Tô Diễn định cho Đường Hoan nằm viện, nhưng mà ở viện cần thẻ căn cước, cần người giám hộ.
Hắn chỉ là đứa bé, hơn nữa số tiền trên tay còn không đủ trả viện phí hai ba ngày.
Thế là chỉ có thể tìm một phòng khám nhỏ truyền nước muối cho Đường Hoan.
Lúc tiêm, hai tay nhỏ của cô bé nhanh chóng giấu sau lưng.
Nhìn thấy kim tiêm nhọn, A Hoan từ trước đến nay rất kiên cường liền bật khóc.
"Ca ca, không muốn tiêm.
"
"Tiêm sẽ bị đau.
"
Tô Diễn ôm đầu cô dựa vào ngực mình, vừa nhẹ nhàng vuốt lưng vừa dỗ dành.
"A Hoan không sợ nhé, phải tiêm thì bệnh của em mới khỏi được! Đợi sau khi tiêm xong ca ca sẽ dẫn em đi ăn thịt.
"
Rõ ràng mỗi lần nhắc đến thịt đều có thể dỗ được cô bé, nhưng lần này có thể là cô cực kỳ sợ tiêm.
Khóc ầm lên.
Mãi đến khi khóc mệt liền dựa vào ngực Tô Diễn ngủ.
"368 tệ.
"
Lúc thanh toán, Tô Diễn trả tiền, cảm thấy thịt trên người mình rất đau.
Nhưng mà nghĩ đến việc A Hoan chích xong sẽ tốt liền cảm thấy tiền này tiêu rất đáng.
May là lúc đuổi hắn đi ông chủ nhà hàng còn cho hắn một chút tiền, để bây giờ không đến mức khó khăn.
Chỉ là cuộc sống sau này như thế nào thì lại là một chuyện khác.
Chờ sau khi A Hoan khỏi bệnh rồi nói tiếp đi, nhưng mà bệnh bây giờ còn nặng hơn lúc trước nữa, không biết khi nào mới khỏi được.
"Ca ca, ngứa họng! ! "
Cho là sau khi tiêm xong, nghỉ ngơi mấy hôm A Hoan sẽ khỏe lại.
Nhưng mà hình như không phải vậy.
Giọng A Hoan khàn đặc liên tục nói mình ngứa họng, sau đó là ho kịch liệt.
Ho một tiếng rồi lại một tiếng, không thể dừng lại, thậm chí có khi còn ho ra cả tơ máu.
Cổ họng bị tiếng ho làm cho đau rát, bây giờ cô bé nói chuyện đã không thể phát ra được âm thanh gì.
"Tìm một Trung Y xem thử đi.
"
Mấy kẻ lang thang dưới gầm cầu bị tiếng ho của cô bé làm cho không ngủ được, thế là có người đưa ra đề nghị.
"Cơ thể của cô nhóc này đã yếu rồi, cần tìm một Trung Y điều dưỡng một chút, có thể rất nhanh sẽ ổn.
"
Ngày thứ hai Tô diễn liền đem Đường Hoan đi tìm Trung Y.
Lúc ở trên đường, A Hoan không ngừng rên rỉ, nói đau đầu.
Chờ đến phòng khám Trung Y, đã sốt cao, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Sao lại có hai đứa bé đến xem bệnh thế này, người nhà các cháu đâu?"
Trung Y liếc mắt nhìn, cô bé kia sốt đến mức này, bây giờ dùng thuốc bắc cũng không kịp rồi, quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng đi viện, chữa cho khỏi!
"Không có người nhà! Có thể xem bệnh cho em gái cháu trước được không?" Tô Diễn đưa bàn tay sờ trán Đường Hoan, nhiệt độ trên trán cô bé làm cho cả người hắn nhịn không được run rẩy.
Sao có thể sốt cao như vậy?
A Hoan sẽ không có việc gì, nhất định không có việc gì!!
"Cái này xem ra, có thể là bị ho dẫn đến viêm phổi rồi, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
Nhóc vẫn nên đưa em gái tới bệnh viện đi, thuốc bắc là dùng để tĩnh dưỡng từ từ, không thể dùng cho bệnh của em gái nhóc bây giờ được.
"
Lời nói của thầy thuốc vừa thật vừa giả.
Nói như thế nào nhỉ, dù sao chỗ này của ông cũng chỉ là một phòng khám nhỏ.
Thiếu niên này mang theo một đứa bé đến khám bệnh, hơn nữa bệnh của đứa bé này lại rất nghiêm trọng, nếu xảy ra chuyện gì, cái phòng khám nhỏ này của ông kiểu gì cũng bị liên lụy!
Vẫn nên đuổi ra ngoài!.