Kiều Đa Bảo mặc dù tuổi so với người khác ít hơn một chút, nhưng vóc người lại trổ mã được vô cùng tốt, áo rộng thùng thình đúng lúc chỉ che được cái mông nhỏ, đùi thon dài đẹp lại triệt để hiện ra, trắng bóng quả thực choáng váng ánh mắt của cậu.
Trắng nõn không tỳ vết vô cùng mịn màng lộ ra làn da nhàn nhạt hồng bột, đôi môi đỏ thắm như cánh hoa mềm mại ướt át, đôi mắt trong vắt trong suốt, xán lạn như đầy sao chính là như nước trong veo nhìn cậu, lông mi thật dài khẽ rung động.
Mà tóc kia ướt đẫm, bọt nước theo rơi trước trên quần áo, chảy ra một vòng trong suốt.
Bên trong. . . Dĩ nhiên là - thực - vô ích - ! !
Máu Chu Tích Tiệp toàn thân cơ hồ toàn bộ tuôn ra một chỗ đi, cả người cương ở một bên.
"Em. . . Không có mặc. . Trong. . quần áo bên trong?" Cơ hồ là một chữ một lần phun ra mấy chữ này, toàn thân Chu Tích Tiệp đều nhanh chóng muốn bốc cháy.
Kiều Đa Bảo như không có việc gì cầm lấy khăn lông bao lấy đầu tóc, không giải thích được nhìn cậu, "Bọn em ở ký túc xá đều là như vậy nha, buổi tối ngủ không còn mặc, mặc nhiều không thoải mái nha."
Nhưng là bỏ quên một chút, cô bây giờ không phải là ở ký túc xá nữ, mà là đang ở nới ở của một nam sinh huyết mạch muốn sôi trào, hơn nữa còn là buổi tối khuya. Bất quá Kiều Đa Bảo thật đúng là không có ý thức được cái gì, Chu Tích Tiệp là người mà ngoại trừ cha mẹ, cô ỷ lại nhiều nhất cũng là người tín nhiệm nhất, ở trước mặt cậu cô cảm thấy không cần có bất kỳ câu nệ nào.
Chu Tích Tiệp thực không biết là cao hứng, hay còn là khổ sở. Cậu hai năm qua đều cùng một đống con trai ở trong quân doanh, ngay cả như động vật giống cái cũng không có, hiện thời vừa mới thoát khốn liền gặp được bữa tiệc lớn như thế, đây không phải là đang thách thức cậu sao.
Mặc kệ lại như thế nào chịu loại nhịn này, nhìn thấy ăn không được ăn, thực thống khổ, Chu Tích Tiệp thấy cô cứ như vậy bao lấy tóc ướt chèm nhẹp liền ngồi kia bắt đầu xem ti vi, cậu còn là vô ý thức lập tức cầm khăn lông khô đi tới giúp cô lau tóc, cũng mượn này muốn dời đi lực chú ý của mình, nếu không các loại hình ảnh bất lương đầy dẫy sẽ khiến đầu phải nổ tung.
"Mỗi lần lau đầu chẳng phải em đều đi làm những chuyện khác sao? Về sau nhức đầu làm sao bây giờ?" Chu Tích Tiệp một bên quở trách, một bên dịu dàng giúp cô lau.
Kiều Đa Bảo cảm giác được trên đầu thoải mái, liền ngoan ngoãn ngước đầu cho cậu lau, thấy cậu liền đứng ở trước mặt mình, liền thuận tay ôm lấy cá eo i tinh tráng, mặt dán vào bụng của cậu không khỏi nỉ non một câu.
"Tiểu Tiệp, em rất nhớ anh."
Tay lau tóc ngừng lại, lời nói nhu nhu giống như dòng nước ấm chảy xuôi đến mỗi một cái góc nhỏ trong thân thể Chu Tích Tiệp, nhất là trái tim trở nên cực kỳ mềm mại.
Tay kia không tự chủ được đặt trên lưng Kiều Đa Bảo, vỗ nhè nhẹ.
"Anh cũng vậy, rất nhớ em, mỗi ngày đều nhớ."
Không phải là mỗi ngày, nhưng thật ra là mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ tới cô, huấn luyện càng khổ lại càng nghĩ.
"Anh về sau cũng không được rời đi lâu như vậy, được hay không?" Kiều Đa Bảo ngẩng đầu lên, mắt to sáng long lanh chuyên chú nhìn xem, Chu Tích Tiệp cúi đầu, xuyên thấu qua đồng tử màu lam, cậu đều có thể rõ ràng chứng kiến bộ dáng của mình, cũng giống như có thể chứng kiến sâu trong nội tâm của cô tự hồ chỉ ở trên một người.
Hết sức thực lại hết sức duy nhất, tình yêu tinh khiết như vậy lại vô cùng ỷ lại rồi yêu say đắm, không cần nhiều lời, tựa như ua con mắt ấy không hề che dấu, như đặt một tảng đá trong lòng cậu, một nhiệt huyết từ chân vọt lên đỉnh đầu.
"Được."
Cậu cũng nhịn không được nữa, cúi đầu hung hăng hôn lên cái miệng đỏ hồng kia.
Đôi môi tiếp xúc trong nháy mắt khiến bầu không khí giữa hai người như nổ tung, cánh tay sắt của Chu Tích Tiệp ôm thật chặt lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, mới đầu chỉ là dùng sức mút lấy cánh môi mềm mại, lại lưu luyến quên lối về.
Nhưng dần dần, cậu không lại thoả mãn với điều này, thử từ từ cạy ra hàm răng của cô. Mà Kiều Đa Bảo căn bản không có một tia phòng bị, đơn giản liền bị cạy ra, tùy ý cho cậu tiến quân thần tốc.
Người trong ngực thuận theo tựa hồ là khích lệ lớn lao đối với Chu Tích Tiệp, cậu có chút ngốc lại vội vàng quyến rũ đầu lưỡi.
Lần này căn bản là lần thứ hai kiss của hai người, lần đầu là ở thời điểm Kiều Đa Bảo uống rượu say, dưới tình huống đầu óc không tỉnh táo phát sinh.
Mà lần này Kiều Đa Bảo rất rõ ràng cảm nhận được hơi thở rực nóng của Chu Tích Tiệp bao phủ cả người, bàn tay vững vàng nắm lấy eo nhỏ, chỉ cảm thấy hơi thở nam tính bá đạo phảng phất thông qua khoang miệng truyền đến tứ chi, rút đi khí lực toàn thân.
"Ưm. . ."
Chưa từng có qua loại cảm thụ này, Kiều Đa Bảo tự giác được đầu của mình như muốn nổ tung, toàn thân yếu mềm, mắt to mơ hồ một tầng hơi nước, có chút không biết làm sao rên một tiếng, thiên kiều bá mị.
Chu Tích Tiệp toàn thân chấn động, đột nhiên mạnh mẽ thanh tỉnh lại, cậu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bộ dáng lúc này củaKiều Đa Bảo, ánh mắt u mê lại có chút ít luống cuống, giống như mất phương hướng mà động lòng người, lại đơn thuần tinh khiết làm cho người khác đau lòng.
Cô thuận theo sự tín nhiệm thừa nhận theo từng cử động thô lỗ, mặc cậu muốn làm gì thì làm mà không có chút nào phản kháng.
Mà cậu đang ở đâu, hiện tại đang làm cái gì? Một loại lực ý chí cùng tự chủ sắt thép giờ phút này tan tác không chịu nổi đả kích, ngay cả mong muốn một đời một thế bảo vệ cô không bị thương tổn cũng không biết ném đi nơi nào, mình bây giờ dĩ nhiên cũng làm muốn thương tổn cô.
Chu Tích Tiệp hận không thể hung hăng cạo hai bàn tay của mình, đầu đầy mồ hôi đứng lên, nhanh tay nhanh chân sửa sang xong quần áo trên người cô bị kéo lên nhăn nhúm, nặng nề hôn trán cô sau đó nhanh chóng xông vào nhà vệ sinh, mở ra nước lạnh dập tắt lửa toàn thân.
Bình thường thích dùng vài phần nước lạnh tắm, lần này tắm mất toàn bộ nửa giờ.
Cuối cùng một thân nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng mặt còn mang theo một chút mất tự nhiên đi ra, trông thấy người nằm trên ghế sa lon lại ngủ thiếp đi, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hai người không cần lúng túng như vậy.
Kỳ thật lúc Chu Tích Tiệp đứng dậy rời đi, Kiều Đa Bảo đã cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, qua một hồi lâu mới dẹp loạn xuống, khiếp sợ hồi tưởng đến nhừng điều Chu Tích Tiệp đối với mình, lần đầu chứng kiến như thế Chu lão tam lạnh lùng lại xúc động cùng thô bạo như vậy, bất quá không thể không nói. . . Hết sức nam tính!
Xem ra sức quyến rũ của mình rất lớn sao. . . Kiều Đa Bảo vui rạo rực nghĩ tới, trước kia tại trường học nhiều lần gặp một vài đôi trước mặt mọi người kiss rồi sờ bắp đùi, hiện tại cuối cùng có thể chính mình đích thân cảm thụ, cảm giác. . . Cũng không tệ lắm. . . Nhưng là vì sao không tiếp tục làm? Chẳng lẽ ở trong doanh quan đã lâu?
Một trận nghĩ ngợi xong, cô liền ngủ mất . . . Hôm nay mệt mỏi một ngày, lại bị Chu Tích Tiệp đột nhiên bộc phát nam tình một hồi, cả người mệt mỏi, phi thường dễ dàng đi ngủ.
Chu Tích Tiệp nhẹ nhàng ở ghế sô pha bên kia ngồi xuống, cầm lấy khăn lông từng điểm từng điểm dịu dàng lau khô tóc của cô, liền lặng yên nhìn xem Kiều Đa Bảo điềm tĩnh thụy dung thật lâu, ngón tay vuốt ve còn gương mặt đỏ bừng, ánh mắt ôn nhu như nước.
Cậu ôm lấy Kiều Đa Bảo đến đến giường của cậu, nhẹ nhàng đem người để xuống, đắp kín tấm chăn mỏng, sau đó chính mình cầm lấy gối đầu đã chuẩn bị đến ghế sofa ngủ một đêm.
Nhưng mà, cậu còn không có rời đi bên giường, Kiều Đa Bảo liền mơ mơ màng màng như nói mê tỉnh lại, lầu bầu lẩm bẩm hỏi:
". . . Anh đi đâu nha?"
"Ừm? Anh đi ra bên ngoài ngủ một đêm, chính em ngoan ngoãn ngủ, không được đá chăn mền."
Chu Tích Tiệp xoay người đến, vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt của cô.
"Không cần. . . Em muốn anh giúp em. . ."
Kiều Đa Bảo tóc rối bù, giãy giụa ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại ôm tay của cậu không tha.
Lửa trên người Chu Tích Tiệp lại hừng hực cháy khi nhìn từ trên cao xuống, đúng lúc có thể trông thấy trong cổ áo rộng thùng thình kia một đồi phiến tuyết trắng.
Cậu vội vã dời mở mắt, đưa tay kéo y phục của cô, nhịn xuống lửa nóng rang bất đắc dĩ khuyên, "Đa Bảo nghe lời, chúng ta ngủ chung như vậy không tốt."
"Có cái gì không tốt nha, chúng ta mới trước đây. . . Đều cùng nhau như vậy ngủ nha." Kiều Đa Bảo còn buồn ngủ muốn đi ôm cậu, trong miệng mơ hồ không rõ lẩm bẩm.
"Kia đều là mới trước đây, hiện tại chúng ta đều lớn như vậy . . ."
"Ưm. . Em mặc kệ. . ." Kiều Đa Bảo bắt đầu làm ầm ĩ muốn xuống giường.
Chu Tích Tiệp vội vàng đem cô ôm trở về, "Tốt lắm tốt lắm, anh cùng em ngủ, được chưa?"
Cậu liền giường nằm xuống, Kiều Đa Bảo liền theo trong khuỷu tay của cậu chui vào, hơn nửa người đè lên, cả người nằm sấp trên ngực cậu ngủ.
Tim Chu Tích Tiệp đập gia tốc, khó thở, toàn thân cứng ngắc vô cùng. Mỹ nhân, điểm này sức nặng không đáng kể chút nào, nhưng mỹ nhân ở trước ngực ma sát lồng ngực của cậu, quả thực là khiến bản thân thở không ra hơi.
Chủ nhân gây chuyện mè nheo một hồi, bàn tay nhỏ bé rủ xuống ở bên kia, lại an tâm trầm trầm đã ngủ.
Chu Tích Tiệp hít thở sâu thật lâu mới dẹp loạn xuống, cúi đầu, nhìn tóc xù trên đỉnh đầu cùng phát xoáy Kiều Đa Bảo, đưa tay tới vuốt ve tóc mềm mại, không khỏi than thở một tý.
Hồi tưởng lại mới trước đây cậu hơn 4 tuổi, cô vừa mới 3 tuổi, bột đô đô vào trong nhà cậu, đối với sự khiêu khích của cậu không thèm quan tâm, chỉ lo ăn ăn ngủ ngủ, hai người có thời điểm ồn ào không vui, so với ai khác cô đều quên rất nhanh, đi một chuyến xong trở lại, lại kéo tay của cậu hì hì ha ha.
Đến buổi tối hai người đi nằm ngủ cùng một chỗ, khiến Chu Huyền cùng Chu Mạch ghen tị muốn chết, cậu lúc cũng rất vui mừng, thường xuyên trêu cợt, lại thường thường bị trêu cợt trở lại. Hơn nữa ở lúc ngủ, lúc nào cô cũng gác tay chân sang một bên, chi, thập phần thích ý chiếm cứ lấy hơn phân nửa không gian, còn thích vây bọc chăn mền loạn cả đêm, thường xuyên vô ý thức đệm lên cậu mà ngủ.
Mỗi lần tỉnh lại cậu cũng cảm thấy giống như bị xe nghiền qua, mà vẻ mặt của cô v lại ô tội không biết rõ phát sinh chuyện gì, đáng yêu cực kỳ.
Cậu cũng không biết là khi nào thì bắt đầu, trong đầu bắt đầu từng ly từng tý đều đầy dẫy nụ cười và cả cái nhăn mày của cô, mỗi ngày, mỗi thời khắc chú ý nhất cử nhất động của cô.
Nhưng cậu có thể xác định chính là, năm ấy tự cô nhóc 3 tuổi tiến vào nhà của cậu, liền bắt đầu gieo mầm, mọc rễ, nẩy mầm trong lòng cậu.
Hiện thời, đã nở hoa.