- “Con có làm cái gì đâu mà…” Liên Hoa đột ngột lên tiếng sau đó giật mình mới dùng hai tay bịt chặt miệng mình lại.
– “Hử?” Thiên Dực nhíu nhíu mày nhìn. Một lúc lâu sau từ ánh mắt nàng phát ra những tia nhìn quái dị khiến Liên Hoa chột dạ.
Thiên Dực liền bước lại đứng trước mặt Liên Hoa chống hông nói:
– Tự thú sẽ được khoan hồng.
– “Cái gì? Ờ… Các ngươi là ai? Biết ta là ai không? Dám bắt cóc ta tức là có cả gan đối đầu với cả Hỏa Liên quốc đấy. Sợ rồi sao? Sợ rồi còn không mau thả ta ra” Liên Hoa rống lên mặc kệ thân phận thục nữ của một vị công chúa kỳ nữ mà mình đang mang trên người.
- “Hừ! Ta có một câu hỏi dành cho ngươi, ngươi chỉ có thể chọn một trong hai đáp án” Thiên Dực quyết tâm không chịu thua ả điêu ngoa này nên chơi đến cùng.
– “Hỏi đi. Nói nhiều quá!” Liên Hoa khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu thách thức.
– “Tên của ngươi là Hỏa Liên Hoa hay Phi Ngân Tuyết?” Thiên Dực nhếch mép cười khi nhìn thấy gương mặt hết xanh mét rồi chuyển sang tím ngắt của Liên Hoa.
– “Con…” Liên Hoa tái mặt hết nhìn Thiên Dực rồi quay vòng vòng trong phòng tìm đường tẩu. Đến lúc bất lực mới thở dài mở miệng kêu hai tiếng “Sư phụ!”
Không những Sơ Tuyết mà còn có cả Khải Dạ há hốc miệng đến độ cằm muốn rơi cả xuống đất.
Chuyện cũng xưa như Trái Đất rồi. Từ thuở mà Trúc Lâm sơn trang chưa gặp bi kịch cái chết của cặp đôi Thiên Bảo. Thiên Dực một lần ra khỏi nhà ngao du thiên hạ khoảng đến ba, bốn tháng sau mới trở về nhưng khi về không chỉ đi một mình mà còn xách theo một cục của nợ.
Đây là một nữ tử thanh tú nhưng nói rất nhiều, nhiều đến độ Trúc Nhã đã tự mình bỏ ra một ngày trời điều chế một loại độc mới cho nàng ta uống và kết quả là cả sơn trang được sống trong cảnh thanh bình suốt một tuần.
Độc này khiến Ngân Tuyết không nói được mà cứ ưm ưm a a nghe đã cái lỗ tai. Đương nhiên khi thuốc hết tác dụng thì nàng ta lại bị không những Trúc Nhã mà còn mọi người đuổi bắt nhét thuốc vào miệng cho bằng được.
Một thời gian sau thì Thiên Dực nhận nàng ta làm đệ tử trước ánh mắt ngỡ ngàng cùng điệu cười khinh bỉ của mọi người bởi làm đệ tử ai không làm lại nhận đệ nhất biến thái làm sư phụ.
Theo Diệp Phi thì học về võ công cùng binh thư yếu lược không thành đệ nhất võ lâm cũng được vua tôi trọng dụng.
Theo Trúc Nhã ngoài biết rõ về các loại dược có thể tránh ình một mạng khi vô tình trúng độc hay may mắn có thể rơi vào dạng bách độc bất xâm mà biết đâu còn câu trúng con rùa vàng như câu thơ Thiên Dực thường hay ngâm lúc rãnh rỗi “Có khi nào trên đường đời lạc lõng, ta vô tình vấp phải một soái ca”. ( Phi Phi: Thiên Dực chính là một ví dụ minh họa khi vớt được soái ca lúc người ta trúng độc )
Bái Phi Vũ làm sư thì sẽ tinh thông cầm, kỳ, thi, họa, may mắn còn bước chân lên hàng đệ nhất kỳ nữ của Hàn Thiên quốc nha. Lúc đó tha hồ mà được người người ngưỡng mộ, cuộc sống thì tốt đẹp vô cùng.
Cùng với Thiên Bảo thì ngoài học võ ra thì còn có thể theo lão tứ Vương Gia Khánh học buôn bán. Với tài kinh doanh lão luyện cùng nhiều kinh nghiệm truyền từ đời nãi nãi sang thì Ngân Tuyết có khả năng “ngồi mát ăn bát vàng” trở thành đệ tam phú thương của Hàn Thiên quốc. ( Phi Phi: Đương nhiên Phi Phi cô nương ta đệ nhất còn lão Tứ đệ nhị rồi! Hắc hắc! )
Theo Tố Huyên thì được nàng ta chỉ cho vài chiêu câu dẫn nam nhân. Tuy Tố Huyên cũng có phần hơi biến thái nhưng nói chung vẻ tự nhiên, tinh nghịch, thơ ngây, nhí nhảnh ( Phi Phi: Đừng tin lời con gái nói ) của nàng ta thì cuộc sống của Ngân Tuyết sau này bình bình an an không cần lo lắng.
Nhưng nếu bái Thiên Ngân làm sư và chuyên tâm tập luyện thì có thể thoắc ẩn thoắc hiện với khinh công đệ nhất thiên hạ. Biết đâu còn được mang danh truyền nhân duy nhất của Vô Ảnh thủ nổi danh trên giang hồ nữa đó. Oách chưa?
Nhưng bởi vì có những chuyện không thể lí giải nổi nên Thiên Dực mới có truyền nhân. Mà truyền nhân này lại vô cùng đặc biệt với kỹ thuật dịch dung đệ nhất thiên hạ, không ai sánh bằng. Đến nỗi biến hóa thành Hỏa Liên Hoa công chúa mà chính sư phụ đứng trước mặt còn không nhận ra nếu không có mùi hương riêng biệt để nhận biết thì đố Thiên Dực đoán ra nàng ta chính là ai.