Hôm trở về từ thành phố S, AOW được trải nghiệm bầu không khí fans đón ở sân bay một cách rầm rộ, sôi nổi mà trước nay chưa từng có.
Mới ra mắt được hai tháng, ngày trước lượng fans đón ở sân bay nhiều nhất cũng chỉ 70, 80 người, còn có thể vừa đi vừa trò chuyện.
Lần này đến những hơn 300 người.
Fanclub chính thức mới được thành lập chỉ điều hai nhân viên đến quản lý trật tự.
Ai ngờ được tình huống này dẫn tới một trận hỗn loạn.
Các fans chị em chen chúc nhau, đứng chật kín lối ra.
Bảy người chưa đi được mấy bước đã bị tách đoàn.
Ninh Lan thụt lại phía sau, bị chen đến mức đông tây nam bắc cũng không phân biệt nổi, chỉ có thể đi theo dòng người một cách khó kiểm soát.
"Đội trưởng, đợi Phương Vũ với!" Một bạn nữ trong đám đông hét lên.
Tuỳ Ý choáng váng quay đầu, nghe thấy tiếng hét thì ngó nghiêng tìm.
Không tìm thấy Phương Vũ, lại thấy ngay Ninh Lan không đeo kính và khẩu trang.
Hai cô gái bên cạnh vịn vào tay anh, cầm điện thoại chụp tự sướng.
Anh bị chèn đến mức mặt đỏ ửng.
"Ninh Lan!" Tuỳ Ý hô gọi, vẫy tay về hướng anh.
Ninh Lan nhìn lên, sau đó coi như không nhìn thấy, rời ánh mắt, cố dịch về phía trước.
Cuối cùng Lục Khiếu Xuyên, người cách anh gần nhất tiến đến kéo anh lại.
Đồng thời cũng lôi cả Phương Vũ.
Bảy người mới miễn cưỡng tập trung lại một chỗ.
Lên được xe, mọi người cảm thấy như chết đi sống lại mà thở ra một hơi nặng nề.
Trên tay mỗi người đều có quà của fans nhét vào.
Tuỳ Ý và Lục Khiếu Xuyên có nhiều quà nhất, tiếp sau là Phương Vũ và Cố Thần Khải.
Độ nổi tiếng của nhóm vừa nhìn đã biết.
Trên tay Ninh Lan chỉ cầm một giỏ dâu tây, bên cạnh có gài một bức thư.
Anh mở ra xem, fan em gái nói rằng anh gầy quá, mong anh ăn nhiều hơn.
Lúc trở về, anh đi rửa dâu tây.
Hoa quả theo mùa không để được quá lâu, chia cho Vương Băng Dương một nửa, còn thừa khá nhiều.
Hôm nay Lục Khiếu Xuyên hiếm lắm mới cùng bọn họ về kí túc xá, trưng cái mặt liệt ngồi trên sofa chơi điện thoại, có lẽ dư âm thức giấc vẫn chưa hết.
"Ăn dâu tây không?" Ninh Lan đi qua hỏi cậu ta.
Lục Khiếu Xuyên rời ánh mắt khỏi màn hình rồi ngước lên, lười chẩy thây há miệng đòi đút: "A~~~"
Ninh Lan hết cách với Lục đại thiếu gia, dù gì mọi người cũng không bài xích cậu ta.
Anh dùng dĩa chọc một quả dâu rồi đưa đến bên miệng Lục Khiếu Xuyên.
Lục Khiếu Xuyên vô cùng giảo hoạt nắm lấy tay anh, cầm chặt đưa đến miệng, ăn xong rồi cười cợt nhả: "Ngọt, ngọt như cậu vậy."
Ninh Lan câm nín thu tay, vừa quay người đã thấy Tuỳ Ý đang đứng trước cửa phòng chăm chăm nhìn anh.
Hai người nhìn nhau hai giây.
Ninh Lan thu lại ánh mắt, bê đĩa hoa quả đi vào phòng.
Trước giờ ăn trưa, AOW lại nhận được nhiệm vụ mới.
Công ty muốn tổ chức showcase ra mắt đầu tiên cho bọn họ.
Địa điểm được chốt ở một sân vận động cósức chứa hàng nghìn người, đại khái như một buổi concert âm nhạc.
Các thành viên nhận được thông báo mà vừa mừng vừa lo.
Cao Minh, Cố Thần Khải và Vương Băng Dương cực kỳ mong chờ được biểu diễn đã chạy ngay đến công ty sau khi ăn trưa xong.
Lục Khiếu Xuyên thì thở ngắn than dài, bảo rằng sớm biết làm nghệ sĩ cực khổ, không có thời gian nghỉ ngơi thế này thì thà không ra mắt còn hơn.
Sau đó ưỡn ẹo dính lấy Ninh Lan, đòi bằng được Ninh Lan cõng cậu ta đến công ty.
Ninh Lan coi cậu ta là một đứa nhóc, người to đùng mà cứ thích chơi trò trẻ con, mặc kệ cậu ta làm náo loạn như thế nào, đều cười tít mắt cho qua.
Chỉ có ánh mắt Tuỳ Ý đứng đằng sau bọn họ là tối sầm lại.
Buổi chiều, Trương Phạn dành thời gian đến một chuyến, nói rằng showcase nửa tiếng, AOW chỉ có hai bài hát sẽ không đủ, vì thế phải luyện thêm các tiết mục khác, nhóm và solo đều phải có.
Trương Phạn liệt kê một danh sách, chọn sẵn mấy bài phù hợp.
Trừ biểu diễn cá nhân của từng người, còn phải hai thành viên kết hợp với nhau thành một nhóm, thành tổng ba tiết mục.
Công ty có chiêu xào CP*, nhóm được thành lập đương nhiên là ba đôi CP nổi tiếng của AOW.
"Cao Minh, Vương Băng Dương, hai người có tiết mục nhảy, phải máu lửa lên một tí.
Tôi nói với Từ Nhuỵ rồi, tí nữa hai đứa đi tìm cô ấy thảo luận...!Lục Khiếu Xuyên, Cố Thần Khải, hai người hát đi."
*xào CP: fan service bằng couple.
Lục Khiếu Xuyên kêu khổ một tiếng: "Chị, em là rapper mà..."
Trương Phạn trừng mắt: "Bài hát có thể thêm rap, tí nữa đi tìm cô Triệu biên soạn lại."
Lục Khiếu Xuyên lại kêu ca: "Cô Triệu ghét em nhất.
Em không đi."
Trương Phạn một tay chống eo: "Cậu cứ thử trốn tiết nữa đi!"
Lục Khiếu Xuyên mếu máo, không nói gì.
"Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ, hai người cũng nhảy.
Bài được chọn sẵn rồi, không khó, học theo clip là được." Trương Phạn tiếp tục phân công công việc: "Ninh Lan...!ngoài solo thì tạm thời không có tiết mục khác, có thể theo mọi người học hỏi, đến lúc đó tuỳ cơ ứng biến."
Ninh Lan gật đầu đồng ý.
Anh hiểu tuỳ cơ ứng biến nghĩa là bảo anh đứng ở một bên đừng gây thêm rắc rối.
Cái này lại vừa đúng ý nên anh cảm thấy vui vẻ, thoải mái.
Ai biết được Phương Vũ lại giơ tay kiến nghị: "Em muốn hát, bảo Ninh Lan nhảy với đội trưởng đi."
Ninh Lan lập tức căng thẳng.
Trương Phạn cuộn giấy tờ lại đập vào lòng bàn tay: "Đây là do cấp trên sắp xếp, không được phép phản bác."
Phương Vũ nũng nịu: "Chị Trương Phạn, ngài không phải là "cấp trên" đó sao."
Trương Phạn cười hì hì: "Không phải tôi.
Cậu đừng nói linh tinh.
Nói chung đây là sắp xếp dựa vào tình hình trước mắt của nhóm.
Các cậu phải hiểu, cách làm showcase vừa đặc sắc vừa chiều lòng fans, bọn họ rõ hơn các cậu nhiều."
Phương Vũ chán chường hạ tay xuống.
Tuỳ Ý nhân lúc mọi người đang thảo luận, nghiêng đầu nhìn Ninh Lan một cái.
Chỉ thấy Ninh Lan vỗ ngực, thản nhiên thở ra một hơi.
Không biết vì do không cần nhảy hay là không cần nhảy với cậu.
Sau khi Trương Phạn rời đi, các thành viên đến các phòng luyện tập khác nhau.
Tuỳ Ý xem clip một lượt, mới biết vì sao lại sắp xếp cậu với Phương Vũ nhảy chung.
Ban đầu nó là điệu nhảy nam nữ, thông qua cải biên, cắt bớt mấy đoạn có tiếp xúc cơ thể quá gần gũi.
Phần của Tuỳ Ý còn ổn, cậu nhảy vai nam, động tác thiên về thể hiện sự mạnh mẽ của nam giới.
Còn phần của Phương Vũ lại cực kỳ điệu đà, đá chân, vặn eo, lắc hông không thiếu cái gì.
Cộng thêm hai người còn rất nhiều động tác bê vác tiếp xúc thân thể, toàn bộ điệu nhảy mang hàm ý tình dục mạnh mẽ.
Công ty rõ ràng muốn bọn họ thực sự thành CP, cũng như fans hay bảo rằng "chính chủ phát đường".
Tuỳ Ý gọi điện cho Trương Phạn ngay lập tức, hỏi có được đổi bài nhảy không.
Trương Phạn trả lời một cách nhẹ bâng: "Chỉ được nhảy bài này.
Bây giờ không phải các cậu muốn nhảy gì cũng được, mà là fans muốn xem cái gì thì nhảy cái đấy.
Muốn nổi tiếng, phải làm bất cứ giá nào.
Đừng tự coi mình là thần tượng, làm gì có nhóm nhạc nam nào chưa nhảy kiểu vũ đạo này?"
Tuỳ Ý cúp máy, mím môi không nói gì.
Thực ra Phương Vũ không bài xích kiểu vũ đạo này.
Trước khi ra mắt, cậu ta cũng đã từng giả nữ để biểu diễn trong tiết mục văn nghệ của trường, đều bị fans đào lên đăng trên weibo.
Kể cả vấn đề CP này, trong lòng cậu ta cũng rất rõ ràng, chỉ cần giả bộ bên ngoài là đạt được hiệu quả 1+1 lớn hơn 2, vì sao lại không làm?
Nhưng dường như Tuỳ Ý lại có vẻ không chấp nhận.
"Đội trưởng, có phải cậu có bạn gái không, sợ bị cô ấy nhìn thấy à?" Phương Vũ to gan đoán mò.
Tuỳ Ý ngây người: "Không có." Sau đó như muốn chứng minh lời nói của mình, đứng lên đi đến giữa phòng tập: "Thử tập theo clip trước đi."
Động tác của bài nhảy không khó.
Lúc Từ Nhuỵ đi đến kiểm tra, dường như bọn họ đã có thể nhảy được hoàn chỉnh.
Đến cả động tác ôm ngang người xoay một vòng rồi thả xuống đất cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Từ Nhuỵ xem mà liên tục lắc đầu, nói trạng thái bọn họ không đúng, nhất là Tuỳ Ý, quá cứng, không phải động tác mà là biểu cảm quá cứng nhắc.
"Cậu phải tưởng tượng trong lòng đang ôm người trong tim." Từ Nhuỵ lấy ví dụ.
Mặt Tuỳ Ý còn đơ hơn.
Phương Vũ cười đến thích thú: "Trước ngực em không có hai miếng thịt.
Sợ là đội trưởng thấy em nên không nhập tâm được."
Lại luyện tập thêm hơn một tiếng nữa.
Phương Vũ xuống tầng mua đồ ăn.
Tuỳ Ý cầm điện thoại ra ngoài gọi điện.
Lần trước gọi điện cho dì, cuộc gọi được chuyển sang máy của chú.
Chú bảo dì ra nước ngoài, khoảng một tuần mới về.
Lúc đó Tuỳ Ý gấp quá làm bừa, thấy còn nước còn tát gọi cho cả thầy giáo.
Cuộc gọi được kết nối mới nhớ ra cái thẻ đó mẹ trước khi mất đưa lại cho mình, làm sao bố biết được?
Thầy giáo rất vui khi cậu gọi đến, giọng còn cao lên mấy tông, hỏi cậu gần đây có ổn không, bao giờ về nhà ăn cơm.
Tuỳ Ý nhẫn nhịn, kiềm chế, lịch sự trả lời mấy câu rồi cúp máy.
Cậu không thể về nhà.
Từ bỏ cơ hội đến học viện âm nhạc nước ngoài học chuyên sâu, không quan tâm đến sự ngăn cản của mọi người mà gia nhập nhóm, là con đường duy nhất cậu có thể thể hiện lập trường và quyết tâm của mình.
Cậu quyết liều đến cùng, đã sớm cắt đứt mọi đường lui.
Hơn nữa, về nhà để làm gì? Để xem thầy giáo mình tôn kính mười mấy năm và bố mình anh anh em em chung sống như vợ chồng sao?
Cực kỳ ghê tởm.
Tuỳ Ý đi vào thang bộ, hít thở sâu, gọi điện cho dì.
Quả nhiên dì đã về nước.
Hàn huyên xong, Tuỳ Ý mở lời, hỏi có phải dì có thể theo dõi nhật ký thu chi của chiếc thẻ mà mẹ để lại cho cậu không.
Dì cậu trầm mặc chốc lát rồi thừa nhận.
"Lúc chị qua đời đã nhờ cậy dì chăm sóc cháu.
Cháu còn trẻ, không hiểu được cái ác của lòng người.
Dì ở xa cũng không chăm được cháu nên bảo Tiểu Thần giúp dì xem gần đây cháu kết bạn với ai."
Quả nhiên là như vậy.
Tuỳ Ý bất lực nhắm mắt.
Cậu biết dì nói chuyện với Cố Thần Khải không chỉ mỗi chuyện này, nhất định bà đã tra ra người nhận tiền.
Nếu không Cố Thần Khải sẽ không chỉ đích danh như vậy, một lời nói ra nhắm trúng vào Ninh Lan.
Tuỳ Ý nói thẳng, mong sau này dì đừng theo dõi cuộc sống hàng ngày của cậu nữa.
"Cháu đã là người lớn rồi.
Mặc dù hiện tại vẫn phải dựa vào tài sản mẹ cho để sinh hoạt, nhưng cháu có tự tin mình sẽ sớm tự lập.
Hi vọng dì có thể cho cháu quyền lợi được quản lý tài chính.
Kết bạn với ai, trong lòng cháu có chừng mực, mong dì đừng can thiệp vào."
Lời nói lễ phép mà không quá khách sáo khiến dì cậu ở đầu bên kia trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng bà cũng đồng ý, dặn dò cậu và Tiểu Thần phải chăm sóc lẫn nhau rồi cúp máy.
Tuỳ Ý đứng trong thang bộ một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào cầu thang vừa hẹp vừa tối, khiến anh nhớ lại buổi tối trước khi ra mắt, cậu cùng Ninh Lan ngồi ở đây chia xoài ăn.
Ninh Lan của hiện tại sẽ không cùng cậu cười đùa, thậm chí còn trốn tránh, không nói chuyện với cậu.
Đều do sự hiểu lầm này.
Tuỳ Ý một mặt cảm thấy hối hận, một mặt cảm thấy vì người như Ninh Lan không đáng.
Nếu không phải anh thất tín bội nghĩa, muốn rời khỏi nhóm trước thì cũng sẽ không dẫn đến kết cục này.
Không cười với cậu nữa thì sao? Đến tư cách làm lòng cậu cảm thấy mất mát, Ninh Lan cũng không có.
Chỉ là một người không quan trọng, sớm muộn gì cũng không còn dấu vết trong cuộc đời cậu.
Tuỳ Ý tự thuyết phục bản thân, quay người đẩy cửa thang bộ, chuẩn bị về phòng luyện tập.
Góc hành lang cạnh lối thang bộ, tầm nhìn rộng mở lại yên tĩnh, là nơi thích hợp để hút thuốc và nói chuyện riêng.
Tuỳ Ý đặt tay lên cửa nhưng chưa kéo ra, nghe thấy cuộc nói chuyện bên ngoài.
"Tôi là quản lý, chỉ phụ trách truyền lời, không phụ trách giúp cậu quyết định.
Những việc như này, có người cảm thấy bán rẻ tôn nghiêm cũng không thể chấp nhận, có người cảm thấy muốn đạt lấy thứ gì đó phải bắt buộc hi sinh, vì thế cậu tự cân nhắc đi."
Là giọng của Trương Phạn.
Nếu câu nói này, Tuỳ Ý chỉ có thể hiểu lơ mơ, thì đến câu trả lời của đối phương lại khiến cậu hoàn toàn hiểu rõ họ đang bàn về cái gì.
"Chỉ là tiếp rượu thôi ạ?" Ninh Lan hỏi.
"Ừ, là một nhà sản xuất nổi tiếng, không chỉ cậu, mấy người trẻ dưới trướng tôi cũng đi.
Cậu cũng đừng nghĩ chuyện này dơ bẩn.
Trong cái giới này, người không có chỗ dựa mà nổi tiếng, có mấy người trong sạch đâu? Mọi người đều nhận được thứ mình cần.
Cuộc hẹn này đều là người có máu mặt, nếu không quen thì uống rượu, nói chuyện xong có thể ra về, không ai cản cậu."
"Vâng, biết rồi ạ."
"Vậy tôi đi trước nhé, đi hay không, trước 6 giờ gửi tin nhắn cho tôi." Trương Phạn nói xong liền rời đi, tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh.
"Em đi." Ninh Lan gọi cô lại.
Giọng nói xuyên qua cánh cửa mỏng truyền đến, nghe có vẻ rất bình tĩnh: "Địa chỉ ở đâu, mấy giờ đến ạ?"
Trương Phạn dừng bước: "8 giờ tại khách sạn Bích Hải Triều Sinh."
Hết chương 14.
.