Nam nhân bên trong căn phòng sang trọng xa hoa kia đập vào mắt Thiên Dực khiến nàng hoa mắt chóng mặt. Đó chẳng phải là Hữu thừa tướng Hữu Trạch sao? - “Muội đảm bảo đó chính là hắn?” Diệp Phi nhíu mày nhìn muội muội của mình. - “Chắc chắn mà. Lần vào cung trước muội có gặp qua hắn, cả Sơ Tuyết cũng đã gặp qua, không nhầm được đâu” Thiên Dực quay sang phu quân của mình tìm sự đồng tình. - “Nàng muốn làm gì lão ta?” Thiên Kỳ mỉm cười ôn nhu nhìn thiên hạ trong lòng mình. Dù cho nàng có nháo muốn làm ra loại truyện thất kinh bát đảo như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng nguyệ bát đảo thất kinh cùng nàng. Có lẽ hắn đã quá yêu thương chiều chuộng nàng đi nhưng tất cả đều đáng giá và chính bản thân hắn cam tâm tình nguyện vì nàng mà nhập cuộc. - Muội chỉ muốn khiến hắn không bao giờ làm được cái loại chuyện mất máu này nữa. - “Đại tỷ! Chuyện này để uội. Đại tỷ phu không có kinh nghiệm giải quyết vấn đề nghiêm trọng mang tầm cỡ quốc gia này đâu” Thiên Dực xông xáo sắn tay áo lên toang nhảy xuống từ hướng mái ngói bị dở lên mất một mảng to nhưng ngay trong tích tắc tất cả bị huỷ diệt trong khuôn mặt đen thui thơm mùi dấm lâu năm của Sơ Tuyết. - “Nàng muốn giở trò gì?” Sơ Tuyết một tay giữ chặt chiếc eo thon gọn của nương tử mình, một tay hung hăn đòi đánh vào mông khiến Thiên Dực khe khẽ rên lên vì đau “Nên nhớ nàng đã có phu quân mà ta chính là phu quân danh chính ngôn thuận đang có mặt trước nàng đây, còn dám giở chiếc đuôi cáo ra nữa sao?” - Thiếp đâu có a. Đại tỷ cứu mạng a. Chỉ là do thiếp muốn thay đại tỷ giải quyết tí việc cỏn con mà thôi. - “Hừ! Lý sự. Để ta làm” Sơ Tuyết nhanh chóng nhảy xuống dưới tiếp đất một cách nhẹ nhàng rồi lẻn vào bên trong phòng trươc ánh mắt thán phục của Thiên Dực. Hắn bước đến bên giường đang nồng đậm mùi vị hoan ái mà không một ai hay biết trong khi đôi lão nam tiểu nữ kia vẫn kịch liệt hoạt động hết công suất. Những tiếng rên rỉ vì đạt cao trào càng khiến hắn thêm phần căm ghét và khinh bỉ bọn nữ nhân chỉ biết cách làm một công cụ giúp nam nhân phat tiết này, tất nhiên là trừ nương tử đáng yêu của hắn ra bởi nếu so về nhan sắc cùng kỹ thuật thì tiểu nữ nhân này không bằng một góc váy của nương tử hắn. Sơ Tuyết nhếch môi hừ lạnh, âm thanh lạ lùng nhanh chóng cắt đứt cuộc vui của hai người và ngay sau tiếng hét thất thanh là tiếng kkieesm xẹt ngang không khí cùng mùi máu tanh lân rộng hoà vào không gian. Hữu Trạch mở to hai con mắt kinh hoàng nhìn nam nhân cao to lực lưỡng trước mắt mình, lão ta nén cơn đau vì bị mất đi thứ quan trọng dưới hạ thể cất tưng tiếng đứt quãng nơi cuống họng đang khô nóng vì dục vọng bị cắt quãng đột ngột. - Ngươi… ngươi… là… ai? - … - Tại… sao… muốn… ám… hại… ta? - Bằng một tên cẩu quan như ngươi mà đòi biết danh xưng của phu quân lão nương sao? - “Đừng nói nhiều, giết được tên nào cứ giết” Thanh âm của Diệp Phi từ bên ngoài phòng truyền vào như tiếng kêu của Tula từ địa ngục sống dậy. Đáy chính là một con người khác của nàng, một Phi Điệp sat thủ với bàn tay đã sớm tanh hôi vị của máu tươi.Một ánh sang chợt loé lên trong đêm đen cắt đứt đi nhưng âm thanh kinh hãi được phát ra từ miệng của Hữu Trạch thừa tướng đương triều. Thanh Tiêu Diêu kiếm trong truyền thuyết quả thực phi phàm, chém đinh chặt sắt, chỉ một nhát nhẹ nhàng đã đem chiếc đầu kia rơi xuống một nơi cách xa thi thể một đường dài lênh láng máu tanh.Diệp Phi nhanh chóng vứt xuống bên cạnh thủ cấp của tên cẩu quan kia một con bướm đêm đã được ép khô băng công nghệ đặc biệt của Phi Vũ. Đó chính là vật chứng tượng trưng cho bàn tay của Phi Điệp đệ nhất sát thủ, các chủ của Vô Danh các. ___—___ - Hoang đường!!! Hàn Lâm Viên hai má đỏ phừng phừng cơn tức giận hướng những kẻ dâng tấu chương bên dưới mắt nhiếc không chút thương tiếc. Tuy bọn quan lại vô cùng bất mãn nhưng vẫn một hai không dám ngẩng đàu lên đối diện với long nhan đang mất kiểm soát phía trên ngai vàng. Chỉ trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi trôi qua thôi mà đã biết bao nhiêu sự kiện động trời xảy ra khiến đầu Hàn Lâm Viên như muốn nổ tung ra bên ngoài. Quân khởi nghĩa do Nam Phong cùng nương tử đã đi đến ngoại ô trấn Lạc Khê, bọn họ đặt chân đến đâu là dân chúng càng ngày càng đầu quân đến đây trong sự bất lực của quan huyện khắp nơi. Sự việc sớm đã vượt xa tầm kiểm soat của triều đình, nay lại tiếp thêm tin tức Hữu thừa tướng, con cáo gi, cánh tay phải đắc lực của quyền lực mà Hàn Lâm Viên đã rất khó khăn để có được đã chết trong hoàn cảnh cực kỳ khó coi. Thủ cấp cùng thân mình mỗi thứ một nơi mà còn trong tình trạng loã thể. Sau khi được kiểm tra tử thi qua một lần thì bọn họ mới phat hiện cư nhiên “tiểu hoàng tử” của lão đang bình bình an an ngự trù dưới gầm giường. Bên cạnh thủ cấp với hai con mắt trơn tròn vô cùng kinh hãi lai là ký hiệu của Phi Điệp để lại chứng tỏ những kẻ mà Hàn Lâm Viên không muốn gặp nhất đã kịp thời có mặt trong kinh thành và đang giở ra những trò chơi mà đối với hắn là vô cùng bất lợi. - “Nhị đệ!” Hàn Lâm Viên trầm ngâm cả nửa ngày mới bất giác hướng Hàn Mạch bên dưới ra lệnh “Đệ mau chóng tìm ra tung tích của bọn sat thủ này và ra tay diệt trừ hậu hoạ tránh cho bách tính lo lắng không yên, ngoài ra phải đưa cho bằng được tam đệ cùng những người chủ chốt bị bắt lúc trước trở về”- Đệ đã biết.- Vậy… Bãi triều.