Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Mấy ngày nay tâm tình Lam Kỳ cực kỳ tốt, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười, Mễ Đóa thấy trong lòng liền ngứa.

"Lam Kỳ, cậu trúng số độc đắc rồi sao?"

Lam Kỳ không để ý tới cô, tiếp tục xem bản vẻ.

Mễ Đóa chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy hỏi "Đúng rồi Lam Kỳ nghe nói
ngày đó có một quân nhân tới tìm cậu, anh ta rốt cuộc là ai?” Ngày đó
Mễ Đóa trùng hợp đi ra ngoài, lúc trở về liền trùng hợp nhìn thấy xe anh ta, cặp mắt dịu dàng vừa vặn nhìn về hướng cô, không biết như thế nào
đột nhiên cô có cảm giác quen thuộc.

"Ừ"

"Anh ta rốt cuộc là ai, khi nào thì mang tớ đi gặp mặt?” Thật là nói
chuyện yêu đương cũng thần bí như vậy, cô cũng muốn làm hoạt động dưới
đất giống vậy.

"Anh ta, cậu biết, Thiệu Tử Vũ."

"A" Âm thanh thét chói tai tràn đầy phòng làm việc.

Lam Kỳ rụt lại cổ, nhớ lại lời nói ngày đó của Khương Hạo, hoài nghi
đánh giá một lần bạn tốt của mình, dịu dàng, đáng yêu, xinh đẹp....Đây
là cái ánh mắt gì chứ, anh ta hoa mắt thôi, mấy từ này làm sao có thể
dùng trên người Mễ Đóa, tố chất thần kinh, nói chuyện lớn tiếng, mê trai một dạng không sai biệt lắm.

Lam Kỳ quyết định, để cô đi gieo họa cho Khương Hạo rất tốt.

"Anh ta là Thiệu Tử Vũ? Các cậu, rốt cục lên giường rồi!” Mễ Đóa dường
như không thể tiêu hóa được chuyện này, trước kia liền cảm thấy tên
Thiệu Tử Vũ kia không có ý tốt, không ngờ anh ta vẫn làm được, người đàn ông kia nhẫn nhịn thật đủ cao.

"Khụ khụ. Cái gì lên giường!" Lam Kỳ hận không được gõ đầu Mễ Đóa.

"Ngày đó không phải anh ta chẳng lẽ là Dung Bạch Minh.” Mễ Đóa tức giận
trợn trắng mắt, ghen tị, cô cực kỳ ghen tị vận may của cô, trước đó cô
cho rằng Dung Bạch Minh đã là người đàn ông không tệ, còn Thiệu Tử Vũ,
để cho cô một người đẹp độc thân làm sao mà sống.

"Phù. . . Ngày đó là chuyện ngoài ý muốn." Lam Kỳ thở ra một hơi rồi quyết định nói ra.

"Ngoài ý muốn?”

"Anh ấy say rượu cho nên.... "

"Cho nên hai người lên giường..."

Lam Kỳ nhìn chằm chằm Mễ Đóa.

"Đừng luôn nói lên giường lên giường có được hay không." Cô cùng Thiệu ngốc quan hệ còn chưa đi đến một bước kia.

"Cái đó, lau súng cướp cò.”"

"Cậu có còn muốn nghe hay không, không muốn nghe cửa ở bên kia, mời rời đi.”

Lam Kỳ trực tiếp đuổi đi người, nhìn bộ dáng nhỏ tuổi non nớt, như thế nào lại sắc như vậy.

"Hì hì. . . Được, tớ không nói, cậu nói."

Mễ Đóa ngoan ngoãn ở một bên ngồi xuống.

"Ngày đó anh ấy uống rượu say, sau đó hôn tớ, nhưng mà tớ muốn thanh
minh, bọn tớ chuyện gì cũng không có làm, cực kỳ thuần khiết.”

Mễ Đóa trợn to hai mắt, như vậy cũng gọi là thuần khiết? Được rồi, cô miễn cưỡng tin tưởng.

"A, vậy lần này anh ta trở về có thổ lộ với cậu hay không?” hiều năm như vậy, Thiệu Tử Vũ tới tìm Lam Kỳ chứng minh trong lòng vẫn rất thích cậu ấy, hẳn là phải hành động đem cậu ấy khiêng về nhà mới đúng.

"Cái gì thổ lộ. . ." Lam Kỳ cười ha hả, Thiệu ngốc còn chưa có nắm tay
cô, bây giờ cô cũng không muốn nghĩ phức tạp, mấy ngày nay bọn họ đều ở
chung một chỗ, cô ám chỉ như vậy đủ rồi, nếu như anh còn không rõ thì đi chết đi.

"Anh ta đã có người trong lòng rồi.” Đột nhiên trong đầu Lam Kỳ nhớ tới
lời anh nói tối hôm đó, mấy ngày nay Thiệu ngốc đối tốt với cô, nên cô
đã quên mất việc này, hiện tại không để ý nhắc tới trong lòng bỗng nhiên có chút đau đớn.

"Anh ta đã có người trong lòng? Chính miệng anh ta nói với cậu?” Mễ Đóa khó thể tin.

"Ừ"

Lam Kỳ gật đầu.

"Vậy còn cậu, cậu thích anh ta sao?” Mễ Đóa thu lại nụ cười hạ thấp
giọng hỏi, đây là cái loại quan hệ gì, loạn, loạn....Ngày đó nhìn thấy
Thiệu Tử Vũ ôm Lam Kỳ, hôn môi, cô hâm mộ muốn chết, không nghĩ tới
chuyện lại thế này.....

Chỉ là cũng không có cách nào, bọn họ nhiều năm như vậy không gặp mặt,
tuổi của Thiệu Tử Vũ lớn hơn Lam Kỳ, đã có người phụ nữ khác là chuyện
cực kỳ bình thường.

Hiện tại cô chỉ hy vọng Lam Kỳ không cần rơi vào, phụ nữ nếu hãm sâu vào loại quan hệ nguy hiểm kích thích này sẽ rất khó tự thoát khỏi, đồng
tuổi thời gian có thể nói là rất dài, cũng có thể nói là rất ngắn, thứ
có thể hoang phí không nhiều lắm.

"Không có. Tớ làm sao sẽ thích anh ta.” Giọng nói Lam Kỳ đè thấp, nếu
trước đó không nói chuyện của Thiệu ngốc, có lẽ cô sẽ ở trước mặt Mễ Đóa thừa nhận, nhưng mà hiện tại cô không dám, cô sợ cái miệng rộng của Mễ
Đóa sẽ đem chuyện này truyền ra, liền khả năng gặp mặt Thiệu ngốc cô
cũng không dám.

"Thật sự?"

"Thật!"

"Vậy tớ hỏi cậu vài vấn đề."

"Hỏi đi" Lam Kỳ bày ra mộ bộ không sao cả.

"Tớ hỏi cậu, nếu như cậu nhìn thấy Thiệu Tử Vũ cùng người phụ nữ khác ở
cùng một chỗ, trong lòng cậu có thể không thoải mái, đau khổ hay không?"

"Sẽ không." Lam Kỳ trái lương tâm nói, thật ra thì từ lúc còn chưa phát
hiện cô thích anh, cô cũng đã không thích anh ở cùng một chỗ với phụ nữ
khác.

"Vậy tớ lại hỏi cậu, thử tưởng tượng một chút cảnh tượng, cậu, Thiệu Tử
Vũ, còn có người phụ nữ anh ta thích gặp mặt, khả năng sự dịu dàng của
anh ta đối với cậu đều mang cho người phụ nữ kia, anh ta ôm cô ta, hôn
cô ta, chô chở cô ta, mà cậu chỉ có thể ở một bên quan sát, nghe đến mấy chuyện như vậy trong lòng cậu có cảm thấy đau hay không?”

