Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Ánh mặt trời chói mắt trên bờ cát trắng, Lam Kỳ mặc một cái váy dài thục nữ màu xanh da trời, chân trần đi trên bờ cát, Thiệu Tử Vũ cầm giày xăng-đan cho cô, trong lòng cô vẫn rất khó chịu, rất không dễ dàng đi tới một làng du lịch quốc tế như thế này, người nầy vậy mà không cho cô bơi, nói cái gì mà tổn hại hình tượng của anh.

Cô kéo cái mũ to vành màu trắng xuống thấp, tùy ý gió biển thổi tóc của cô, không muốn nhìn người nào đó.

Bên trong bờ cát là một rừng cây, trong rừng có vô số ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, cây làm nhà bên ngoài là màu trắng của bờ cát, bên ngoài bờ cát là nước biển xanh thẳm trong suốt dập dờn dưới ánh mặt trời, dưới mặt nước là mấy con cái nhiều màu sắc nhàn nhã bơi qua bơi lại.....Nơi này là chỗ có cảnh biển đẹp nhất thành phố C, không có ô nhiễm, hoàn cảnh yên tĩnh, các thiết bị phục vụ đều rất tốt, quán rượu, chỗ ăn chơi, cái gì cần đều có, nhưng là chi phí cực cao, tuy cô là người địa phương trưởng thành ở nơi đây nhưng cũng chưa bao giờ tới.

Đột nhiên trong lòng Lam Kỳ động, nhặt lên một cái vỏ ốc biển lớn trên bờ cát vứt xuống mặt biển, nước văng lên, mặt nước bị khuấy động.....Tâm tình cô thật tốt.

Thiệu Tử Vũ quay mặt nhìn cô.

Chỉ thấy Lam Kỳ bĩu môi buồn bực, vành nón rộng màu trắng che khuất cái trán của cô lộ ra hai gò má xinh đẹp, trên người là váy dài thục nữ dịu dàng, một đầu tóc quăn bay bay mang theo vô hạn phong tình, bé con thật xinh đẹp, anh biết cô vẫn đang tức giận, chỉ là anh làm sao có thể để thân thể mê người của bé con bị đàn ông khác nhìn ngắm.

"Bé con, đi như vậy thật chậm, tôi cõng em."

Thiệu Tử Vũ mở miệng, anh hẹn Lý Viện cùng Khương Hạo ở trong này gặp mặt, kết quả bọn họ đến trước, cho nên mang theo bé con dạo chơi một chút, nhìn xem thời gian hẳn là bọn họ cũng nên đến rồi.

"Cứ như vậy không thể chờ được."

Lam Kỳ trong lòng rất không biết là mùi vị gì, cô cố ý đi chậm, nghĩ đến một hồi bộ dáng anh cùng nữ quân nhân kia anh anh em em, cô rất không thoải mái, làm sao lại muốn cô làm bóng đèn chứ.

"Đi lên."

Thiệu Tử Vũ đã khom người ngồi xuống, đã lâu rồi không cõng cô.

Lam Kỳ do dự một chút liền nằm sấp lên, có người cõng cô còn mong gì nữa.

"Bé con trở nên béo rồi."

Thiệu Tử Vũ cười, lúc trước cõng cô, thân thể rất nhỏ, hiện tại cô ghé vào trên lưng anh, dù có quần áo thật mỏng ngăn cách anh cũng có thể cảm nhận được mỗi một tấc mềm mại trên người cô, khóe miệng anh nhếch lên, nhịn không được nhớ tới buổi tối hôm đó, thân thể xinh đẹp mê người như vậy.

Lam Kỳ ôm cổ Thiệu Tử Vũ, đầu tựa vào trên lưng anh, thật thoải mái, nhiều năm qua không được ai cõng, tuy đều là không cần đi đường, nhưng cảm giác so với ngồi xe hay đi máy bay thì thoải mái hơn rất nhiều.

Cô còn nhớ rõ lúc trước Thiệu ngốc cõng cô trên lưng từ từ về nhà, cảm giác lắc lư trên lưng mỗi lần đều làm cô buồn ngủ, cô cũng tựa đầu trên lưng anh như vậy......Con đường từ nhà đến trường tiểu học thật dài nhưng cũng trở nên không đáng ghét như vậy nữa.

"Bé con, đang suy nghĩ cái gì?”"

Thiệu Tử Vũ mở miệng hỏi, như thế nào lại yên tĩnh như vậy.

"Đang suy nghĩ trên lưng của anh vẫn là thoải mái như vậy."

"À."

Thiệu Tử Vũ cười nhẹ.

"Bé con, tôi cõng em cả đời thấy thế nào?” Anh nghĩ muốn cõng cô trên lưng cả đời.

"Không cần." Lam Kỳ lắc đầu.

"Ngộ nhỡ có một ngày anh già rồi tôi sợ té." Cả đời rất dài, hiện tại cô mới hai mươi ba tuổi, không làm được hứa hẹn cả đời, mà đến ngày đó Thiệu ngốc so với cô còn già hơn, còn có thể cõng được sao.

"Không sợ, té ngã tôi cũng sẽ không để té ngã em.” Thiệu Tử Vũ nhẹ nhàng lên tiếng.

"Ừ, anh đã có thành ý như vậy cũng tốt."

Lam Kỳ không tim không phổi mở miệng, vươn đầu ngón tay ra chọt tới chọt lui trên lưng anh, quá cứng, khó trách cõng cô không phí sức.

Tuy Lý Viện ở thành phố C có học qua trường quân đội, nhưng về sau tốt nghiệp liền đi đến thành phố A, lại thêm trường học quân đội lúc đó quản lý rất nghiêm khắc, đối với nhiều chỗ ở thành phố C cũng không phải rất hiểu rõ, lần này tới thành phố C bộ đội đưa tin còn có vài ngày, nên cô nghĩ muốn Thiệu Tử Vũ đưa đi tham quan phong cảnh, muốn giải sầu, cũng muốn tỏ tình với anh, tranh thủ một lần cơ hội, cô không nhớ rõ là bản thân từ lúc nào bắt đầu đặt ánh mắt trên người anh không có biện phát dời đi, dường như là từ lần đầu gặp mặt.

Tình cảnh đêm đó để cho cô đau khổ mấy ngày, cô thật sự là không có cách nào quên anh.

Hôm nay cô liền sớm đứng ở lối vào của làng du lịch, vốn là nghĩ muốn đổi một bộ quần áo khác tới, nhưng mà chọn tới chọn lui vẫn chọn kiểu quân trang này, mấy năm nay cô có thói quen mặc kiểu này, đột nhiên thay đổi, chính cô đều có chút không quen, mà ở cùng một chỗ với Thiệu Tử Vũ, cảm giác hai người sẽ thân thiết hơn, sẽ có nhiều đề tài nói chuyện hơn.

Khương Hạo vốn là có nhiện vụ không nghĩ tới, nhưng mà nghĩ lại vẫn là tới, anh thăm dò được một số việc.

Xa xa bọn họ liền nhìn thấy người đi ra từ trong làng du lịch, không muốn người ta chú ý cũng khó, Thiệu Tử Vũ một thân quân trang cõng theo Lam Kỳ, bộ dáng hai người ngọt ngào hài hòa dẫn tới không ít du khách quan sát.

Khương Hạo đối với loại hành vi không có nguyên tắc của Thiệu Tữ Vũ bày tỏ khinh bỉ, lôi lôi kéo kéo không chút hình tượng quân nhân. (Ừ ừ, anh Hạo cứ khinh bỉ anh Thiệu nhiều vào, mai mốt không biết chừng bản thân còn làm mất luôn hình tượng đàn ông vì ai kia nữa đó chứ.)

Ánh mắt Lý Viện vốn là chờ mong dần dần tối lại, cô cho rằng anh tới một mình, không nghĩ anh không chỉ hẹn Khương Hạo còn hẹn cả cô gái kia, Khương Hạo cô có thể tiếp nhận, nhưng một màn trước mắt này cô không thể nào tiếp nhận được, cô xoay người muốn rời khỏi, nhưng vẫn do dự bước chân, lại nói cô không phải là gì của Thiệu Tử Vũ, cô không thể vì anh hẹn thêm người khác lại phủi tay rời đi, thứ nhất cô không phải người không có tính nhẫn nại như vậy, thứ hai cô muốn nhìn một chút cô gái nhỏ kia có gì hấp dẫn Thiệu Tử Vũ như vậy.

Xa xa Lam Kỳ cũng nhìn thấy bọn họ, tâm tình mới chuyển biến tốt một chút giờ lại tuột xuống.....Trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Thuộc tử Vũ đến gần thả Lam Kỳ xuống.

"Chị dâu."

Khương Hạo gọi.

Lam Kỳ liếc cậu ta một cái, hiện tại biết nở nụ cười, ngày đó còn một bộ nghiêm túc chết tiệt.

"Đừng gọi bậy, ai là chị dâu của cậu."

"Không phải, ngày đó. . ."

"Không cho phép nói lung tung."

Lam Kỳ xông lên giẫm cho Khương Hạo một cái, chỉ sợ cậu ta nói ra lời nói dọa người.

"A"

Khương Hạo nhíu mày một cái, giày cao gót của phụ nữ quả thật là một vũ khí lợi hại, gót giày nhọn hoắt giẫm lên chân người đủ đau.

Thiệu Tử Vũ kéo Lam Kỳ lại, anh biết cô gái nhỏ này sợ cái gì, chuyện ngày đó Khương Hạo đã vặn hỏi qua anh, bất quá cái gì anh cũng chưa nói, hiểu lầm liền hiểu lầm, đây là chuyện sớm hay muộn, nhưng mà anh hiểu rõ Khương Hạo tuy thích nói đùa, nhưng là có chừng mực, Lý Viện ở đây cậu ta không có khả năng sẽ nói ra cái gì không đúng mực.

"Mũi lệch rồi, mang lại cho tốt kẻo phơi nắng."

Thiệu Tử Vũ giúp cô kéo lại mũ cho tốt, tính tình cô gái nhỏ này thật là dễ bị kích thích.

Lý Viện nhìn Thiệu Tử Vũ, vẻ mặt kinh ngạc, vốn cô cho rằng với cá tính Thiệu Tử Vũ sẽ chọn người có tính cách khôn khéo, đúng là cô gái nhỏ này có khuôn mặt xinh đẹp, n quyến rũ, tính tình lại mười phần kích động, rất hoạt bát, bọn họ ở cùng một chỗ sẽ thích hợp sao?

"Bé con, giới thiệu với em một chút, đây là bạn học của tôi, Lý Viện."

"Ừ" Lam Kỳ cười cười với cô, cô nhìn ra được, Thiệu ngốc nói không thích cô ta, nhưng mà cô ta lại thích anh.

Lý Viện cũng cười, lúc này thật xấu hổ, cô không được tự nhiên, trước kia tại quân đội cô luôn là người làm công tác tư tưởng cho người khác, hiện tại cô lại qua không được cửa ải này.

"Đều đứng ở chổ này làm gì, vào đi thôi."

Khương Hạo mở miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui