Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

"Anh thiếu tiền hỏi anh ấy, tôi nghèo.” Cô buồn bực, bày đặt, một người
tiền bạc chất đống như Thiệu ngốc không hỏi, làm gì lại đi hỏi cô, nói
xong cô nghi ngờ liếc mắt nhìn Thiệu Tử Vũ một cái, anh không phải là
mượn Khương Hạo lấy lại cái thẻ kia chứ?

"Ách" Giọng nói Khương Hạo bị đứt một hơi.

Thiệu Tử Vũ cười, năng lực lý giải của cô gái nhỏ này đôi khi rất đặc biệt.

Còn lại Lý Viện thì không hiểu Khương Hạo muốn nói gì.

"Tôi muốn chị dâu giới thiệu một đối tượng cho tôi."

Khương Hạo cảm thấy vẫn là nói thẳng ra, đỡ cho cô lại nói ra lời kỳ quặc gì đó.

". . . Anh tìm nhầm người rồi, tôi không có người thích hợp giới thiệu
cho anh.” Lam Kỳ thở phào nhẹ nhõm, thật tốt, không giống như cô đoán,
nếu như đúng vậy thì trong lòng cô sẽ cực kỳ không thỏai mái.

"Như thế nào lại không có, cô bạn gái ngày đó không tệ."

Lam Kỳ nghe anh ta nói đến hai chữ ‘ngày đó’ trong lòng liền nói thầm, lại nói, anh ta hẳn là muốn chết.


"Anh không có cơ hội, cậu ấy không thích quân nhân.” Không suy nghĩ liền trực tiếp từ chối, anh ta ba lần bốn lượt làm cô mắt mặt, còn muốn cô
giới thiệu Mễ Đóa cho anh ta, không có cửa đâu.

"Quân nhân có cái gì không tốt?” Sắc mặt Khương Hạo nhìn không tốt, cô gái nhỏ kia vậy mà không thích quân nhân.

"Quân nhân có cái gì tốt? Mỗi ngày đều bận rộn vội vàng, có thời gian
cùng với vợ sao? Đừng nói cậu ấy không thích, tôi cũng sẽ không tìm quân nhân.” Lam Kỳ nhanh mồm nhanh miệng, vừa nói xong mới phát hiện ba đôi
mắt đều đang nhìn chằm chằm cô.

Khương Hạo trừng, Lý Viện nghi ngờ, trong mắt Thiệu Tử Vũ nhiều hơn một
chút thâm trầm cô không hiểu rõ, đột nhiên cô hiểu ra, lời vừa rồi của
mình có bao nhiêu không thích hợp, mấy người bọn họ đều là quân nhân,
vậy không phải là kỳ thị nghề nghiệp người ta sao.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô cũng là ăn ngay nói thẳng, ai không muốn chồng mình mỗi ngày cùng một chỗ với mình.

Lam Kỳ không biết như thế nào thu dọn tràng cuộc, Thiệu Tử Vũ liền mở miệng.

"Cũng không phải là nhất định không có thời gian ở cùng bà xã, về sau bé con có thể đi theo quân.” Sau khi kết hôn nhất định anh sẽ không bỏ lại cô một mình, bất kể là đi nơi nào anh cũng mang cô đi theo.

"À...." Lúc này Lam Kỳ đã có kinh nghiệm nên không lên tiếng.

"Nếu có thể đi theo quân, chị dâu, chị giúp tôi giới thiệu một lần đi.” Khương Hạo lại bắt lấy cơ hội.

Lam Kỳ vẫn cảm thấy không thích hợp.

"Tôi nói này đồng chí Thiệu, chuyện đêm đó cậu đã đồng ý với tôi, nghĩ
muốn đổi ý có phải hay không?” Thấy Lam Kỳ không lên tiếng, Khương Hạo
nhìn Thiệu Tử Vũ, người này cũng không nói giúp một câu, đừng nói là đem chuyện đêm đó quên mất rồi, muốn anh nhắc nhở dùm hay không.

"Anh đồng ý với cậu ta cái gì?” Lam Kỳ khó hiểu, cảm giác Khương Hạo như là đang uy hiếp.

"Không có gì, chỉ nói đùa với cậu ta một chút, nói sẽ tìm vợ cho cậu ta, không nghĩ cậu ta lại xem là thật.” Thiệu Tử Vũ nhàn nhạt mở miệng.

Khương Hạo giương mắt nhìn Thiệu Tử Vũ, đêm đó anh uống say đến muốn
chết, anh lại bảo là nói đùa, nếu không phải có Lý Viện ở đây anh nghĩ
muốn đập anh một trận.

"Bé con, Khương Hạo là một người rất tốt, em giúp cậu ta giới thiệu một
chút, có thích hợp hay không để tự bọn họ quyết định.” Thiệu Tử Vũ mở

miệng, nói xong cảnh cáo nhìn Khương Hạo một cái.

"Ừ, được rồi."

Nếu Thiệu ngốc đã đồng ý với người ta vậy cô liền thử đi bắt cầu một lần.

Lúc này sắc mặt Khương Hạo mới tốt một chút, tên nhóc Thiệu Tử Vũ này
nói chuyện có thể hù chết người, cứ tưởng rằng anh thật sự sẽ không giúp một tay.

Lý Viện yên lặng nhìn Lam Kỳ, áp lực vừa rồi trở thành không khí, quả
nhiên bọn họ không thích hợp, nếu cô bé này thực sự thích Tử Vũ vì anh
suy nghĩ sẽ không nói ra như vậy, công việc của Tử Vũ có đôi lúc sẽ bận
rộn, thời gian dành cho bà xã có giới hạn, cô bé này không thích hợp với anh.

"Lam Kỳ, cô đang làm nghề gì?" Lý Viện hỏi.

"Đại học học thiết kế chuyên nghiệp."

"Ừ, rất tốt, chuyên nghiệp, không giống chúng tôi, lúc học ở trường quân đội nhàm chán chết đi được, ở đó ngoại trừ học hành chính là huấn
luyện....”

Lam Kỳ dựng thẳng lỗ tai lên nghe, trong lòng tò mò, cô muốn biết trước kia Thiệu ngốc học sẽ là như thế nào.

Lý Viện đem một số chuyện thú vị trong lúc học ở quân đội ra nói, Lam Kỳ cũng biết được một số chuyện xấu của Khương Hạo, cũng biết Thiệu ngốc ở trường học rất được hoan nghênh, mà còn cực kỳ tài giỏi.....

Trò chuyện một chút thời gian ăn một bữa cơm trôi qua, ăn cơm xong mấy
người đi tản bộ dọc bờ biển, Lam Kỳ buồn bực, vừa rồi không khí trên bàn cơm làm cho cô cảm thấy mình giống như người ngoài, không thể hòa hợp
vào trong thế giới của bọn họ, có nhiều lúc bọn họ tán gẫu gì đó, cô
nghe cũng không hiểu.


"Làm sao vậy, bé con?"

Thiệu Tử Vũ ngưng nói chuyện với bọn họ đến gần bên Lam Kỳ, tuy ánh mắt
cô đang ngắm phong cảnh, nhưng anh biết cô không vui, lời nói của Lý
Viện vừa rồi làm cho cô mất hứng rồi......

"Không có gì." Lam Kỳ cảm giác mình là nhàm chán đi tìm tội chịu, làm sao lại đến đây xem người ta anh anh em em chứ.

Nhìn bộ dáng giận dỗi của cô, Thiệu Tử Vũ cười.

"Đừng nghĩ nhiều, chúng tôi chỉ là bạn học." Thiệu Tử Vũ ở bên tai nàng nhẹ nhàng mở miệng.

Hơi thở ấm áp của anh thổi vào lỗ tai làm cô ngứa, đột nhiên Lam Kỳ nhớ tới tình cảnh đêm hôm đó, mặt có chút nóng lên.

"Thật? Vậy nếu tôi chọc cô ta giận anh cũng đừng trách tôi."

"Tùy em.” Anh tin tưởng bé con làm việc có chừng mực.

"Đây chính là do anh nói."

Tâm tình Lam Kỳ tốt lên một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận