Trong căn phòng trọ của một tửu lâu tương đối khang trang khuất xa nơi tụ tâm kinh doanh buôn bán của kinh đô tráng lệ.
Diệp Phi nhẹ nhàng buôn tách trà nóng đã dần vơi bớt một nửa đặt lên bàn gỗ, hai mắt nàng khẽ nhắm thư thái tận hưởng những phút giây an lành bên trong khu vực ngập tràn hương vị trầm hương thoang thoảng. Lục y vẫn thao thao bất tuyệt đọc thư từ Trúc Lâm Sơn Trang gửi về trong ánh mắt hào hứng của Thiên Dực.
- Cuối cùng Dực Ma Vương ta đây cũng có cháu bồng hắc hắc.
- “Muội nghĩ bọn họ có dám để hài tử của mình cho kẻ biến thái có trình độ như muội giáo dục không?” Diệp Phi khinh bỉ nhìn Thiên Dực nhưng trong ánh mắt lại thập phần ngập tràn mùi vị của hạnh phúc cung chờ mong, mong mỏi cả nhà sớm được đoàn tụ để nàng có thể bồng trên tay những đứa cháu mà mọi người đã ngày đêm trông ngóng ngày chào đời của bọn chúng.
Cách đây một tháng, Diệp Phi đã lên kế hoạch theo đúng trình tự tiến vào kinh thành. Theo đó, nàng, Thiên Kỳ, Thiên Dực cùng Sơ Tuyết sẽ ban đêm cấp tốc đến nơi tiến hành ám sát những nhân vật chủ chốt trong triều đình của Hàn Lâm Viên trong khi Nam Phong, Phi Vũ cùng Thần Tịch và Trúc Nhã sẽ dẫn đầu đoàn quân từ từ đến sau. Họ vừa đi vừa chiêu binh mãi mã vừa giúp đỡ dân chúng hai bên đường vượt qua dịch bênh cùng nạn đói khát đang hoành hành. Nhờ thế đã không tôn quá nhiều sức lực thu phục lòng dân.
Trong khi Ngân Tuyết chịu toàn bộ trách nhiệm giúp đỡ cho hai sản phụ đang trong thời kỳ chuyển dạ.
Tố Huyên sau một ngày một đêm chống chọi với toàn bộ sức lực có trong người đa cho ra đời một nữ hài tử vô cùng khả ái trong khi Thiên Bảo lại ban cho Gia Khánh một cặp long phụng thai rất kháu khỉnh.
Theo gia phả của Trúc Lâm sơn trang, do Thiên Bảo chuyển dạ trước nên nam hài mang tên Vương Gia Bảo sẽ trở thành đại thiếu gia đời thứ hai của sơn trang và đương nhiên tiểu muội sinh đôi của hắn Vương Bối Bối sẽ là nhị tiểu thư. Nữ hài tử của Tố Huyên Trình Vũ Vy chính là tam tiểu thư đời thứ hai.
Tin tức này cho Diệp Phi cấp tốc gửi đến ọi người trong sơn trang khiến gian hồ thêm hồi dậy sóng. Đời đầu của Trúc Lâm sơn trang đã khiến thiên hạ khuynh đảo thì không biết đời sau sẽ còn gây ra như thế nào nữa.
Mùa xuân trung tuần tháng 4 năm thứ mười hai của Han Thiên quốc, dưới sự trị vì của hoàng đến hàn Lâm Viên trên ngôi vị chưa đầy 2 năm đã gây ra biết bao lầm than cho dân chúng.
Kết quả của những ai lầm không thể giũ bỏ chính là hiện trạng ngày hôm nay.
Hàn Lâm Viên trong bộ cẩm hoàng bào vàng rực, tóc tai bù xù như vừa đánh trận xong. Mà cũng đúng như thế thôi, hình ảnh vị hoàng đế ăn chơi trác táng cao cao tại thượng trong lòng quan viên triều đình đã không còn từ khi quân khởi nghĩa đánh mạnh vào bốn cổng Đông Tây Nam Bắc của kinh thành trong khi trong quân đội chẳng còn một ai có khả năng đứng ra nắm giữ thế cục rách nát hiệ giờ kể cả… Hàn Mạch.
Điều này khiến lòng Hàn Lâm Viên như rơi xuống vữ thẳm không thấy đáy. Còn đâu là một thời vàng son đầy uy mãnh, còn đâu sự tự tôn của một hoàng đế nắm giữ binh quyền, còn đâu là một đại ca có trách nhiệm… hảo ngày xưa.
Hình ảnh Nam Phong trong bộ giáp oai danh đỉnh đỉnh ập vào mắt khiến bản thân hắn lần đầu tiên cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn với chính bản thân mình, hổ thẹn với con dân trăm họ, hổ thẹn với liệt tổ liệt tông nơi suối vàng.
- Cẩu hoàng đế! Mau nạp mạng.
Âm thanh hùng hổ của hàng vạn binh lính vang vọng khắp hoàng cung như tiếng vọng lại từ nơi âm tỳ.
- Cẩu hoàng đế! Trả mạng vợ con cho ta.
Biết bao người mất gia đình chỉ vì cuộc chơi không chừng mực của một lãnh tụ quốc gia, và thù hận ngày xưa giờ đây đã được trả.
- “Huynh không ngăn mọi người lại à?” Diệp Phi nhìn Nam Phong, trong ánh mắt của nàng là thoã mãn, là thở phào, là… mệt mỏi. Cuối cùng cuộc chiến không biết giới hạn đã đến hồi kết thúc tuy nhiên, không biết chờ đợi bọ họ sau này sẽ là chuyện gì nữa đây?
