Trúc Mã Cực Sủng

Lớp học của Kiều Đa Bảo thuộc về học viện nước ngoài, phần lớn đều là nữ sinh, cực ít nam sinh, cho dù có cũng là quốc bảo cấp bậc quý hiếm.

Nhưng khi đi cắm trại trên xe bus, tỷ lệ nam nữ lại thần kỳ đều đều, bởi vì phần lớn nữ sinh đều dẫn theo bạn trai của mình hoặc là bạn nam giới.

Kiều Đa Bảo bịt mũi lên xe sau thế nhưng phát hiện Dụ Đàm cùng Lôi Tư lại cũng tới.

Lôi Tư ôm đàn ghi-ta, cười đến vẻ mặt vô sỉ cùng cô phất tay, mà Dụ Đàm là thần sắc không rõ nhìn chằm chằm cô, ngồi ở chung quanh bọn họ những nữ sinh phụ cận nguyên một đám con mắt không nháy mắt ngắm bọn họ, hưng phấn mà thỉnh thoảng thấp giọng thảo luận thét chói tai.

Kiều Đa Bảo có chút giật mình đi tới, "Ồ, các cậu như thế nào cũng tới?"

"Thân ái. baby, chúng ta đương nhiên là vì lời mời của cậu mà đến nha." Lôi Tư chớp chớp tròng mắt cực kỳ rõ rang, cười tà nói.

"Tôi khi nào thì mời các cậu ?"

Kiều Đa Bảo không hiểu ra sao, lớp trưởng vội vàng đi qua đến thấp giọng nói, "Đa Bảo, là lớp chúng ta lấy danh nghĩa của cậu mời mọc học trưởng của bọn họ đến cùng nhau chơi đùa, các cậu ở cùng một xã đoàn quan hệ tốt như vậy, cùng đi vui đùa một chút không phải là càng náo nhiệt sao? Coi tôi như thiếu cậu một cái nhân tình, phí cắm trại toàn bộ miễn, như thế nào?"

Trưởng lớp có chút khẩn trương, bàn tay đều đổ mồ hôi, trong lớp vẻn vẹn mới có ba nam sinh, vốn là làm trưởng lớp đã là một chuyện hết sức gian nan, vì thỏa mãn những yêu cầu của các nữ sinh mãnh liệt, hắn đã kiên trì đi mời ban nhạc Lôi Tư đến tham dự, nhưng đối với nhân vật phong vân trong trường, hắn lại làm sao có thể mời được.

Vừa làm hắn thấp thỏm đi đến ban nhạc xã đoàn thử mời mọc, thuận tiện nhắc tới Kiều Đa Bảo cũng là thành viên trong ban của bọn họ, không nghĩ tới Lôi Tư một lời đáp ứng xuống không nói, vốn là học trưởng Dụ Đàm không chút nào để ý tới thế nhưng cũng chủ động đáp ứng tới tham gia.

Dựng lên cái này là công lớn của hắn, nữ sinh trong lớp cũng bắt đầu đối với hắn phi thường bội phục, đây cơ hồ trở thành một chuyện mà năm nay hắn làm được thành công nhất. Nhưng là mặc dù mời mọc thành công, nhưng lớp trưởng trong lòng vẫn là có chút ít thấp thỏm, bởi vì hắn biết rõ bạn học Kiều Đa Bảo không phải là dễ trêu như vậy, cặp quả đấm nhỏ hắn cũng đã thấy rồi, hiện tại liền sợ tiểu tổ tông kia biết rõ hắn lợi dụng cô liền nổi đóa, đem hắn đánh một hồi liền trở nên khó coi.

Kiều Đa Bảo nghe được giải thích của hắn xong, lại không có dấu hiệu tức giận, ngược lại cười híp mắt vỗ bờ vai của hắn nói: "Nguyên lai là như vậy, bất quá miễn một mình tớ cũng lợi cho các cậu quá, như vậy đi, lại miễn thu phí tổn của một người nữa, tớ liền không so đo."

"Lại miễn cho một người nữa? Ai?"

