhanh chóng rót trà như chờ đợi thời gian mở màn của một vở kịch truyền thống.
Đợi mọi người ngồi hết vào chỗ. Diệp Phi hai mắt đỏ rưng ngồi bên cạnh Thiên Kỳ được hắn ôm trọn vào lòng, cả người nàng như dựa vào lồng ngực vạm vỡ của hắn. Phi Vũ cũng phải nhờ Nam Phong đỡ ngồi xuống ghế mới có thể bình tâm trở lại. Ngoài ra trong phòng còn có Gia Khánh, Thiên Dực, Sơ Tuyết cùng Thiên Ngân mà thôi. Những người còn lại ai việc nấy mất rồi.
– “Hai năm trước lúc muội bị thương cùng với trúng độc rất nặng đã được Gia Khánh ôm nhảy xuống Đoạn Lôi Nhai gần Trúc Lâm sơn trang chúng ta. Muội cứ đinh ninh mình đã hết thời và lần này lại kéo theo cả phu quân của mình nhưng cảm giác lúc đó không phải là sợ hãi mà chỉ có bình tâm cùng hi vọng kiếp sau sẽ được gặp lại chàng cùng yêu chàng” Thiên Bảo chầm chậm kể lại quá khứ nhưng trong giọng nói không dấu được tâm trạng của mình.
- “Dưới vực sâu đó là một cái hồ nước nóng nguyên thủy vô cùng sâu nên may mắn ta cùng Tiểu Bảo thoát được một mạng nhưng vì nàng bị thương quá nặng mà người ta lại không còn công lực nữa, đành nhìn nàng thiếp dần đi trong đau đớn” Gia Khánh tiếp lời của Thiên Bảo “May mắn thay ta trụ được tầm nửa ngày thì có một cặp vợ chồng ngoài ngũ tuần vô tình đi qua đã ra tay cứu giúp. Cả hai đích thực là người có võ công rất cao cường liền truyền thụ công lực cứu mạng ta cùng giải độc cho Tiểu Bảo”
– “Đến hơn một tuần sau đó thì muội mới tỉnh dậy, đập vào mắt là ngôi nhà khá xa lạ trong khi Gia Khánh với ánh mắt lo âu ngồi bên cạnh” Thiên Bảo mỉm cười trìu mến nhìn phu quân của mình.
- “Hai người họ không có con bèn nhận bọn ta làm nghĩa tử. Trong hai năm qua hai người truyền thụ võ công cho bọn ta rất chú tâm cho đến cách đây tầm một tháng thì hay tin tức từ bên ngoài truyền vào bảo Trúc Lâm sơn trang hỗ trợ hai vị vương gia soán ngôi thì ta cùng Tiểu Bảo đã ra khỏi cốc đến đây giúp mọi người một tay” Gia Khánh cười đắc ý.

– “Nhưng trước khi đi thì hai người họ có nhờ muội cùng Gia Khánh tìm giúp một người” Thiên Bảo đẩy ánh mắt dò tìm về phía Sơ Tuyết nhưng liền sau đó nhanh chóng quay mặt đi.
– “Người đó là ai?” Thiên Dực tò mò hướng Thiên Bảo hỏi.
– “Nghĩa phụ ta mang họ Mộ Dung” Gia Khánh nhìn thẳng vào Sơ Tuyết khiến mọi người cũng nghi ngờ nhìn hắn khó hiểu.
– “Người đó… là… Mộ Dung Tuyệt… phải không?” Sơ Tuyết mặt từ trắng chuyển sang xanh lắp ba lắp bắp nhìn Gia Khánh như không tin vào tai mình nữa.
– “Ừ! Ông ấy bảo ngươi đừng nên trả thù làm gì bởi vì ông ấy cùng sư mẫu ngươi chưa chết. Ngoài ra ông ấy còn nhờ ta đưa cho ngươi cái này” Gia Khánh lấy trong người ra mảnh ngọc bội làm bằng ngọc bích cực kỳ quý hiếm, bên trên một mặt có khắc hai chữ Mộ Dung trong khi mặt kia chỉ độc một chữ Huyết “Ông ấy bảo hãy trao nó cho nương tử của ngươi, đó là bằng chứng chứng minh cương vị cung chủ phu nhân Huyết Sát cung”
– “Đa tạ!” Sơ Tuyết đón lấy mãnh ngọc bội, nâng niu nó như thứ quý báu “Hai người họ… vẫn khỏe chứ?”
– Rất khỏe.
Sơ Tuyết khẽ đứng lên cầm chắc ngọc bội trong tay quay lưng bỏ ra ngoài. Thiên Dực không chần chừ cũng theo phía sau hắn bởi nàng biết trong chuyện này nhất định có gì khiến khiến hắn cảm thấy rất khó ở và cần nàng bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận