Bỏ việc, Trầm Nguyệt Lượng quay về tháng ngày sống như heo mới cảm nhận được cơ thể cô được bơm đủ máu. Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là Lục Tinh Thần phải đi làm, không thể chơi với cô.
Lục Tinh Thần ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng ngay ngày hôm sau đã đưa cho cô một tấm thẻ, báo mật mã là ngày sinh của anh.
Khi ấy Trầm Nguyệt Lượng còn đang ngủ, lại còn mơ đến khúc quan trọng – cô hoàn toàn hạ gục được Lục Tinh Thần; vậy mà bị anh đánh thức. Đầu óc chập mạch, cô không những không cảm ơn mà còn cố tình gây sự: “Vì sao không phải ngày sinh của em?”
Lục Tinh Thần liếc cô: “Vậy lấy hay không?”
“Lấy! Còn muốn lấy cả anh nữa!” Ngữ điệu ngái ngủ, ánh mắt mơ mơ màng, trông cô không khác con mèo lười đang nũng nịu.
Dứt lời, cô đá chăn, muốn bày ra tư thế mê hoặc nhất, nhưng cúi đầu nhìn bộ pijama của mình, cô chán nản, rên lên một tiếng, cất giọng rầu rĩ: “Em muốn mua áo ngủ gợi cảm, nội y tình thú, mua mua mua, mua cho anh nghèo luôn!”
Lục Tinh Thần thật sự muốn phì cười nhưng sợ chọc cô bùng nổ, anh húng hắng ho: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ~~~~~” Trầm Nguyệt Lượng kéo dài âm cuối, thò đầu ra ngoài, bày tỏ ước mơ: “Sau đó sẽ bao nuôi anh, ha ha ha ha…”
“Em nằm mơ tiếp đi, cuối tuần anh được nghỉ, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Trầm Nguyệt Lượng gật đầu, nhanh chóng bò đến mép giường, đưa tay nắm góc áo anh: “Hôn một cái rồi đi, nhé?”
Lục Tinh Thần không nói gì, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay rồi lại nhìn Trầm Nguyệt Lượng, đứng bất động.
Ngũ quan tuấn lãng, dáng người cao gầy, bộ âu phục thẳng thớm, khắp người tản ra hơi thở nam tính, sức hấp dẫn mê người.
Trầm Nguyệt Lượng nuốt nước bọt, cô thề với lòng sau này nhất định sẽ trị căn bệnh kiêu ngạo này của anh, buộc anh phải vẫy đuôi cầu xin. Tuy nhiên ngay lúc này đây cô bị sắc đẹp mê muội, đành phải tự đứng lên, nhảy bổ vào người anh hôn lấy hôn để, cũng vì đó mà bỏ qua ý cười trên môi anh.
Dĩ nhiên cô cũng không quên lấy lại tí mặt mũi cho mình: “Cổ nhân có câu tự mình động thủ, muốn hôn thì phải tự bước đến!”
Đáp lại cô là một tiếng hừ lạnh đầy kiêu ngạo.