Nghe vậy trưởng lớp lập tức thở phào nhẹ nhõm, bất quá hắn rất kỳ quái khi Kiều Đa Bảo nói người kia, chẳng lẽ, chính là vị bạn trai thần bí trong truyền thuyết? Dù sao cả một xe này cơ hồ có một nửa đều là nam nữ quan hệ bạn bè.

Trên thực tế khi hắn chứng kiến từ trên cửa xe đến một bóng dáng cao lớn cầm lấy ba lô, lúc này đơ tại một bên.

Trời ơi, khí chất cũng quá sức bạo người đi.

Vốn là mọi người đang cãi nhau xì xào bàn tán cũng hết thảy đều yên tĩnh lại, ánh mắt mỗi một người đều tập trung ở trên người cậu.

Thân thể cao lớn thoáng cái tỏ ra không gian trong xe buýt phi thường nhỏ hẹp, đôi mắt thâm thúy giống như mắt đại bàng trong đêm tối, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lùng cơ hồ khiến không khí trên xe đều đọng lại.

"Cool man!" Lôi Tư không khỏi từ góc độ thưởng thức khen than một tiếng.

Nhưng con mắt của Dụ Đàm âm trầm, trong lòng có chút ít ghen tị cùng không cam lòng, trước đó hắn xuất hiện cũng là dẫn tới tiếng hoan hô cực cao, không có nghĩ tới đây thế nhưng thoáng cái bị so bì.

Không nghĩ tới hôm nay nhân vật phong vân toàn trường cơ hồ đều tụ tập ở nơi này, không chỉ trưởng lớp hưng phấn, liền ngay cả các nữ sinh trong lớp đều hưng phấn thiếu chút nữa hét rầm lên.

"Chu. . . Chu bạn học, tốt lắm, hoan nghênh tới tham gia hoạt động cắm trại ban Thương Anh."

Trưởng lớp nhìn thấy Chu Tích Tiệp rất căng thẳng, thậm chí đều nói lắp, vóc dáng của hắn không tính thấp, nhưng ở trước Chu Tích Tiệp không biết tại sao lại cảm giác mình thấp hơn một cái đầu.

Chu Tích Tiệp nhàn nhạt nhìn hắn một cái, gật đầu nhẹ, ừ một tiếng liền ở bên cạnh Kiều Đa Bảo ngồi xuống. An phận lạnh lùng, nghiêm túc thận trọng, trong nháy mắt nháy mắt giết tất cả mọi người.

Ngồi ở trong xe buýt cao hứng, Cao Tâm Nhã gò má đỏ bừng, con mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm Chu Tích Tiệp bóng lưng.

Kiều Đa Bảo mở ba lô của Chu Tích Tiệp ra, bên trong túi tràn đầy áo khoác của cô, bao tay, mũ, còn có nước, băng keo cá nhân, tinh dầu đuổi muỗi, đợi chút, thuốc màu vàng gì đó, không có đồ ăn vặt.

"Ồ, đồ ăn vặt lúc trước em mua đều đi đâu rồi?"

Kiều Đa Bảo móc nửa ngày chỉ móc ra một bao cây bánh bích quy yến mạch, những thứ khác khoai tây chiên, hạt điều, cánh gà gì gì đó toàn bộ không thấy.

"Những thứ kia đều ném, về sau đừng ăn những thứ đồ ăn không tốt cho sức khỏe."

Chu Tích Tiệp sửa sang ba lô bị cô lật loạn để ở một bên.

Kiều Đa Bảo trừng to mắt ngẩng đầu lên, thấy cậu bình thản như thường, tựa hồ tiện tay ném đi đồ ăn vặt cô mua là một sự kiện rất nhỏ. Cô không khỏi mím mím môi, hừ một tiếng, tức giận quay đầu nhìn về phía ngoài cửa xe.

Còn đem áo khoác Batman kéo kéo khóa lên, mang mũ sau lưng, đem cả người đứng lên ngăn cách cậu.

Chu Tích Tiệp thấy bộ dáng tức giận của cô, khóe miệng ngoéo một cái, nhưng không có lên tiếng.

