Hứa Ninh Giản ăn mì rất chậm.
Không biết do đau bụng hay là cố ý nhưng những người khác ăn xong được một lúc lâu rồi mà cậu mới ăn được nửa bát.
Thấy chuông báo hết tiết vang lên, Trương Tỉ Lợi có chút nhấp nhổm, ra sức ám chỉ: “Đi từ đây tới khu lớp học xa lắm đấy.
Nếu còn không đi là không kịp vào học tiết sau đâu…”
Trường trung học Lăng Xuyên rất nghiêm.
Tuy Trương Tỉ Lợi miễn cưỡng có thể coi là đầu gấu nhỏ trong trường nhưng nếu không bắt buộc thì cậu ta cũng muốn gây sự với giáo viên.
So ra thì Kỷ Lẫm bình tĩnh hơn nhiều.
Cậu liếc mắt sang bên: “Không vội, cậu cứ ăn từ từ, mình đợi.”
Nói rồi Kỷ Lẫm còn đứng lên, đi tới chỗ máy bán hàng tự động mua một hộp sữa chua, rồi mở nắp đưa cho Hứa Ninh Giải, “Lát nữa uống cái này nhé, cho thoải mái.”
Trương Tỉ Lợi: “…”
Tên này cố ý chọc cậu ta phỏng?
Thế nhưng Hứa Ninh Giản lại mỉm cười với cậu ta và Hoàng Mao, bảo: “Hai ông vội thì đi trước đi.”
Trương Tỉ Lợi vốn đúng là định chuồn trước nhưng nghe cậu nói thế thì lại thấy nếu rời đi như vậy có hơi mất mặt.
Nhìn dáng vẻ, phong thái của người ta đi.
Quá đỗi ung dung, quá đỗi điềm tĩnh, không chút hoảng hốt, hoàn toàn chẳng coi giáo viên với đi học là cái đếch gì cả.
Thể hiện được rõ ràng sự quyết đoán mà một đại ca chân chính nên có!
Không hổ là người mà Thành Long muốn tuyển ngay trong đêm!
Sau khi bị đánh, Trương Tỉ Lợi vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Giây phút này là lần đầu tiên cậu ta cảm thấy có nhận ông bố này cũng chẳng thiệt gì.
Mà dù sao cậu ta ở trường cũng là người có máu mặt, những lúc như này đương nhiên không thể tỏ ra quá mức sợ hãi.
Nghĩ vậy, Trương Tỉ Lời bèn ấn Hoàng Mao đang tính đứng lên xuống, tuyên bố rất khí phách: “Không, bọn tôi không đi.”
“?” Hoàng Mao từ từ quay đầu lại, nhìn cậu ta như đang nhìn thằng ngơ, “Tao không —“
“Câm miệng,” Trương Tỉ Lợi vỗ đầu cậu ta cái bộp, cắt ngang lời rồi ra vẻ ta đây ngầu lòi, ngông nghênh, “Trốn tiết thôi mà.
Đàn ông đích thực không sợ chuyện này.”
Cái tuổi này sợ bị người khác coi thường nhất.
Hoàng Mao quả nhiên bị khiêu khích, do dự mấy giây rồi cuối cùng cũng ưỡn ngực tỏ ra dũng cảm: “Không sai, trốn tiết thôi mà.
Mấy ông không sợ thì tôi sợ gì.”
Trương Tỉ Lợi nở nụ cười hài lòng, cảm thấy trong khoảnh khắc này, con đường làm trùm trường của cậu ta đã bước lên một tầm cao mới.
Thế nhưng sau đó lại thấy Hứa Ninh Giản nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái: “Trốn tiết gì cơ? Tiết sau của bọn tôi là tiết âm nhạc.
Giáo viên không khỏe nên có báo trước để bọn tôi tự học rồi.”
Hoàng Mao:?
Trương Tỉ Lợi:??
Cùng lúc ấy, tiếng chuông báo vào tiết vang lên inh ỏi khắp khuôn viên trường.
Hoàng Mao lúc này đã hoàn toàn suy sụp: “Trương! Tỉ! Lợi! Tiết sau của chúng ta là tiết của Giang Biệt Hạc đấy!”
(Giang Biệt Hạc: một nhân vật trong tiểu thuyết “Giang hồ thập ác” của Cổ Long, được miêu tả là một kẻ ngụy quân tử, gian ác.)
Trong tiết học, một tin đồn có chút kỳ lạ được lan truyền dần giữa các thành viên lớp A3.
“Phụt.
Bà nói Trương Tỉ Lợi gọi Hứa Ninh Giản là bố? Điên à.
Đời nào có chuyện đó.”
“Nói ngược hả? Không phải Trương Tỉ Lợi kêu muốn xử lý Hứa Ninh Giản sao?”
“Nhưng chính mắt tôi nhìn thấy mà…” Lớp trưởng vốn cũng rất hoang mang, bị mọi người chất vấn như này thì lại càng không dám chắc.
Cô đang vò đầu bứt tai tìm cách chứng minh lời mình nói thì đột nhiên bạn học bên cạnh huých tay cô, đưa mắt ra hiệu về phía sau lớp học: “Tào Tháo tới rồi.”
Những bạn khác cùng nhăn mặt: “Trương Tỉ Lợi tới làm gì?”
“Ê, cậu ta đi về phía Ninh Giản kìa.
Không phải tới gây chuyện chứ!”
Bình thường thì không nói, lúc này mọi người đang nhạy cảm, nhác thấy cậu ta thì trong vô thức cảm thấy chẳng lành
Trương Tỉ Lợi không hề biết mình đang bị một đám người theo dõi sát sao.
Bản thân cậu ta đã bực bội lắm rồi.
Hứa Ninh Giản mới nhắn tin cho cậu ta, có hai chữ:[ Qua đây ]
Đến dấu chấm cũng chẳng có mà cũng chẳng rõ có ý gì.
Tên này không thật sự coi cậu ta là con, cho rằng có thể gọi là tới, đuổi là đi đấy chứ?!
Trương Tỉ Lợi tức tối chửi thầm trong lòng nhưng cơ thể thì vẫn rất ngoan ngoãn đi qua.
Hứa Ninh Giản và Kỷ Lẫm ngồi ở hàng cuối trong lớp.
Trông Hứa Ninh Giản rất chán chường, đang cầm bút bi vẽ mặt cười lên từng đầu ngón tay trên cả năm ngón tay trái của Kỷ Lẫm.
Có lúc không hài lòng với hình vẽ thì cậu sẽ trực tiếp vạch một dấu X lên trên rồi sau đó tiếp tục vẽ xuống dưới.
Chẳng bao lâu sau, năm ngón tay của Kỷ Lẫm không ngón nào thoát nạn, đều bị vẽ nhăng nhít, trông thảm vô cùng.
Khóe môi Trương Tỉ Lợi không khỏi co giật.
Song bản thân người bị hại lại vẫn bình thản.
Kỷ Lẫm cứ để mặc Hứa Ninh Giản vẽ loạn trên tay trái mình như vậy, không cau mày lấy một cái, thậm chí còn đang vùi đầu làm đề thi, rất thuần thục dùng mỗi một bên tay phải mà giải toán như bay trên trang giấy.
Cảnh tượng này chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: Quen rồi.
Vừa thấy Trương Tỉ Lợi, mắt Hứa Ninh Giản lập tức lóe sáng.
Cậu tạm ngừng tác phẩm nghệ thuật trên tay, híp mắt cười: “Tới rồi à.”
Trương Tỉ Lợi bị nụ cười của cậu chói mù mắt.
Cũng may cậu ta có ý chí kiên định, lập tức làm mặt lạnh, đáp lại thật ngầu: “Tìm tôi có việc gì?”
Hứa Ninh Giản bỏ ngón tay Kỷ Lẫm xuống, lôi từ trong ngăn bàn ra một bộ bài Tây: “Tôi muốn chơi đấu địa chủ, ba thiếu một.”
“Ông vượt trăm cây ngàn dặm gọi tôi tới đây chỉ để chơi bài?” Trương Tỉ Lợi cảm thấy bị sỉ nhục, “Lớp mấy ông không còn ai à?”
“Có thì cũng có,” Hứa Ninh Giản chớp chớp mắt, “Nhưng các bạn lớp tôi đều là người bình thường, chứ đâu giống ông.
Vừa nhìn là biết thuộc dạng học hành chẳng ra đâu vào đâu, chắc chắn thường hay chơi bài.”
Trương Tỉ Lợi: “…”
Ai không bình thường cơ!
Mà tức hơn ở chỗ là cậu ta không cách nào cãi lại được!
Không được.
Lần này cậu ta nhất định phải lớn tiếng từ chối, thể hiện rõ ràng khí phách bất khuất của mình!
“Tôi không…”
Đúng lúc này, đột nhiên cậu bạn ngồi phía trước Hứa Ninh Giản giơ tay lên, yếu ớt nói: “Thật ra mình cũng rất thích chơi đấu địa chủ….”
“Ầy, ông phải nói sớm chứ.” Hứa Ninh Giản nhướn mày rồi lập tức quay sang, cực vô tình mà phẩy tay với Trương Tỉ Lợi, “Thế ông đi đi, bọn tôi đủ người rồi.”
Nghĩ tôi là gì vậy hả!
Trương Tỉ Lợi suýt tức tới nổ phổi.
Lời tới cửa miệng lập tức quay xe, hùng hổ nói, “Tôi không đi!”
Nói rồi, cậu ta ngồi phịch mông xuống, chen chỗ bàn trên, tỏ vẻ không thua kém, “Tôi không phải người bình thường.
Tôi học hành chẳng ra đâu vào đâu.
Chơi bài với tôi.”
Bạn học bàn trên: “…”
Nhóm người lớp trưởng đang lặng lẽ theo dõi cậu ta: “……………”
Thật sự không biết hổ thẹn cmnl!
—
Tác giả: Truyện còn tên khác là “Thằng con ‘cục nợ’ của tôi”.