- “Giết người đền mạng. Tuy tội ác của hắn không phải trực tiếp gây ra nhưng tất cả kết quả của ngầy hôm nay, chung quy cũng là do hắn cùng gia đình của mình mà ra” Nam Phong mỉm cười siết nhẹ chiếc eo nhỏ của Phi Vũ đang ngồi cùng mình trên lưng ngựa.
- “Đại tỷ! Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc êm đẹp, đúng không?” Phi Vũ quay sang Diệp Phi háo hức chờ đợi cái gật đầu khẳng định. Nàng biết, nàng luôn tin tưởng đại tỷ của mình vô điều kiện bởi đại tỷ chính là đại tỷ, là người luôn muốn gia đình mình hạnh phúc, viên mãn, dẫu có khó khăn gì, tỷ ấy luôn hướng về mình, tỷ ấy chỉ hận không thể mang mọi thứ xinh tươi nhất cho các tiểu muội của mình. Nhưng từ khi có ai kia, đại tỷ đã không còn là đại tỷ.
Diệp Phi không nói, chỉ nhìn thẳng phía trước nhẹ nhàng siết tay mình trong tay Thiên Kỳ nhẹ giọng nói thật nhỏ, cứ như là nói ình, cho gió nghe.
- Hi vọng là vậy.
Hàn Thiên hoàng triều năm thứ mười hai. Sau hai năm nội chiến khốc liệt, triều đình do Hàn Lâm Viên đứng đầu đã bị lật đổ. Hoàng đế bị giết trong cuộc càn quét của binh lính khởi nghĩa quyết tâm trả thù cho người nhà đã bị hại.
Nhị hoàng tử Hàn Mạch mất tích vô tung vô ảnh, nghe đồn là do Dực Ma Vương cho hắn một cơ hội ra khơi sang bên kia đại dương làm lại từ đầu.
Tam hoàng tử Hàn Lãnh bị bắt trong cuộc chiến tại thành Phú An năm xưa đã tự tử ngay trong nhà lao.
Hơn mười hoàng tử cùng công chúa khác trong lúc Hàn Lâm Viên lên ngôi đã giam trong lãnh cung cùng hậu cung đã bị truất bỏ ngôi vị trở thành dân thường cho biết nổi khổ cực của nhân dân bao năm nay.
Tân hoàng đế Hàn Nam Phong lên ngôi lấy niên hiệu là Trấn Nam hoàng đế. Ngài đã cắt chức hết những tham quan trong triều đình thối nát, đưa nhị đệ của mình, Hàn Thiên Kỳ lên làm Duệ Thân vương gia, ban cho phủ đệ lớn nhất trong kinh thành.
Dương Thần Tịch trở thành Dương đại quốc sư ngang hàng với tể tướng đương triều do Viên tướng quân đảm nhiệm.
Trang tướng quân năm xưa vì có công bảo hộ Duệ Thân vương gia nên cả gia đình được chôn cất trong lăng tẩm của hoàng thân quốc thích và nữ hài duy nhất còn sống sót Trang Bảo Yến được ban ngôi vị Trang quận chúa.
Về hậu cung của hoàng đế, người truất bỏ hết hậu cung chỉ độc sủng duy nhất hoàng hậu của mình, cũng chính là tam tiểu thư của Trúc Lâm sơn trang Phi Vũ. Ngày đại hôn của hai người được diễn ra vô cùng long trọng, dân chúng khắp cả nước được phép nghỉ ngơi ba ngày chúc mừng hoàng đế. Tất cả nữ nhân trong nước đều ái mộ vị hoàng hận may mắn kia, họ đều mong ước mình sẽ gặp được một vị phu quân vừa tài giỏi, vừa thương yêu mình như hoang đế đương triều.
Sau ngày đại hôn, Trấn Nam hoàng đế ngay lập tức đưa quân giải quyết nạn đói, dịch bệnh cùng sơn tặc khắp nơi.
Phi Phi cô nương trút hết phân nửa kho bạc của mình làm việc thiện giúp triều đình cứu đói cho dân chúng.
Tổ chức Vô Danh các được trao lại cho Trúc Nhã để nàng trợ giúp phu quân của mình là đại quốc sư Dương Thần Tịch bảo vệ hoàng cung cùng thăm dò ngoại bang. Bên cạnh đó, Huyết Sát cung cùng với Nguyệt Dạ sơn trang cũng lên tiếng giúp đỡ hoàn đế trấn hưng Hàn Thiên quốc thái bình.
Vương Gia Khánh được Diệp Phi trao lại toàn bộ tửu lâu cùng kỹ viện năm xưa khi hai vợ chồng họ nhảy vực tự tử và Diệp Phi đã đứng ra quản lý tồn thịnh cho đến ngày hôm nay.
Trấn Nam hoàng đế một ngày hứng thú cùng với sự xúi giục của hoàng hậu đã lập ra một thánh chỉ động trời, nội dung chính là ban tứ hôn cho Duệ Thân vương gia với đại tiểu thư Trúc Lâm sơn trang Diệp Phi và đại quốc sư Dương Thần Tịch với Vô Sắc thần y Trúc Nhã.
Và do đó, cả kinh thành lại thêm hồi kinh hỉ trong hai hỉ sự diễn ra trong một ngày tại Duệ Thân vương phủ.
Đánh dấu một sử khởi đầu sau kết thúc của một quốc gia.
Hạnh phúc đến không dễ dàng nhưng chỉ cần chúng ta biết đồng lòng luôn hướng về nhau thì dù biển Đông có sâu và rộng bao nhau, ai tình cũng có thể tát cạn tất cả.
Truyện đến đây hết được chưa nhỉ???
…
…
…
Chưa đâu!!!!