Kể từ khi lái xe, aaam thanh trên xe bus không có yên tĩnh, lớp trưởng tổ chức cho các bạn học sự kiện ca hát, biểu diễn, trong lúc Lôi Tư còn tự đàn tự xướng một ca khúc, dẫn tới nữ sinh cả xe đều hưng phấn không thôi. Bất quá cũng có nữ sinh, khóe mắt cũng vụng trộm nhìn về phía trước vị trí của Chu Tích Tiệp, đáng tiếc bởi vì chỗ ngồi quá cao, cơ bản nhìn không thấy tới cái gì.

Nhưng Kiều Đa Bảo ngồi cùng cùng Chu Tích Tiệp, Dụ Đàm lại có thể tinh tường chứng kiến hết thảy, còn tưởng rằng sẽ thấy hành động hai người ái muội với nhau, lại không nghĩ rằng Kiều Đa Bảo cơ hồ là lên xe chỉ đi ngủ, đối với tiếng ồn ào trên xe mắt điếc tai ngơ.

Ban đầu thấy cô chỉ là dựa vào cửa sổ xe chống cằm xem phong cảnh phía ngoài, cũng không lâu lắm, mang mũ áo khoác trên đầu liền bắt đầu từng phát từng phát đập vào cửa sổ xe, rất là buồn cười.

Ở thời điểm xe buýt phanh lại ngừng đèn đỏ, Chu Tích Tiệp đưa tay bảo vệ đầu cô nghiêng về phía trước, sau đó dẫn đến thân thể của cô ngã vào trên bả vai cậu, tay kia cầm lấy áo khoác của mình choàng trên người Kiều Đa Bảo.

Dụ Đàm nhìn thấy Chu Tích Tiệp liên tiếp thuần thục mà tự nhiên cử động, tựa hồ trước kia làm qua rất nhiều lần, hai bóng dáng cùng một chỗ, hắn khẽ rũ mắt xuống con mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Tóc trên đầu Kiều Đa Bảo chống đỡ ở cằm Chu Tích Tiệp, trong lòng cậu tựa như đều nhu hòa ra nước, tay trái vòng áo khoác quanh thân thể của cô, ngón tay phải vuốt ve khuôn mặt kia như cậu muốn đem toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế giới đều cho cô, như thế nào lại làm cho cô khó chịu vì không cho cô ăn những đồ ăn vặt không có lợi cho sức khỏe.

Liên tiếp vài cái phanh lại, Kiều Đa Bảo trong giấc mộng cũng bắt đầu cảm thấy không thoải mái, lông mày nhíu lại, cổ họng bắt đầu vô thức nuốt nước miếng.

Chu Tích Tiệp một tay từ trong ba lô xuất ra một chai tinh dầu, thoa một lần ở trên trán, mũi, sau tai cô, hóa giải một tý xong, Kiều Đa Bảo mới vừa trầm trầm ngủ mất.

Thấy cô không có phản ứng gì, Chu Tích Tiệp mới ôm cô dựa vào trên chỗ ngồi, híp mắt.

Gần hai giờ đi xe trình lắc lư, cuối cùng đã tới mục đích.

Mặc dù có điểm xa, nhưng xem ra, lớp trưởng chọn địa điểm cũng không tệ lắm, nơi này là một nơi phong cảnh đẹp, một bãi cỏ xanh miết rất lớn, còn có hoa dại nhở đủ mọi màu sắc, xung quanh cây phong diệp đỏ tươi bên cạnh còn có hồ nước xanh thẳm.

Các nam, nữ sinh kia quen sống trong ký túc xá trên thành phố nên đều rối rít vui chơi bốn phía chạy trước hoan hô, hưởng thụ thiên nhiên tươi đẹp.

Kiều Đa Bảo cho đến lúc xuống xe cũng còn là mơ mơ màng màng , tùy ý để Chu Tích Tiệp một tay nhấc ba lô, một tay kéo cô đến trên một tảng đá lớn ngồi xuống, theo thói quen ngây người nhìn chằm chằm hồ nước xanh một hồi, tiêu điểm trong mắt khuếch tán. . .

Chu Tích Tiệp đưa tay đem mũ áo khoác của cô tháo xuống, đầu tóc mất trật tự, mà xung quanh tiếng hoan hô ồn ào căn bản không có ảnh hưởng đến hai người.

Chu Tích Tiệp đứng, cô ngồi, ánh mặt trời ấm áp chiếu ở trên thân hai người, rất yên tĩnh cùng mộng ảo, khiến mọi người không thể quấy rầy.

Trầm tĩnh một lúc lâu sau, Kiều Đa Bảo đánh cái ngáp, cuối cùng hồi hồn.

Đứng lên duỗi lưng một cái, đạp bay mấy khối hòn đá nhỏ phía sau liền kéo Chu Tích Tiệp bốn phía lắc lư, hiển nhiên là quên mất chuyện ở trên xe phát sinh. Cho đến khi chạng vạng, mọi người chuẩn bị lấy đồ ra, bắt đầu nấu cơm dã ngoại BBQ, Kiều Đa Bảo lại một lần nữa đảo ba lô tìm không thấy đồ ăn vặt mới nhớ tới hết thảy.

Vì vậy cô lại một lần tức giận không để ý tới Chu Tích Tiệp, chạy đến bên cạnh mấy nam sinh chịu trách nhiệm BBQ, mắt bất chấp tất cả, không nháy mắt nhìn xem, thiếu chút nữa nước miếng đều chảy ra.

Chu Tích Tiệp thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ là ở một bên thuần thục dựng lều, thuận tiện chỉ một chút cho những người khác.

Theo trời càng lúc càng tối, nhiệt độ cũng thấp xuống, có người liền đề nghị nhóm lửa, nói như vậy vừa có thể chiếu sáng lại vừa tăng nhiệt độ, hơn nữa còn hết sức ấm áp lãng mạn, đề nghị này lập tức bị đến mọi người nhất trí đồng ý.

Vì vậy, một bộ phận vô ích rảnh rỗi liền thừa dịp hoàng hôn ánh đi nhặt củi, mà trong đó phần lớn đều là mấy đôi tình nhân, tay nắm tay dạo bước ở dưới ánh nắng chiều hạ xinh đẹp.

Chu Tích Tiệp gặp Kiều Đa Bảo còn ở trước quán BBQ, cũng không nhìn cậu cái nào, biết rõ trong long cô vẫn là khó chịu liền một mình đi vào nơi xa trong rừng rậm đi nhặt củi.

Bên kia mặc dù xa xôi nhưng cây cối rất nhiều, cành khô lá rụng gì gì đó tự nhiên rất nhiều, Chu Tích Tiệp nghĩ tới có thể nhanh lên trở lại, liền một mình đi qua.

Nơi xa, Cao Tâm Nhã nhìn thấy, trong mắt bên trong chợt lóe qua một tia ý tứ hàm xúc không rõ, cũng đứng dậy cùng một người bạn học nữ khác kết bạn cũng đi nhặt củi.

Chu Tích Tiệp nhặt được một chút củi, đá đá một thân rễ khô dưới chân, cậu xé một cái, xách ở trong tay, chuẩn bị trở về đi.

Trời chiều từ từ trầm luân, còn sót lại từng sợi ánh sáng mờ nhạt cùng đêm tối giãy giụa lấy không chịu trầm luân, chiếu rọi rừng rậm vốn là u tĩnh càng thêm mông lung.

Ven hồ, bên cạnh sân cỏ đã nhóm lửa, khói bếp lượn lờ, thức ăn tỏa hương, thanh niên nam nữ cười vui không ngừng.

Kiều Đa Bảo cắm tại chỗ, cuối cùng cũng cầm được một cây BBQ nồng nhiệt gặm.

Dụ Đàm không biết đi lúc nào đến, mang theo vẻ đẹp trai anh tuấn cùng một chút bướng bỉnh bất tuân, nghiền ngẫm, nhưng gần đây hắn giống như chững chạc, an phận hơn rất nhiều, càng phát ra tia thành thục, vốn là liền đối với nữ sinh mà mình thích càng them không nháy mứt.

"Học trưởng muốn ăn gì, chúng tôi giúp cậu nướng." Các nam sinh chịu trách nhiệm BBQ đối với hắn đều ôm tia tôn kính cùng hâm mộ.

"Ai, tôi thủ tại chỗ này lâu như vậy, như thế nào các cậu cũng không hỏi tôi muốn ăn cái gì?" Kiều Đa Bảo gặm ngô có chút bất mãn liếc xéo bọn họ.

Cắt, này còn phải hỏi sao? Người sáng suốt cũng liếc thấy được ra cậu hận không thể đem tất cả thức ăn này đều ăn hết đi!

Vài vị nam sinh cùng nhau mắt trợn trắng.

"Giúp tôi nướng cà đi, cám ơn."

Dụ Đàm hướng hắn môn gật đầu nhẹ, sau đó ngồi ở Kiều Đa Bảo ngồi khối đá lớn kia bên kia.

"Cậu thật là yên tâm."

Kiều Đa Bảo nghe vậy ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn, trên mặt dính rất nhiều hạt ngô, "Có ý gì?"

Dụ Đàm tay giật giật, lại không có đưa tới giúp cô rớt xuống, đôi mắt cụp xuống, "Vừa rồi Chu Tích Tiệp qua bên kia nhặt củi, tôi nhìn thấy nữ sinh thường xuyên cùng với cậu vội vàng đi theo, chẳng lẽ liền không lo lắng trúc mã của cậu sẽ cùng cô ta phát sinh chuyện gì sao?"

Kiều Đa Bảo gặm hết trái bắp, nghiêng đầu hướng tới ánh mắt Dụ Đàm theo lời nói dừng lại phía rừng cây nhìn nhìn, sau đó không giải thích được nhìn hăn nói: "Ừ, đây không phải là trở lại sao, có thể xảy ra chuyện gì?"

Dụ Đàm cũng đã nhận ra, nghe tiếng nhìn sang, nhưng khi hắn chứng kiến một màn kia con mắt chợt lóe qua vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy Chu Tích Tiệp mang theo hai trói củi, giống như không có gì bình tĩnh đi đến, mà phía sau cậu là một nam sinh mặt dài đầy mụn cõng Cao Tâm Nhã.

"Ồ, Tâm Nhã làm sao vậy? Làm sao lại bị cõng?" Một chút bạn học nữ líu ríu nghi ngờ đi tới gần.

"Bạn học Tâm Nhã vừa mới trẹo chân, nhờ có bạn học Chu phát hiện ra sau đó nói cho tớ biết, nếu không sẽ rất nghiêm trọng." Nam sinh mặt mụn kia vẻ mặt hưng phấn, hắn cũng rất thích Cao Tâm Nhã, thổ lộ thật nhiều lần cũng không được tiếp nhận, hiện tại lại có cơ hội tốt như vậy đến gần cô.

Ngược lại Cao Tâm Nhã quả thực muốn khóc lên, vừa rồi cô cùng bạn học sau khi tách ra, theo đuôi Chu Tích Tiệp đến bên kia rừng cây, trông thấy bóng lưng cao lớn của cậuliền ở phía trước, tim đập cuồng loạn, trên mặt hồng hồng, ổn định tinh thần xong, đi nhanh vài bước dự định đến giả vờ ngã sau đó dự định nhờ Chu Tích Tiệp ôm cô trở về, khi đó sức mặt Kiều Đa Bảo nhất định rất khó coi.

Nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới chân cô lại không cẩn thận lại dẫm phải một cái rễ cây nổi bật trên mặt đất khô héo lại bền!

"A!" Hét thảm một tiếng, chim chóc bốn phía cả kinh bay ra. Cao Tâm Nhã té trên mặt đất, che lấy chân đau, đầu đầy mồ hôi.

Chu Tích Tiệp nhấc theo một bó củi, nghe tiếng quay đầu lại.

"Chu. . . Tích Tiệp, kính nhờ, chân của tớ. . . Trẹo thương, có thể đưa tớ trở về đượckhông?" Cao Tâm Nhã hít sâu một hơi, nhìn qua Chu Tích Tiệp, trong mắt mơ hồ toát ra vẻ chờ đợi cùng cầu xin, loại vẻ mặt điềm đạm đáng yêu này đổi là nam sinh đều cự tuyệt không được.

Nhưng Chu Tích Tiệp lại mặt không chút thay đổi trên cao nhìn xuống, liếc cô một cái, thản nhiên nói: "Tôi lấy cầm được quá nhiều đồ, chỉ có thể giúp cậu gọi người đến."

Nói xong xoay người đi tới bên kia có nhiều người, chuẩn bị gọi người tới.

"Chao ôi, Chu. . . Chu Tích Tiệp!"

Cao Tâm Nhã vừa vội lại lúng túng, cái gì gọi là cầm không được quá nhiều 'Đồ', cô lại không phải thứ gì sao, không, cô là người!

. . . Nếu như người khác biết, kế hoạch của cô chẳng phải là bị hẫng sao, lại còn một cách vô ích đả thương chân. Cao Tâm Nhã muốn đứng lên giữ chặt cậu nhưng chân thực tại quá đau, căn bản là không đứng nổi, chỉ có thể nhìn bóng lưng Chu Tích Tiệp đi xa.

Kết quả hắn thật đúng là kêu một vị nam sinh đến, còn là người mà cự tuyệt rất nhiều lần- Mặt đậu nam sinh! Cao Tâm Nhã rơi vào đường cùng, huống chi lưng bàn chân lại sưng phồng lên, căn bản không đi được, chỉ có thể để hắn cõng sỗ sàng, gặp Chu Tích Tiệp mang theo hai trói củi nhẹ nhàng đi ở phía trước, cô cắn răng, suýt nữa thở không nổi.

Trở lại nơi đóng quân dã ngoại, để xuống củi xong, Chu Tích Tiệp ý tứ hàm xúc không rõ nhìn lướt qua Cao Tâm Nhã bên kia liền không để ý tới nữa, trực tiếp đến trước mặt Kiều Đa Bảo, cực kỳ tự nhiên đưa tay lau hạt ngô trên mặt cô. Mà một bên Dụ Đàm thấy thế, liền lặng yên đứng dậy đi tới bên kia.

"Anh đã về rồi? Ồ, Tâm Nhã bên kia làm sao vậy?" Kiều Đa Bảo đứng nghiêng đầu nhìn về phía ồn ào kia, tùy ý để đầu ngón tay của cậu ở khóe miệng cô lau.

Chu Tích Tiệp không lên tiếng, rút cây ngô bị cô gặm loang lổ ra chỗ thùng rác.

"Về sau, không cần lại cùng bạn học kia lui tới, đã nghe chưa." Chu Tích Tiệp nhíu lại lông mày dặn dò cô.

Kiều Đa Bảo nhanh như chớp chuyển liếc tròng mắt, không rõ chuyện gì, không giải thích được.

"Kỳ thật cô ấy đối với em rất tốt, ngoại trừ có đôi khi hết sức đáng ghét, hết sức dính người."

"Mọi việc không cần nhìn, tóm lại, em nhớ kỹ lời của anh là được." Chu Tích Tiệp vuốt vuốt đầu của cô, nói xong sau đó liền nghĩ, cánh tay cuồn cuộn nổi lên sau ống tay áo của cậu kéo tay áo bên phải của cô lên.

"Ai nha, tốt lắm, tay tốt lắm! Không cần nhìn!"

Kiều Đa Bảo không nhịn được, rụt tay phải lại, để sau lưng không để cho cậu xem.

Màn đêm buông xuống, lửa bốc lên, sân cỏ một đám thanh niên nam nữ hoan hô cười nói, vui chơi giải trí, ca hát khiêu vũ, chơi trò chơi, rất là náo nhiệt.

Kiều Đa Bảo ăn nhiều đặc biệt, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, Chu Tích Tiệp cũng mặc kệ cô ăn loạn cái gì, bởi vì đó là đồ chính mình nướng, chọc cho một đám nữ sinh đối với Kiều Đa Bảo quả thực là hâm mộ ghen ghét, một bên bị hai nữ sinh chăm sóc, Cao Tâm Nhã lại là tức giận làm cổ chân đau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chơi đùa qua đều mau hơn mười một giờ, một chút nữ sinh rối rít tiến tới lều trại, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Kiều Đa Bảo ăn no rỗi việc liền dựa vào tảng đá lớn liền buồn ngủ, Chu Tích Tiệp nấu nước sôi, cầm lấy khăn nóng lau mặt lau tay cho cô, kiểm tra tay phải băng vải của cô không việc gì sau mới vỗ vỗ khuôn mặt của cô.

Kiều Đa Bảo tỉnh táo lại, ngáp một cái, duỗi thắt lưng.

"Tối nay tới anh lều ngủ." Chu Tích Tiệp thu thập xong, cũng không ngẩng đầu lên nói ra.

"Mới không cần, đều là nữ sinh cùng nữ sinh ngủ, em với anh ngủ chung ảnh hưởng không tốt nha." Kiều Đa Bảo khuôn mặt khó được đỏ hồng, rất có dự kiến phía trước mà phân tích.

"Tay của em còn chưa có triệt để hồi phục, mấy nữ sinh chen lấn một cái lều vạn nhất có người áp chế đến em thì làm sao bây giờ."

"Tay của em mới không có yếu ớt như vậy."

Kiều Đa Bảo nói thầm vài câu, khoát tay áo, không đợi cậu nói chuyện ngay lập tức chui vào cái lều của cô, sợ cậu cưỡng chế kéo cô đi qua.

Mặc dù cô cũng rất muốn cùng cậu ở cùng cái lều, nhưng là như thế nào trong khi nhiều người nhìn xem, cô da mặt dày nhưng cũng không dám tự nhiên như vậy.

Chu Tích Tiệp bất đắc dĩ, đành phải vào lều của mình.

Đêm khuya yên tĩnh, côn trùng kêu vang, ban đêm có chút lạnh, trước mỗi lếu đều có một đống lửa nhưng không tác dụng, thỉnh thoảng sẽ có người ra để xem một chút.

Đại khái hơn một giờ thời điểm, bên ngoài từ từ có chút ít động tĩnh, phần lớn đều là mấy cặp tình nhân, thừa dịp phần lớn mọi người ngủ, liền vụng trộm đi ra gặp riêng, hoặc là đổi lều. Lều của Kiều Đa Bảo cũng có hai nữ sinh là có bạn trai, một người tiếp đến một người lén lén lút lút ra ngoài, mà mở miệng lều ra vừa rồi không có kéo lên, gió lạnh ban đêm thổi vào đều sẽ cho người khác một thân nổi da gà.

Hơn nữa Cao Tâm Nhã cùng cô ở trong một cái lều, cô ta trẹo chân, liên tục rầm rì gọi đau, trước khi chìm vào giấc ngủ liền sai Kiều Đa Bảo đổi thuốc cho mình, ngủ thiếp đi một chút, lại mạnh mẽ hướng tới chỗ của Đa Bảo chen lấn, đem chăn mền đều kéo hơn phân nửa qua chỗ mình, nhiều lần đẩy cô ra khỏi miệng lều.

Kiều Đa Bảo mơ mơ màng màng liên tiếp nhiều lần hắt xì, vốn là cô ngủ rất tốt, ngủ thiếp đi liền kiên trì ngủ lại , lần này thế nhưng đơn giản chỉ cần bị đẩy một chút mà tỉnh, cũng có bộ phận nguyên nhân là bị lạnh mà tỉnh.

Cô mặc áo tay ngắn run rẩy đứng lên, đem miệng lều khóa kéo lại. Lúc trở về nằm, Cao Tâm Nhã ngủ xoay người, khả năng bởi vì không thoải mái liền trực tiếp đem chân bị thương khoác lên trên bụng Kiều Đa Bảo, khuỷu tay cũng vô tình hay cố ý nặng nề đè ở trên tay phải bị thương của Đa Bảo.

'Hí!"

Tay phải Kiều Đa Bảo vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vừa vặn khuỷu tay Cao Tâm Nhã tinh chuẩn đè ở chỗ cô bị gãy xương, lần này triệt để đau mà tỉnh. Cô nhíu lông mày, hít sâu một hơi ngồi dậy, tay trái nắm lấy Cao Tâm Nhã chân quăng sang một bên, vén chăn lên mặc áo tay ngắn quần ngắn trực tiếp chui ra lều trại.

"Chao ôi ô!"

Chân Cao Tâm Nhã bị Kiều Đa Bảo nặng nề vứt qua một bên, làm đau vết thương, thấp giọng kêu đau, đang muốn tức miệng chửi ầm lên lại phát hiện trong lều chỉ còn lại một người.

Mặt khác hai nữ sinh ra ngoài làm gì, cô là biết rõ, nhưng bây giờ Kiều Đa Bảo ra người không biết nhất định có tới lều Chu Tích Tiệp không.

Cao Tâm Nhã lúc này lại hối hận, thật sự là khiêng đá đập vào chân mình, vốn là bởi vì bị thương không thoải mái liền nghĩ lăn qua lăn lại chỗ của Kiều Đa Bảo, không để cho cô ngủ ngon giấc, lại không nghĩ rằng trực tiếp đem cô đưa tới lều của Chu Tích Tiệp đi, đây không phải là cho hai người học ở chung sao?

Kiều Đa Bảo ôm cánh tay, đỉnh đầu lộn xộn, dựa theo một chút ấn tượng cùng trực giác, tìm được lều Chu Tích Tiệp liền trực tiếp chui vào.

Cô vừa tiến đến mới phát hiện Chu Tích Tiệp căn bản còn chưa ngủ, giống như là đoán được cô sẽ đi qua, dường như liên tục đang đợi cô.

"Lạnh chết em mất."

Kiều Đa Bảo oán trách, nhanh tay nhanh chân chui vào ổ chăn ấm áp cảu cậu, hai tay ôm eo tinh tráng của cậu như bạch tuộc làm ổ ở trong lòng cậu hấp thụ ấm áp.

Chu Tích Tiệp đắp kín mền cho cô, bàn tay vuốt cánh tay cùng bắp chân lạnh buốt, không khỏi giận tái mặt, "Như thế nào lại lạnh như vậy? Cũng không mặc áo khoác khi đi ra! ?"

Kiều Đa Bảo cảm nhận được trên người cậu ấm áp lập tức liền muốn chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng căn bản nghe không rõ cậu nói cái gì, trong miệng lầm bầm vài câu liền trực tiếp trầm trầm ngủ thiếp đi.

Chu Tích Tiệp đành phải ôm chặt cô mà nằm, đem chăn mền phần lớn đều đắp lên trên người cô, đem đôi chân nhỏ lạnh như băng nhét vào chỗ đùi của cậu, đem tay nhỏ bé của cô nhét vào trong bụng cậu ấm áp.

Thật không nghĩ đến được sưởi ấm gần mười phút, vuốt cánh tay của cô mới không có lạnh như băng như trước, có thể tưởng tượng Đa Bảo ở bên kia ngủ bị lạnh bao lâu.

Con mắt Chu Tích Tiệp tối tăm, biết sớm như vậy, cậu liền kiên trì hơn nữa đem Đa Bảo cưỡng chế nhét vào trong lều cậu, hồi tưởng đến chạng vạng, xem ra cô gái kia còn là chưa dạy dỗ cho đủ.

Từ vừa mới bắt đầu, cô là bảo bối trong lòng của cậu, bảo bổi mà cậu trân quý nhất trong toàn bộ thế giới của cậu, không ai có thể tùy ý tổn thương cô, lại không ai có thể bước qua cậu mà tổn thương cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui