Hỏa Liên Hoa khi mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng tuy không phải là hạng sang nhưng cũng có thể tạm coi là tương đối để dùng làm nơi ngủ đi. Nhưng điều khiến nàng bất ngờ nhất chính là hiện trạng của mình lúc này, ứ nói được.
Đột ngột cánh cửa phòng bật đẩy ra và người đầu tiên bước vào chính là Sơ Tuyết cùng Khải Dạ. Ánh mắt nàng ta như bắt gặp được thần tiên hay ngân phiếu liền lóe ra hàng loạt tia nhìn quỷ dị và xẹt điện chết người.
Đúng chỉ có soái ca là được ưu tiên.
– “Không ngờ lại gặp cô ở đây” Khải Dạ bắn tia nhìn khinh bỉ về phía Liên Hoa khiến nàng ta cúi đầu đấy ủy khuất nhưng đằng sau lớp vỏ bọc kia lại chính là thứ khó người nhìn thấy.
– “Công chúa thứ lỗi cho bọn ta mạo phạm, chỉ cần chiến tranh kết thúc ta nhất định sẽ đích thân tiễn ngàn về Hỏa Liên quốc ngay” Sơ Tuyết phất phơ chiếc phiến giả vờ vẻ thư sinh.
– “Ai cho ngươi cái quyền đưa nàng ta về tận hang ổ hả?” Người chưa thấy đâu mà thanh âm đã vang vọng vào tận trong phòng, tiếng nói quá quen thuộc khiến một kẻ thầm than thở thôi rồi, lại thùng dấm chua di động đã đến trong khi còn kẻ kia thì hết sức ngạc nhiên nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng trấn tĩnh một cách phi thường.
– “Ta… chỉ là khách sáo thôi mà, ta sẽ bắt hắn đi thay ta, được không?” Sơ Tuyết nhìn nữ nhân đứng chống hông ngoài bệ cửa liền quay sang đá cho Khải Dạ một chưởng nhận nhiệm vụ cao cả thiêng liêng thay ình.
Thiên Dực một bước không thèm ngoảnh đầu nhìn Sơ Tuyết một lần mà đã đi đến chỗ Liên Hoa do thám, người ta bảo biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. ( Phi Phi: Có ai dành lão ngũ với muội đâu mà làm giá vậy? )
– Ngươi là công chúa gì gì đó hả?
– “Ưm” Đúng là oan gia luôn trùng phùng ngay lúc không ngờ đến mà.
– Ngươi sang đây cầu thân à?
– “Ưm” Không cầu thân chứ chẵng lẽ bán thân?
– Ngươi không thích tên hoàng đế Hàn Lâm Viên kia hả? Ờ mà không thích cũng đúng, ta thấy chưa có nam nhân nào mà cáo già như hắn, nhìn ngươi xinh tươi thế này không thích hợp với lão ta đâu.
– “Ưm” Cáo già nhưng người ta là hoàng đế đó.
– Giờ ngươi lại chuyển sang mồi chài Khải Dạ à?
– “Ưm” Mồi chài cái rắm, bổn cô nương ta đây mà thèm vào cái loại nam nhân ấy sao? ( Phi Phi: Hình như nữ nhân này và ngũ muội cùng một bụng chui ra hay sao đó! )
– “Mà ta nói ngươi nghe, nam nhân gì đâu mà có miếng độc của Thiên Dực ta cũng chịu không nổi đành phải ngất đến mấy ngày sau mới tỉnh. Ẻo lả hơn đàn bà nữa” Thiên Dực vẫn thao thao bất tuyệt không để ý đến Khải Dạ đang hắc tuyến đã nổi đầy đầu.
– “Ưm” Độc của Dực Ma Vương mà mấy ngày đã tỉnh? Cao thủ. Gặp người khác là nghẻo từ lâu rồi đại tổ tông của ta. ( Phi Phi: Ả biết muội kìa Tiểu Dực Dực! Coi chừng tiểu tam nha lão ngũ )
– Nhưng nói gì thì nói hắn ta là hoa đã có chậu rồi. Mặc dù lục muội của ta giống như bông hoa lài cắm bãi phân ngựa nhưng coi như ngựa này là ngựa chiến đi, miễn đủ sức lực làm ăn như giống ngựa thuần chủng là được rồi. ( Phi Phi: =.=” )
– “Ưm” Phân ngựa nhưng người ta là bảo ngựa nga, là Trình quân sư nga, là nhị thiếu gia của Nguyệt Dạ sơn trang nga, mà trông người ta cũng rất soái nga. Nếu đại tổ tông chưa có của nợ kia đứng bên cạnh như lúc trước có dám bỏ qua món mồi ngon này không nga? ( Phi Phi: Trả lời dùm ngũ muội… ngu hay sao mà bỏ? )
– “Ngươi bị câm hay sao mà chỉ biết ưm không vậy?” Thiên Dực tức khí chống hông la làng vì tưởng rằng Liên Hoa đang xem thường không thèm nói chuyện với mình.
– “Dực nhi! Cho ta có ý kiến được không?” Sơ Tuyết nhìn nàng nhưng ý cười đã hiện rõ lên trên nét mặt.
– “Nói đi” Thiên Dực hai mắt ngây thơ nhìn hắn.
– “Chúng ta… hình chưa giải huyệt nói của nàng ta” Sơ Tuyết nhẹ nhàng nói nhưng đầu đã cúi xuống cố gắng kiềm nén không được cười như muốn nội thương trong khi Khải Dạ thì ôm bụng không tránh né gì cười như chưa bao giờ được cười.
– “Hừ! Thì ra nãy giờ ta nói chuyện với người bán câm à?” Nàng đưa tay giải huyệt đạo cho Liên Hoa sau đó hai mắt hằm hằm nhìn. Liên Hoa cũng nhìn nàng, cả hai nhìn nhau đắm đuối cho đến khi Thiên Dực thấy điều gì đó không đúng bèn nhíu mày, mũi thì hít lấy hít để xung quanh “Mùi này quen quen. Tố La Hợp”
– “Tố La Hợp?” Sơ Tuyết nghiên đầu nhìn nàng.
– “Đây là một dạng mùi hương của thảo mộc ở vùng Trung Nguyên rất hiếm. Nó rất dễ tạo ra nhưng để bám vào người thì còn tùy vào cơ địa cơ thể của họ nữa” Thiên Dực vẫn không ngừng động tác của mình, vừa đi thám thính khắp phòng vừa giảng giải cho họ hiểu “Trước đây ta từng biết một người có thể lưu Tố La Hợp trên cơ thể. Ả ta là một kẻ biến thái, háo sắc. Tuy là nữ nhân nhưng đã khiến rất nhiều nữ nhân khác khóc không ra nước mắt khi hay tin hôn phu của mình mất tích trước ngày đại hôn”
– “Con có làm cái gì đâu mà…” Liên Hoa đột ngột lên tiếng sau đó giật mình mới dùng hai tay bịt chặt miệng mình lại.
– “Hử?”