"Tớ. . ." Lam Kỳ không cách nào tưởng tượng trường hợp như vậy.

"Được rồi, trước tiên cậu không cần trả lời vấn đề này, sau cùng tớ hỏi
cậu, nếu Thiệu Tử Vũ kết hôn mà cô dâu mặc áo cưới lại không phải là
cậu.....nghi thức trang nghiêm thần thánh sau khi kết thúc, anh ta thành chồng của người khác, cưng chiều của anh ta sẽ mang cho người phụ nữ
khác, sự dịu dàng từng chút từng chút đều kết thúc. Sau đó một ngày kia
chú rể cô dâu cùng cậu gặp mặt lại lần nữa, ánh mắt dịu dàng của anh ta
bị thay thế bằng nhàn nhạt xa cách, bên cạnh anh ta có lẽ là dắt theo
một cậu bé hoặc một cô bé......’Cô ấy là ai vậy ba?” Đứa bé hỏi, sau đó
anh ta yên lặng liếc nhìn cậu một cái rồi nói ‘Là dì.’

Mễ Đóa nói xong yên lặng nhìn Lam Kỳ.

"Vấn đề của tớ đã hỏi xong....trong lòng cậu nên có đáp án rồi."

Lam Kỳ chỉ là im lặng không nói chuyện, bộ dáng không sau cả trước đó bị thay thế bằng trầm mặt.

"Aiz, đàn ông tốt trên đời còn rất nhiều, nghĩ thông suốt một chút.” Mễ
Đóa mở miệng, lời này là câu Lam Kỳ nói trước kia lúc cô bị thất tình,
Lam Kỳ khuyên cô, cô không nghĩ tới hai năm sau cô lại trả lại cho Lam
Kỳ.

"Được rồi, nếu như thật sự nhàm chán, chuyện trên tay tớ đều tặng cho cậu."

Lam Kỳ cực kỳ khó chịu nhìn chằm chằm cô, sáng sớm tinh mơ nổi điên cái gì, làm cho hiện tại trong lòng cô khó chịu muốn chết.

"Mạnh miệng."

"Làm sao cậu lại phiền như vậy."

"Được, tớ đi ra ngoài, cậu cẩn thận suy nghĩ đi."

Mễ Đóa nói xong đi ra ngoài.

Cô biết trong lòng Lam Kỳ hiện tại rất không thoải mái, con nhóc này
trên mặt tình cảm liền đặc biệt thiếu đầu óc, trước đó cô ỷ vào tình cảm mơ hồ của chính mình ở cùng một chỗ với Thiệu Tử Vũ, hiện tại đánh thức cô cũng tốt, nếu như thật sự thích thì đem anh ta đoạt lấy, bằng không
liền buông tay.

Sau khi cửa đóng lại, Lam Kỳ gục đầu xuống bàn ngẩn người, vấn đề của Mễ Đóa làm cho cô bối rối, cô không thích nhìn anh đối với người phụ nữ
khác dịu dàng, cũng không thích anh đối với người phụ nữ khác che chở,
cô chỉ muốn anh đối tốt với một mình cô.

Nhưng mà ngày đó chính miệng anh nói với cô, anh đã có người trong lòng, mới đầu cô nghĩ là Lý Viện, nhưng về sau anh lại phủ nhận, vậy người
anh thích cuối cùng là ai, nghĩ đến anh đối với người phụ nữ khác tốt
hơn sp với cô, trong lòng đột nhiên hít thở không thông, cực kỳ khó
chịu.

Đúng vậy, không biết từ khi nào thì xuất hiện, cô bắt đầu say đắm sự dịu dàng của anh, nụ cười của anh, che chở của anh....Nên làm cái gì bây
giờ.

Vậy anh thì sao, rõ ràng đã có người trong lòng tại sao còn phải đối tốt với cô như vậy.

Đúng, dường như vấn đề này cho tới bây giờ cô cũng chưa từng hỏi anh, mà anh cũng không có nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui