Vài ngày sau, đôi vợ chồng lại đến.
Đồng thời, luật sư Tuỳ Ý mời cho bà lão cũng tới.
Người đàn ông họ Tôn nghe luật sư bác bỏ mạch lạc cái ông ta gọi là "quyền thừa kế đầu tiên", tức giận đến mức trán nổi gân xanh, vì căn nhà mà cắn răng nghiến lợi im lặng, ngồi bên giường, rơm rớm nước mắt nhớ lại quãng thời gian vất vả với bà lão.
Hôm nay tâm trạng của bà lão khá tốt, không nói không rằng nghe hơn mười phút, nghe xong bình tĩnh bảo Ninh Lan mời họ ra ngoài.
Người đàn ông đó thấy bà lão không động lòng, cuối cùng mất hết kiên nhẫn, bật chế độ làm càn làm bậy, trông giống người có văn hoá nhưng vì lợi ích bản thân, hắt nước bẩn lên người Ninh Lan, chẳng kiêng dè gì nữa, mắng nhiếc: "Mày thèm căn nhà đó, đừng tưởng tao không biết gì!"
Cuối cùng bị Tuỳ Ý đuổi ra ngoài.
Người đàn ông đó đứng ở cửa mới chậm chạp phát hiện cậu là con trai nhà họ Tuỳ, lập tức rút thái độ kiêu căng, mặt cười toe toét đưa danh thiếp cho cậu, nói về sau có thể bàn chuyện hợp tác làm ăn.
Tuỳ Ý không nhận, nói: "Tôi không lo chuyện công ty."
Người đàn ông đó thấy hơi ngượng nhưng không từ bỏ: "Có thể gửi bố cậu, nói là..."
Tuỳ Ý cười lạnh: "Bố tôi rất bận, bận không có thời gian xem danh thiếp của anh."
Vợ chồng họ Tôn đen mặt bỏ đi.
Biểu hiện của bà lão hôm nay bình tĩnh lạ thường, Ninh Lan không yên tâm, không về Tuyền Tây trông tiệm, ngồi trông bà lão cho đến lúc bà ngủ say.
Buổi tối, Ninh Lan ngồi bên cửa sổ đờ đẫn.
Tuỳ Ý gọt xoài đưa cho anh.
Anh cầm trên tay hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Cậu cũng cảm thấy tôi vì căn nhà đó à?"
Tuỳ Ý giật thót tim.
Mấy ngày nay, Ninh Lan chưa bao giờ chủ động nhắc đến việc xưa.
Điều này tạo ra một ảo tưởng rằng quá khứ chỉ là một giấc mộng nhất thời thoáng qua.
Giờ đây, vấn đề lớn nhất giữa hai người họ được nhắc đến không hề báo trước, trần trụi bày trước mặt.
Tuỳ Ý trở tay không kịp, tim đập nhanh đến mức vọt lên cổ họng.
"Không có, sao em lại..."
Tuỳ Ý vội giải thích nhưng không thể không thấy nụ cười giễu cợt thoáng qua của anh.
Anh nói: "Tôi trong mắt cậu, không phải là loại người đó sao?"
Cuối cùng Tuỳ Ý cũng được nếm trải mùi vị trăm miệng khó giải thích.
Ngày trước, Ninh Lan nói gì cậu cũng không tin.
Hiện giờ tình hình ngược lại, cậu mới hiểu ra cảm giác không được tin tưởng tồi tệ đến mức nào.
Đây là một vấn đề ăn sâu bén rễ bao lâu nay, không dễ dàng giải quyết bằng cách nói câu "xin lỗi" hoặc là "em yêu anh".
Tuỳ Ý suy sụp tinh thần rất lâu, cảm giác bất lực khi Ninh Lan giả vờ không quen cậu đã quay lại.
Lần này cậu không cầu cứu bất kỳ ai, vấn đề này chỉ có thể giải quyết từ từ trong tương lai.
Ngay cả khi không thể giải quyết, cũng chỉ có thể trách bản thân gieo gió gặt bão.
Chớp mắt tháng 9 trôi qua, thời tiết chuyển lạnh, mưa gió liên miên.
Vết thương cũ trên chân Ninh Lan cũng bị viêm trở lại khi trời lạnh, thường xuyên đau đến mức tối ngủ không ngon.
Tuỳ Ý, người ở cùng phòng thấy anh không khoẻ, mua cho anh một số loại thuốc giảm đau ít tác dụng phụ, tiếp tục dán cao, triệu chứng cũng dần thuyên giảm.
Viêm khớp không thể chịu được gió, Tuỳ Ý còn mua cho Ninh Lan một đôi tất dày.
Cậu không biết anh chê xấu hay vì nguyên nhân gì mà nhất định không đi.
Hôm đó, buổi sáng trông tiệm, đưa hàng khiến tinh thần Ninh Lan mệt mỏi, buổi tối ăn xong cùng bà lão xem ti vi, xem nữa xem mãi nằm trên sô pha ngủ gật.
Tuỳ Ý cầm đôi tất hoạt hình năm ngón mới mua, quỳ xuống đi lên đôi chân trần của Ninh Lan, dùng tay ủ ấm cho chân anh khiến Ninh Lan thở dài thoải mái trong giấc ngủ.
Làm xong những việc này, Tuỳ Ý định ôm người vào phòng trong thì bà lão vẫy tay với cậu, ý gọi cậu qua.
"Cháu cãi nhau với Ninh Ninh à?"
"Không ạ." Tuỳ Ý hơi ngại giải thích: "Vấn đề còn sót lại từ trước đến giờ."
Bà lão trừng mắt nhìn cậu: "Vậy là vấn đề của cháu rồi."
Tuỳ Ý gật đầu thừa nhận: "Vâng."
"Ninh Ninh nhà bà là đứa trẻ tốt.
Rốt cuộc thằng nhóc cháu đã làm những gì mà khiến nó đau lòng đến vậy?"
Tuỳ Ý nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt loé lên sự đau khổ, nhất thời không biết kể từ đâu.
Bà lão cũng không ép cậu, thở dài, nói: "Nói ra cũng là duyên phận.
Ba năm trước, nó mua đồ ăn ở tiệm.
Lúc đó cảm thấy khuôn mặt hiền lành, là một đứa trẻ tốt, bà trừ cho nó ít tiền.
Sau nó phát hiện ra cứ nằng nặc đòi giúp bà chuyển hàng, chuyển cả buổi chiều cũng không kêu mệt.
Lúc đó sắp đón năm mới, trời lạnh cóng, có một sáng vừa mở cửa đã thấy người ngồi xổm trước cửa, đến gần hơn, Ninh Ninh bị lạnh cóng đến mức mặt tái nhợt, môi tím cả lại."
Tuỳ Ý nghe đến đây, trái tim như bị bóp nghẹt.
Cậu biết sau khi Ninh Lan rời đi không thể dùng chứng minh thư, có thể sẽ sống rất khó khăn.
Nghe bà lão kể chuyện, trước mắt hiện lên cảnh tượng cụ thể, mới thực sự đau lòng đến không thở nổi.
"Sau đó, bà nhận nuôi nó.
Lúc đầu mọi người xung quanh nói bà ngốc, bị lừa một lần chưa đủ lại còn nhặt một đứa trẻ lớn như vậy về, nói trẻ con nhà người ta không nuôi được.
Bà nghĩ, đánh cược một lần đi, cược mắt bà lão này không mù, còn biết nhìn người." Bà lão vừa nói vừa liếc nhìn Ninh Lan đang ngủ say trên sô pha: "Nhìn xem, ông trời không phụ bạc bà, lúc sắp chết còn mang đến một đứa trẻ tốt như vậy.
Cho dù ngày mai không còn mở mắt, bà cũng không có gì nuối tiếc."
Tuỳ Ý nghe thấy từ "chết" nên có chút hoảng sợ: "Bà đừng nói bừa, bà sẽ sống đến trăm tuổi ạ."
Bà lão cười xua tay: "Sức khoẻ của bà, bà còn không rõ à? Mấy đứa ấy, đừng phí sức dỗ bà nữa."
Tuỳ Ý không biết an ủi thế nào, thấy bà lão đã nhìn thấu, dường như nói gì cũng thành dư thừa.
"Dù Ninh Ninh không nói, bà cũng biết ngày trước nó sống khổ, người đã từng chịu khổ ấy, trong mắt toàn bể dâu.
Lần đầu tiên thấy nó bà đã biết rồi."
Bà lão nói mệt liền ho nhẹ hai tiếng.
Tuỳ Ý cầm cốc giữ nhiệt cho bà uống.
Cổ họng ẩm ướt rồi lại ngẩng đầu nhìn Tuỳ Ý nói: "Chuyện trước đây thì đừng nhớ lại nữa, bà đoán Ninh Ninh cũng đang cố gắng quên những chuyện không vui, nỗ lực nhìn về phía trước.
Hứa với bà, về sau tốt với nó một chút, đừng làm nó buồn nữa.
Nó là một đứa trẻ tốt, rất dễ bằng lòng."
Cổ họng Tuỳ Ý nghẹn lại, nặng nề hít một hơi sâu, trịnh trọng gật đầu: "Vâng ạ."
Thời gian vội vã, hè qua thu tới.
Hôm Tuỳ Ý tham dự họp báo của bộ phim truyền hình, Ninh Lan đỡ bà lão xuống dưới tầng tản bộ, có một chiếc lá phong bị vàng một nửa rơi trên đầu anh.
Bà lão nheo tít mắt phủi lá giúp anh, vuốt ve bàn tay lạnh cóng, nói: "Đi thôi, về xem phim Tiểu Tuỳ diễn."
Trước Tuỳ Ý đã dạy bà xem phim trên mạng.
Ninh Lan giúp bà tìm buổi trực tiếp họp báo, bà lão xem rất vui, thỉnh thoảng lại khen một câu "Thằng bé này đẹp trai thật", "Dáng người cao thế", "Cả buổi họp báo chẳng ai đẹp trai bằng nó".
Ninh Lan cầm sổ ấn máy tính, không nhịn được cũng ngẩng đầu liếc hai cái, ậm ừ biểu thị sự ghen tỵ.
Xem xong họp báo, bà lão bắt đầu xem "Phúc giang sơn", cũng là Tuỳ Ý giới thiệu cho bà, còn lưu bản cut của Ninh Lan trên ti vi để bà có thể xem bất kỳ lúc nào.
Bà lão vui lắm nhưng Ninh Lan lại xấu hổ quá chừng, nói: "Phim này lỗi thời rồi còn lôi ra xem làm gì ạ?"
Cậu không biết rằng ba năm trời xa nhau, Tuỳ Ý phải dựa vào mấy thứ "lỗi thời" này để chống đỡ.
Cuộc họp báo được tổ chức ở ngay thủ đô, bà đoán Tuỳ Ý sẽ về sớm, bảo Ninh Lan mua gà rán làm phần thưởng cho cậu.
Ninh Lan lắc đầu bảo không mua cho cậu, bà nói anh keo kiệt.
Một lớn một nhỏ rảnh rỗi đấu võ mồm, cho đến khi Tuỳ Ý gọi điện đến.
Lúc Ninh Lan nhận điện thoại còn cười hihi, qua mấy giây sau, sắc mặt biến đổi.
Cúp máy, anh ngồi ở đó trầm ngâm hồi lâu.
Bà lão gọi anh mấy tiếng anh mới hoàn hồn.
Cổ họng Ninh Lan như bị đá chèn, gương mặt trắng bệch, ấp úng mãi mới nói rõ ràng: "Mẹ...!mẹ cháu...!mẹ cháu, bà ấy...!mất rồi."
Chiều ngày hôm đó, Tuỳ Ý sắp xếp cho bà lão rồi đưa Ninh Lan ngồi máy bay về quê.
Đã bốn năm Ninh Lan không rời thủ đô, có chút xa lạ với máy bay.
Lúc máy bay cất cánh, anh run cầm cập.
Tuỳ Ý ấn bàn tay đang đặt trên thành ghế của Ninh Lan, an ủi, nói: "Đừng sợ, mình sắp đến rồi."
Sau khi họp báo kết thúc, Tuỳ Ý được trợ lý Mễ Khiết thông báo vừa nãy có người gọi điện đến, nói một sòng bạc dưới lòng đất của thành phố G bốc cháy, một người tên Triệu Cẩn San bị kẹt bên trong không kịp thoát ra ngoài, ngộ độc khí carbon nên đã tử vong.
Sau khi xuống máy bay, hai người vội đến nơi xảy ra sự cố.
Đó là một nhà dân bình thường ở ngoại ô thành phố, vì để che tai mắt nên sòng bạc dưới lòng đất đi vào từ nhà dân, bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không thể biết được bên trong có gì khác thường.
Người dân ở hiện trường nói với bọn họ, sòng bạc đó mới được khai trương, nghe nói do hai người hợp tác kinh doanh, một người tên Triệu Cẩn San, một người tên Tạ Thiên Hào.
Nguyên nhân cháy là vứt tàn thuốc lung tung khiến các vật dễ cháy như rèm, bàn bắt lửa.
Vì là kinh doanh bất hợp pháp, thiếu thiết bị phòng cháy chữa cháy cơ bản, cộng thêm không có lối thoát cháy riêng, lửa bùng lên có mười mấy người bị kẹt dưới đó không thoát ra ngoài được, thương vong nặng nề.
Cho đến lúc tới bệnh viện nhận diện thi thể, tâm trạng Ninh Lan rất ổn định.
Anh chỉ hỏi bác sĩ một vấn đề: "Thật sự không thể cứu sống được sao?"
Bác sĩ lắc đầu: "Lúc được đưa đến, nồng độ oxit carbon trong cơ thể đã vượt quá liều lượng gây chết người, xin nén đau thương."
Bác sĩ còn nói, sau khi gọi hết các số điện thoại bản địa trong di động của bà, hoặc là không gọi được, hoặc là nói được hai câu đã cúp máy, cuối cùng phải gọi số khác, xem xem có người đến nhận thi thể không.
Ninh Lan nhận lại điện thoại của Triệu Cẩn San.
Điện thoại vẫn còn pin.
Ngón tay anh dừng lại nhật ký cuộc gọi rất lâu, cuối cùng không ấn xuống.
Sáng hôm sau, Tuỳ Ý cùng Ninh Lan về nhà thu dọn di vật.
Triệu Cẩn San vẫn ở khu nhà tập thể đó, bên trong còn cũ nát hơn lúc Tuỳ Ý đến vào ba năm trước.
Trên tường có vài vết nứt, mấy ngày trước trời mưa, tường bị nước thấm dột không bằng phẳng, giống như một căn nhà dột nát có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.
Nhìn đồ đạc trong nhà gần như không có gì thay đổi, vừa châm biếm, vừa căm hận nghĩ, năm nào cũng nói phải phá dỡ, năm nào cũng nói phải mua nhà mới, cầm bao nhiêu tiền lại đi tiêu xài vào sòng bạc? Đầu óc của bà chỉ để bị người khác lừa hay sao.
Di vật của Triệu Cẩn San không nhiều, điều kỳ lạ là, thi thể bà không đeo trang sức vàng bạc gì, trong phòng bà cũng không tìm thấy.
Ninh Lan sắp xếp xong đồ đạc, đẩy mở cửa phòng mình, ngoài ý muốn phát hiện trong phòng cũng được gọi là gọn gàng, bàn không có bụi, ga trải giường cũng mới được thay.
Anh vô cùng khiếp sợ, trước sau dịp Trung thu đòi đổi chăn đệm dày, lúc đó Triệu Cẩn San thường chê anh bánh bèo khó nuôi, bảo anh mau cút, đừng làm liên luỵ đến mình.
Ninh Lan đứng ở cửa một lúc, chậm rì rì tiến vào, kéo ngăn kéo bàn.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một hộp gỗ nhỏ, bên trên viết vài chữ xiêu vẹo, vốn là "Sính lễ của Lan Lan", hai chữ đầu bị xoá một cách thô lỗ, đổi thành "Của hồi môn của Lan Lan".
Mở nắp hộp, bên trong để lung tung một đống trang sức, dưới cùng còn có một cuốn sổ tiết kiệm, mặc dù con số bên trên không lớn nhưng đã đủ mua một căn chung cư tử tế ở thành phố nhỏ G.
Cuối cùng Ninh Lan vẫn mở điện thoại của Triệu Cẩn San.
Trong nhật ký điện thoại, ngoài những cuộc bác sĩ gọi hôm qua, cuộc gọi do chính Triệu Cẩn San gọi đi đều có tên "Con trai bảo bối", tổng cộng gọi 7 lần, đều không có ai nghe máy.
Ninh Lan nhắm mắt, ôm hộp và điện thoại từ từ ngồi xuống.
Mấy năm trước đã thay số điện thoại, không gọi 119 báo cảnh sát, gọi đến số này để làm gì?
Thật là thiếu hiểu biết.
Mặc dù không có ai đến viếng nhưng Ninh Lan vẫn tổ chức tang lễ cho mẹ, hai ngày sau an táng trọng thể.
Anh không đoán được Triệu Cẩn San muốn nói gì với anh vào giây phút trước lúc chết nhưng anh cũng không hối hận vì mấy năm nay không liên lạc với bà.
Bản thân mình lúc đó cũng chẳng khác gì đã chết.
Trên đời này hầu hết các sự việc đều không có cơ hội làm lại.
Triệu Cẩn San không biết anh vết thương chồng chất, xương cốt không lành lặn.
Anh cũng không biết Triệu Cẩn San không hẳn không yêu anh.
Suy cho cùng, cố tỏ ra cứng đầu mới là nguồn gốc của sai lầm.
Trong phòng chờ sân bay về thủ đô, nhân lúc Tuỳ Ý vào phòng vệ sinh, Ninh Lan đến McDonald's bên cạnh mua gà rán cho cậu.
Tuỳ Ý trở về trịnh trọng nói với anh: "Em không thể ăn thịt vào khoảng thời gian này."
Ninh Lan chớp mắt, phút chốc sau hiểu ra ý của cậu, đáp: "Ở quê tôi không cần chịu tang, cậu ăn đi."
Tuỳ Ý được chiều mà hãi, trước khi ăn còn không quên chụp ảnh lưu niệm, chụp xong đăng weibo, còn lướt được một tin tức nóng nổi – Thành viên cũ của AOW Ninh Lan xuất hiện ở thành phố G, nghi ngờ lo hậu sự cho mẹ.
Bài báo có viết mấy ngày gần đây, một người dân thành phố G đã thấy Ninh Lan trong nhà tang lễ, theo tìm hiểu mẹ anh đã chết trong "Vụ cháy sòng bạc dưới lòng đất thành phố G", có lẽ lần này Ninh Lan trở về là để lo liệu cho đám tang mẹ anh.
Bên dưới còn có một bức ảnh không rõ ràng lắm, Ninh Lan trong ảnh đang quỳ trước di ảnh ở tang lễ, biểu cảm thẫn thờ.
Bình luận có rất nhiều ý kiến trái chiều, đa số sự chú ý của dân mạng không đặt trên người Ninh Lan mà tò mò về người con trái mặc áo đen, quần đen bên cạnh Ninh Lan.
Rất nhanh đã có người đoán ra đó là đồng đội cũ Tuỳ Ý của anh dựa vào chiều cao và dáng người.
Người qua đường táo bạo tag Tuỳ Ý vào hỏi "Có phải bạn không?"
Tuỳ Ý không hoảng sợ khi thấy tình hình này, cậu gửi tin nhắn cho Mễ Khiết: [Những thứ chuẩn bị từ trước có thể đăng rồi]
Đợi máy bay bay đến thủ đô, Tuỳ Ý mở lại điện thoại, những việc sai trái của mẹ Ninh Lan làm trước khi bà qua đời được một số người biết rõ chuyện tiết lộ, việc Ninh Lan bỏ học đại học để phụ giúp gia đình, phần lớn số tiền anh kiếm được khi làm việc đều gửi về nhà,...!đã sôi sùng sục trên mạng.
Sau khi thành viên solo của AOW Phương Vũ ấn like thể hiện thái độ ngầm thừa nhận, Lục Khiếu Xuyên và Cố Thần Khải đang đi học nước ngoài cũng ào ào ấn like, xác nhận tính xác thực của tin tức này.
Tiếp đó, quản lý cũ của AOW Trương Phạn chuyển tiếp bài viết, bảo Ninh Lan là một đứa trẻ lương thiện, cô rất vui vì giờ đã có người lên tiếng cho Ninh Lan, còn tiết lộ cơ hội diễn "Phúc giang sơn" năm đó do Ninh Lan giành được dựa vào thực lực, không phải giẫm đạp thành viên khác như trên mạng lan truyền, năm ấy công ty cũng đăng thanh minh nhưng không ai tin.
Giờ đây vận đổi sao dời, mong mọi người có thể nhìn nhận sự việc một cách lý trí, trả lại sự trong sạch cho Ninh Lan.
"Ninh Lan tẩy trắng" trở thành tin tức bom tấn đầu tiên của giới giải trí tháng 10.
Tuy nhiên anh đã rút khỏi giới hơn ba năm, thỉnh thoảng có bạn trẻ còn hỏi "Ninh Lan là ai?", sức ảnh hưởng không bằng tin tức của những người nổi tiếng khác.
Cư dân mạng chỉ than thở nửa buổi chiều cộng thêm một buổi tối.
Tin tức đó dễ dàng bị dập tắt bởi "Tình một đêm của diễn viên đã kết hôn nào đó", cũng không còn ai nhắc đến.
Tuỳ Ý đã lên kế hoạch cho việc này từ lâu, lựa chọn lời điểm này tiết lộ, mặc dù hơi có lỗi với người mẹ đã mất của Ninh Lan nhưng muốn để tất cả mọi người biết Ninh Lan không làm những việc đó, nhất là những fans không biết sự thật, làm liều tính kế chống đối anh nên chỉ có thể nắm bắt cơ hội này.
Muốn để Ninh Lan thoát khỏi cái bóng tâm lý, việc đầu tiên cần làm là tạo cho anh một môi trường xã hội an toàn và thân thiện.
Vì thế, để mở rộng sức ảnh hưởng của việc này, để tất cả mọi người biết thái độ của cậu, càng là bước đệm cho việc công khai sau này, ngoài ấn like, Tuỳ Ý chuyển tiếp bài weibo hỏi người có mặt tại tang lễ có phải là cậu không vào giờ hoàng đạo tối hôm đó, lời ít ý nhiều trả lời: Là tôi.
Hết chương 75..