Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

"Tiểu thư, xin xuất trình bằng lái xe.”

Hai người mặc đồng phục cảnh sát giao thông công thức hóa mở miệng.

Lam Kỳ cảm thấy đầu càng choáng váng, cô không có bằng lái, theo quy
định là phải câu lưu, cô không muốn vào trại tạm giam, đời cô sẽ lưu lại bóng ma.

"Tiểu thư, xin xuất trình bằng lái xe.”

Một cảnh sát giao thông dáng người béo mập mở miệng, vẻ mặt chuyển thành nghi ngờ.

"À, bằng lái."

Lam Kỳ giả vờ sờ sờ trên người, nếu như nói đã đánh mất có được hay không?

"Cô không có bằng lái!"

Một cảnh sát giao thông khác không kiên nhẫn lên tiếng.

"Như vậy lên xe đi."

"Không có bằng lái sẽ làm sao?" Lam Kỳ vẻ mặt đau khổ hỏi.

"Y theo quy định câu lưu 15 ngày, phạt tiền 5000."

Cô không có ý kiến về phần tiền phạt dù sao cô đã đem hàng rào đâm thành như vậy, nhưng mười lăm ngày câu lưu cô nghĩ không thể chịu được, bên
trong không có điện thoại di động, không có TV, không có đồ ăn vặt,
không có ấm áp, cô sẽ chết.

"Sợ rằng chuyện của tiểu thư không có đơn giản như vậy!"

Xem xong qua hiện trường, người cảnh sát giao thông béo mập vừa ghi chép vừa mở miệng.

"Em gái, xe không phải là trộm chứ? Lá gan thật lớn, xe quân nhân cũng
dám xuống tay? Như vậy đi cho cô một cơ hội, gọi điện thoại cho người
nhà, bằng không không đến 3-5 năm sẽ không được thả ra.


"Gọi cái gì mà gọi, tuổi còn trẻ như vậy mà không lo học lái xe cho tốt, lên xe.”

Một người cảnh sát khác hiển nhiên không dễ nói chuyện như vậy.

Lam Kỳ gấp đến độ toát mồ hồi hột, lúc này cô nhìn thấy được một bóng người cao ngất vội vàng chạy về phía anh.

"Thiệu ngốc."

Lam Kỳ thật nhanh xông về phía anh, nhìn thấy bóng dáng hoạt bát của cô, vẻ mặt Thiệu Tử Vũ mới dịu lại, nhịp chân tăng nhanh vươn tay ra muốn
đem cô ôm vào trong ngực, nhìn xem cô có bị thương không.

Lam Kỳ lại vòng qua tay của anh, tránh ở sau lưng anh.

"Thiệu Tử Vũ, tôi đã gây họa, anh giải quyết tốt hậu quả." Cô bắt lấy
góc áo của anh rồi mở miệng, cô thừa nhận bộ dáng hiện tại của mình thực mất mặt nhưng cô không muốn bị câu lưu.

Lúc này Thiệu Tử Vũ mới dời ánh mắt về phía bên cạnh xe, hai người cảnh sát giao thông đang đứng.

Thấy một màn như vậy, hai người cảnh sát giao thông hiển nhiên ý thức
được sự việc có thể không giống với suy đoán của bọn họ, người có bộ
dáng đẹp trai cao ngất kia hẳn là quân nhân, ánh mắt nhìn bọn họ rất sắc bén, đó là ánh mắt chỉ quân nhân mới có.

"Đồng chí, chúng tôi là công bằng làm việc."

Người cảnh sát giao thông đúng lý hợp tình mở miệng, bọn họ biết xe quân nhân là không thể tùy tiện mượn, đây là làm trái với quy định, cho dù
ầm ĩ đến cục cảnh sát thì bọn họ cũng có lý.

Khóe miệng Thiệu Tử Vũ nâng lên ý cười, kéo Lam Kỳ ở sau lưng ra.

"Các vị làm việc nghiêm túc, cẩn thận, không lấy việc công làm việc tư
làm trái pháp luật đáng được nhân dân biểu dương, nhưng. . . . vợ tôi
đang mang thai, sợ là động đến thai khí, tôi muốn đem cô ấy đến bệnh
viện kiểm tra trước, đây là số chứng nhận sĩ quan của tôi, về sau có thể đến quân khu XXX tìm tôi.”

Lúc nghe được Thiệu Tử Vũ khen ngợi hai người làm việc nghiêm túc, có

chút hài lòng, nhưng nghe đến câu nói kế tiếp mặt lập tức xụ xuống, vẻ
mặt kinh ngạc, lúc nhìn thấy quân hàm của anh, vẻ mặt càng suy sụp.

Trước đó bọn họ trung thành với cương vị công tác, hiện tại muốn bọn họ
đến quân khu tìm người, người này là để cho bọn họ đi tìm chết sao? Hai
người bọn họ chỉ là hai cảnh sát giao thông nho nhỏ, bọn họ dám tìm đến
chỗ toàn nhân vật quan trọng như vậy sao? Hiện tại các đơn vị cơ quan
đầu bao che khuyết điểm người nhà muốn chết, huống chi còn là quân nhân, huống chi chỉ là chuyện nhỏ mà lại tìm đến cửa, chỉ sợ ngay cả cục
trưởng cũng muốn gọt chết bọn họ.

Mới đầu lúc Lam Kỳ bị kéo ra, ở trong lòng đem Thêịu ngốc mắng trên cả
trăm lần, cô cho là anh muốn đem cô giao ra, nghe nói quân nhân đều là
một đám đầu gỗ, đều chỉ thấy trách nghiệm, thấy sứ mệnh, tinh thần trọng nghĩa, thất tình lục dục* trong người rất nhạt.

*Thất tình gồm: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục. (mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn)

Lục dục gồm:

Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.

Thính dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai.

Hương dục: ham muốn ngữi mùi thơm dễ chịu.

Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng.

Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng.

Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.

Sau khi nghe anh khen ngợi hai người cảnh sát giao thông cô càng thêm
khẳng định ý nghĩ này, sau đó không dự đoán được cô nghe anh nói năm chữ “vợ tôi đang mang thai” kia.

Thời điểm Thiệu ngốc nói “vợ tôi” anh nhìn thoáng qua cô, vẻ mặt dịu

dàng, ánh mắt kiên định, dường như muốn nói có anh ở đây cô cứ yên tâm.

Trong nháy mắt Lam Kỳ có loại cảm giác cô thật sự là vợ anh.

Thiệu Tử Vũ nói xong phát hiện Lam Kỳ đang nhìn mình chằm chằm, vì vậy
nhân cơ hội kiểm tra xem cô có bị thương không, cô gái nhỏ này thật là
khiến người ta lo lắng, nhìn bộ dáng cô yếu ớt nhất định là bị dọa sợ,
anh đau lòng, sở dĩ anh khen ngợi cảnh sát giao thông là muốn cho cô lo
lắng đề phòng, cũng là muốn cho cô một chút giáo huấn, có một số việc cô không thể làm, không có bằng lái lại lái xe trên đường lớn rất là nguy
hiểm, anh không thể để cô lấy sinh mạng người khác ra đùa giỡn, càng
không thể để cô lấy sinh mạng của mình ra đùa giỡn, đời người còn rất
dài, anh muốn cô cùng anh qua.

Hai cảnh sát giao thông trao đổi ánh mắt, cuối cùng đạt thành nhất trí.

"Đứa nhỏ rất là quan trọng, hai người đi trước đi, chỉ là đụng phải hàng rào bảo vệ, chúng tôi sửa chữa một chút là được." Người cảnh sát giao
thông béo mập ôn hòa mở miệng, hiện tại công việc công chức nhỏ thật
không dễ làm, vì một chút chuyện nhỏ đắc tội người thật là không tốt.

"Ừ"

Thiệu Tử Vũ gật đầu.

"Xe đạp này" Hai người cảnh sát giao thông khó xử, muốn kéo về cục cảnh
sát cũng không tốt, để như vậy cũng không được, bây giờ giới truyền
thông không chỗ nào là không nhúng tay vào, đến lúc đó trên mạng lại
đăng tin một chiếc xe quân dụng gây ra tai nạn, cảnh sát giao thông
không nhìn tin tức để giải quyết thật không dễ làm.

"Tôi sẽ xử lý."

Thiệu Tử Vũ lấy điện thoại ra.

Cảnh sát giao thông thấy anh có thể tìm người đến kéo xe cũng liền lên xe của mình lái rời đi.

Toàn bộ quá trình Lam Kỳ cũng không nói một câu.

Chờ Thiệu Tử Vũ nói chuyện điện thoại xong, cô không tự nhiên mở miệng.

"Thật xin lỗi."

Thiệu Tử Vũ nhìn cô.


“Em không có lỗi với tôi, em là có lỗi với chính mình.” Dám lấy tính mạng của bản thân ra đùa giỡn.

Lam Kỳ cũng biết lời của anh nói không sai, liền cúi đầu không lên tiếng.

Thiệu Tử Vũ nửa ôm lấy cô.

"Có bị thương không?"

"Không có, có thắt dây an toàn."

"Ừ có tiến bộ, có còn đói bụng không?"

Nhìn bộ dáng thành thật của cô Thiệu Tử Vũ cười, hoàn hảo cô nhớ rõ lời nói trước đó của anh.

"Không đói bụng.” Hồn cô đều bị dọa khônt còn đói bụng nữa.

"Trước tiên đem cái này ăn.”

Thiệu Tử Vũ đem một thanh chocolate Dove thả vào trong tay cô, lúc cô
khởi động xe thì anh còn đang mua đồ, nghe được tiếng động cơ thì liền
vọt ra, kết quả vẫn chậm hơn, tất cả đồ mua được chỉ nhìn thấy cái này
cầm vào trong tay.

"Ừ"

Lam Kỳ nghe lời gật đầu.

"Đi lên xe chờ."

Thiệu Tử Vũ mang Lam Kỳ vào trong xe, bên ngoài mặt trời rất gay gắt, hoàn hảo trong xe có máy điều hoà.

Lam Kỳ thật nhanh đem đồ ăn xong, ngoan ngoãn ngồi ở trong xe.

Nửa tiếng sau.

"Thiệu ngốc, anh còn đợi thêm ai nữa vậy?"

"Chờ..."

Thiệu Tử Vũ còn chưa nói hết câu chợt nghe tiếng thắng xe chói tai vang lên, một chiếc Hummer quân dụng dừng ở ven đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận