【 】Edit + Beta: Sii
Mặt Tô Diễn đỏ lên, không nói gì, vội vàng chạy ra khỏi nhà nghỉ.
Trong ngực hắn ôm Tiểu A Hoan.
Cả người xấu hổ đến sắp khóc, nhưng lo lắng dọa sợ A Hoan nên chỉ có thể cố nén.
Hắn từ trước đến nay chưa từng bị đối xử như vậy.
Trong hắc bang có dạy, cũng là nam tử hán đội trời đạp đất, chưa từng bị ai dẫm đạp lòng tự trọng như thế bao giờ.
"Ca ca!.
mặt!.
ngứa quá!.
.
"
Tiểu A Hoan đưa tay gãi gãi khuôn mặt.
Hắn nương theo ánh sáng đèn đường nhìn qua, kể từ sau khi đi ra khỏi nhà nghỉ kia, không biết từ lúc nào trên mặt A Hoan lại có nhiều chấm đỏ lớn, giống như bị dị ứng!
Nghĩ đến mùi sơn móng tay chất lượng kém kia, Tô Diễn có chút hoảng sợ.
Hắn không bị dị ứng sơn móng tay.
"A Hoan, đừng gãi nữa, đừng có dùng tay gãi nữa!" Tô Diễn hoảng hốt.
Ngón tay của Tiểu A Hoan gãi đến đâu từng mảng chấm đỏ lớn nổi lên đến đó, nhìn qua cực kì dọa người!
Tô Diễn đè tay cô lại.
Cô bé ngứa quá không nhịn được giãy dụa, đôi mắt hạnh tròn vo ngập nước nhưng vẫn kiên cường không khóc.
Chỉ là cực kỳ tội nghiệp nói nhỏ, "Ca ca!.
ngứa!.
.
"
Tô Diễn chỉ có thể phủi tuyết dưới đất đi, ngồi ôm cô bé dưới đèn đường, vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt cô để cô cảm thấy bớt ngứa một chút, tránh cho cô lấy tay gãi.
Con nít nên rất dễ buồn ngủ.
Một lúc sau, A Hoan đã từ từ thiếp đi trong ngực hắn.
Trong mơ thỉnh thoảng sẽ lầu bầu một câu, "Ngứa!.
Ca ca!.
.
"
Tô Diễn dựa vào ánh đèn đường, lấy miếng màn thầu còn sót lại ban ngày ra.
Bên trong màn thầu đã có một lớp đá, hắn nuốt từng miếng xuống, sau đó ngửa đầu nhìn đèn đường.
Cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng nức nở.
"Cha!.
.
" Con thật sự không biết nên làm sao để chống đỡ tiếp.
Thậm chí con còn nghĩ muốn ném A Hoan đi!
Con thật sự rất sợ, con sợ nếu bản thân không thể nuôi nổi A Hoan, em ấy sẽ chết!
Con sợ khi phải trơ mắt nhìn em ấy chết ngay bên cạnh mình!
Tô Diễn dựa vào đèn đường ngủ một giấc.
Nghe được âm thanh chổi tre quét tuyết trên đường liền giật mình mình tỉnh lại.
Rạng sáng bốn năm giờ, trời còn chưa sáng.
Ông chú công nhân vệ sinh từ từ đến gần, khi nhìn thấy Tô Diễn mặc quần áo đơn bạc ngồi dưới đèn đường ôm một cô bé trong lòng, trong lòng thầm than một câu thật là tạo nghiệp mà!
Đứa trẻ mới bao lớn, sao có thể mặc quần áo đơn bạc như vậy, lại còn giữa mùa đông nữa chứ!
"Em bé, trời lạnh thế này thì hãy dẫn em gái đến nơi ấm áp một chút mà nằm! Nếu còn như thế này sớm muộn gì cũng sẽ lạnh sinh bệnh thôi.
"
Tô Diễn cúi thấp đầu, theo bản năng không muốn đối diện với người khác, "Không có chỗ nào ấm áp cả.
"
Chỗ ấm áp, đều muốn tiền.
"Cháu mang theo em gái đến dưới chân cầu ngủ sẽ tốt hơn đấy! Trong thành phố rất nhiều người lưu lạc đều ngủ dưới chân cầu, ít nhất có thể che gió che mưa.
"
Haizz!
Thật sự là tạo nghiệp!
Mọi người đều có khó khăn khác nhau, ông ta cũng không phải người giàu có gì, nếu không thì có thể tạm thời nhận nuôi bọn trẻ rồi.
Dưới chân cầu?
Tô Diễn cực kỳ mờ mịt, dưới chân cầu cũng có thể ngủ sao?
Trước kia hắn cũng không biết.
"Bác ơi, dưới chân cầu là nơi nào ạ?"
"Ở chỗ này đi thẳng một đoạn, rẽ thêm hai khúc nữa là có một cái chân cầu.
Nhưng mà hai anh em các cháu tuổi còn nhỏ như vậy, hay là tìm một cái viện mồ côi để bọn họ nhận nuôi đi!" Một đứa trẻ lớn nuôi một đứa trẻ bé, sao có thể sống được!
"Nhưng mà bây giờ người nhận nuôi đều thích nhận mấy đứa trẻ còn bé chưa có kí ức.
"
Wattpad: thbssy.