Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

"Như thế nào, vội vã trở về xem TV?” Anh cười như không cười hỏi.

Lam Kỳ 囧 lúng túng một chút, Thiệu ngốc là đang nhắc nhở chuyện vừa rồi cô nói dối gạt anh?

"Em vốn là ở nhà xem TV, hơi mệt mỏi nên mới ra ngoài một chút.” Lam Kỳ cười ha ha.

"Thật sao?" Đôi mắt Thiệu Tử Vũ nhìn về phía ngoài xe

"Tên đó không phải tìm em?"

Lam Kỳ nhìn bên ngoài xe một chút, tên âm hồn bất tán Chu Cường vẫn ở
đó, cuối cùng thì tên đàn ông khốn khiếp này muốn thế nào, phát hiện
không thích hợp còn không rời đi.

"Không phải, có thể là nhận lầm người." Cô lắc đầu.

"Xem ra không giống." Thiệu Tử Vũ lại bỏ thêm một câu, bé con nói dối,
vừa rồi lúc nói chuyện điện thoại hoàn cảnh căn bản là không phải ở nhà, chỉ là lúc ấy anh không vạch trần thôi, kết quả không đến vài phút anh
liền nhìn thấy một màn cô ngồi trong nhà hàng cùng người đàn ông khác,
hơn nữa người đàn ông kia còn theo cô đi ra ngoài, hiện tại đang ở bên
ngoài xe, cô đi hẹn với người đàn ông khác sau lưng anh.

"Thật, làm sao em có thể biết loại đàn ông đó, Thiệu ngốc, đưa em về nhà có được hay không.” Lam Kỳ ngồi sát lại gần Thiệu Tử Vũ, ôm cánh tay
anh làm nũng, bây giờ cô chỉ nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nếu không một hồi Chu Cường đến gõ cửa sổ cô thật sự không biết làm sao
giải quyết.

Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng hở hang của cô ánh mắt tối sầm một chút.

"Được.” Anh chậm rãi gật đầu, tên đàn ông này về sau anh sẽ giải quyết, trước tiên bây giờ là nói chuyện với cô gái nhỏ này.

"Vậy mau lái xe."

Nghe anh đồng ý Lam Kỳ thở dài một hơi nhẹ nhõm, thân thể mềm mại cách
xa anh một chút, hiện tại tay Thiệu ngốc bất tiện, vì an toàn cô không
thể dính vào anh.

Thiệu Tử Vũ từ từ lái xe, Lam Kỳ lấy điện thoại di động trong túi xách
ra nhìn, vốn là nghĩ sau khi trở về sẽ phải nói dong dài cho mẹ già
thông suốt, nhưng bây giờ đã có đoạn ghi âm này, mẹ già sẽ biết tên đàn
ông kia là mặt hàng như thế nào, sẽ không phản đối, đàn ông xuất sắc CMN vứt đi, nào có tốt như Thiệu ngốc.

Lam Kỳ chuyển ánh mắt nhìn về phía Thiệu Tử Vũ.

Một bên mặt nghiêng của Thiệu ngốc rất trầm tĩnh, từng bộ phận đều đẹp

mắt như vậy, hơn nữa tính tình rất tốt, làm sao cô còn có thể nhìn tới
người đàn ông khác,

Cảm thấy ánh mắt của cô, Thiệu Tử Vũ xoay mặt về phía cô.

"Làm sao lại nhìn anh như vậy, trên mặt anh có dính cái gì à?”

Lam Kỳ nở nụ cười, làm sao có thể mỗi lần gặp mặt toàn thân của anh đều không thể tìm ra một chỗ không tốt.

"Thiệu ngốc, đột nhiên em phát hiện anh rất khỏe mạnh, đẹp trai."

Thiệu Tử Vũ nhếch khóe miệng.

"So với tên đàn ông vừa rồi đẹp trai hơn?"

"Thôi đi, hắn ta làm ssao có thể so sánh với anh.” Hiện tại Lam Kỳ đều
không nhớ ra tên đàn ông đó có bộ dáng như thế nào, chỉ nhớ rõ hắn làm
cho người ta ghê tởm.

Nghe cô nói, trên mặt Thiệu Tử Vũ không có phản ứng, vẫn là biểu tình nhàn nhạt lái xe.

Lam Kỳ cảm thấy anh giống như rất để ý đến tên đàn ông vừa rồi, tuy trên mặt nhìn không ra cái gì, nhưng cô cảm thấy Thiệu ngốc không có quên
chuyện vừa rồi.

Cô chột dạ nhìn ra ngoài xe lại phát hiện đây không phải là đường về nhà.

"Anh muốn mang em đi đâu?” Hình như là đường về nhà anh.

"Về nhà.” Thiệu Tử Vũ mở miệng.

"Em muốn về nhà của em.” Lam Kỳ lên tiếng, cô phải lập tức trở về, nếu không thì một hồi mẹ già sẽ gọi điện thoại đến.

"Chờ chúng ta nói xong chuyện anh liền đưa em trở về.”

"Nói chuyện gì?” Lam Kỳ cảm thấy Thiệu ngốc nói chuyện rất khó hiểu, bọn họ có chuyện gì cần nói sao?

Thiệu Tử Vũ không nói lời nào chỉ là cười với cô một cái, nửa tiếng sau
xe chạy đến chỗ đậu xe ngoài biệt thự, Lam Kỳ thở ra một hơi chuẩn bị
xuống xe, cô bình tĩnh động viên bản thân, không cần phải chột dạ dù sao cũng không có làm cái gì, cô duỗi tay đẩy cửa lại phát hiện cửa xe
không thể mở.

"Mở cửa." Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ, không phải nói có chuyện cần nói sao, như thế nào lại còn không xuống xe.

"Bé con, em có lừa gạt anh chuyện gì hay không?” Thiệu Tử Vũ nhìn cô mỉm cười hỏi, cũng không vội xuống xe, cũng không trả lời Lam Kỳ, không

biết vì cái gì, nụ cười kia làm cho Lam Kỳ có kích động muốn trốn.

"Không. Có.” Thân thể Lam Kỳ ngồi xa ra một chút.

"Vậy sao, xem ra tính tình không thành thật vẫn không thay đổi.” Nụ cười nơi khóe miệng Thiệu Tử Vũ càng mở rộng, đột nhiên nghiêng người qua
nhanh chóng đem cả thân mình Lam Kỳ ôm đến trên đùi anh.

"A" Lam Kỳ giật mình, trong nháy mắt vừa rồi cô còn tưởng Thiệu ngốc sẽ sử dụng bạo lực với cô.

"Làm cái gì?" Cô chu môi hỏi.

Thiệu Tử Vũ ôm eo thon giữ cô lại.

"Bé con, anh hỏi em một lần nữa có chuyện gì gạt anh hay không?" Ánh mắt của anh rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô cùng quàn áo hở hang trên
người, giờ phút này bộ dáng vô tội của cô nhìn anh cực kỳ mê người,
nhưng mà bộ dáng này vừa rồi lại cùng tên đàn ông khác cùng một chỗ.

Chống lại ánh mắt mãnh liệt của Thiệu ngốc, cô cúi đầu còn không biết
Thiệu ngốc chỉ là hoài nghi hay đã nhìn thấy cái gì, nếu chỉ là hoài
nghi cô liền lập tức không kiên trì nổi chiêu này, kết quả anh sẽ tức
giận không cần nói.

"Không có." Cô kiên định lắc đầu, cô tin tưởng Thiệu ngốc không nhìn
thấy cái gì, vừa rồi sau khi cô rời khỏi người đàn ông kia, thật sự
không có vấn đề gì, nếu là vì bộ quần áo này cô có thể tìm cớ.

"Ngoan cố." Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng cô nhíu mày, Lam Kỳ ngẩng đầu lên
nhìn anh, lại phát hiện ánh mắt Thiệu Tử Vũ sâu thẵm cực kỳ mê người,
lập tức quên hết những gì muốn nói.

"Bé con, dáng vẻ hiện tại thật là mê người." Lam Kỳ còn đang ngây ngốc, giọng nói Thiệu Tử Vũ lại vang lên.

Nghe nói như thế Lam Kỳ ngoài ý muốn, trước đó cô cảm thấy mình thay đổi cách ăn mặc diêm dúa khó coi, không nghĩ tới Thiệu ngốc lại khen cô,
trong lòng vui vẻ.

"Thật?" Cô cười, tư thế kháng cự trước đó biến thành vô cùng thân thiết
ôm cổ anh, cái này có phải giống như người khác nói 'tình nhân trong mắt hóa Tây Thi' bất kể bộ dáng của cô như thế nào thì trong mắt anh đều là xinh đẹp nhất.

"Thật." Thiệu Tử Vũ nói xong cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, hai ngày không có đụng đến cô, anh khát vọng cô, đây là sự thật.

"Ưm" Lam Kỳ không hề chuẩn bị đón nhận nụ hôn nóng bỏng này…


"Hô" Một nụ hôn nóng bỏng kết thúc, Lam Kỳ thở phì phò, vừa rồi Thiệu ngốc dùng sức hôn cô đến muốn không thở được.

"Thiệu ngốc, em phải về rồi." Lam Kỳ mềm mại dựa vào trong ngực anh, cô
rất muốn nán lại một hồi cùng anh, nhưng mà mẹ già vẫn ở nhà chờ tin của cô, cô sợ ở cùng anh một chút lại không muốn về nhà.

"Bé con, chúng ta còn chưa có nói chuyện xong đã vội vã muốn về nhà?"
Thiệu Tử Vũ một tay ôm cô, một tay linh hoạt kéo khóa kéo phía sau của
cô, nhẹ tay kéo xuống, da thịt trắng nõn như sữa, mịn màng từng mảng lớn lộ ra trong không khí, màu váy đỏ làm nổi bật làn da, bóng loáng mê
người.

"Chúng ta có chuyện gì muốn…" Lam Kỳ đang nói đột nhiên cảm giác phía
sau lưng chợt lạnh, vốn quần áo bó sát người lại giống như đang chảy
xuống.

"Thiệu ngốc" Cô vội vã vươn tay muốn ngăn cản cái tay không đứng đắn của anh, nhưng mà chậm một bước, khóa kéo váy đã bị kéo đến bên eo, tay vừa duỗi ra của cô cũng bị giữ lại.

Lam Kỳ nhìn cặp mắt tràn đầy dục vọng kia buồn khổ một hồi.

"Không cần, chúng ta bây giờ đang ở trên xe." Cô không quen, tuy cô ngẫu nhiên cũng sẽ làm loạn trên xe nhưng mà cô thật sự không quen, hơn nữa
quan trọng là… hiện tại cô phải về nhà, nếu để anh làm không biết đến
lúc nào mới có thể đưa cô trở về, anh nhất định sẽ không chịu ngừng.

"Không cần?" Khóe miệng Thiệu Tử Vũ mỉm cười cúi người hôn lên mắt cô
một cái, "Vậy nói anh biết là lừa gạt anh chuyện gì, ngoan ngoãn nói ra, anh muốn nghe lời nói thật."

"Em" Ánh mắt ấm áp cùng nụ hôn dịu dàng làm cho trong lòng Lam Kỳ ngứa,
Thiệu ngốc còn đang nghi ngờ chuyện vừa rồi nên nói thật hay không đây?

Đang suy nghĩ chợt điện thoại di động trong túi rung lên, cô muốn bắt nhưng mà thân thể lại bị giam cầm không nhúc nhích được.

"Trước tiên để em nghe điện thoại một hồi sẽ cùng anh có chịu không."
Vừa vặn cô có thể thừa dịp nghe điện thoại suy nghĩ xem có nên nói thật
hay không.

Thiệu Tử Vũ nhìn cô một cái, ánh mắt rơi vào trong túi xách.

"Anh giúp em nghe." Thiệu Tử Vũ mở miệng.

Lam Kỳ lập tức mở to hai mắt, điện thoại này 100% nhất định là mẹ già gọi tới, anh nghe giúp? Nói giỡn.

"Không cần, tự em nghe." Lam Kỳ vùng vẫy, Thiệu Tử Vũ đã duỗi tay về
phía túi xách của cô, nếu để cho mẹ già nghe được giọng nói của anh thì
trở về nên giải thích như thế nào.

Không để ý đến Lam Kỳ, Thiệu Tử Vũ lấy điện thoại trong túi xách ra, làm động tác giống như muốn nghe điện thoại.

"Em sẽ nói thật với anh." Lam Kỳ chịu thua mở miệng, so với tức giận của mẹ già, cô cảm thấy Thiệu ngốc vẫn là dễ dụ hơn.

"Nghĩ xong?" Thiệu Tử Vũ hỏi.

"Nghĩ xong." Lam Kỳ uể oải gật đầu.


Thiệu Tử Vũ đưa điện thoại cho cô, Lam Kỳ vừa nhìn quả nhiên là điện
thoại của mẹ già, vừa mới chuẩn bị bắt máy thì tiếng chuông di động
ngừng lại.

"Được rồi, bây giờ có thể nói."

Lam Kỳ nhìn anh buồn bực, Thiệu ngốc vậy mà uy hiếp cô, nhưng mà hôm nay nếu không nói thật hình như anh sẽ không bỏ qua, vì thế Lam Kỳ nói hết
mọi chuyện trước sau một lần…

"Em nói xong rồi." Lam Kỳ nói xong cẩn thận nhìn phản ứng của Thiệu Tử
Vũ, nói như thế nào hai người cũng xác định quan hệ, cô đi gặp đàn ông
khác sau lưng anh hình như là không tôn trọng anh, tức giận là bình
thường nhưng lửa không cần lớn như vậy, cô sẽ không biết dập tắt lửa.

Thiệu Tử Vũ nhắm mắt lại làm cho cô nhìn không ra vui giận.

Lam Kỳ kinh hãi một chút, cô không thích bộ dáng này của Thiệu ngốc, cô ôm eo anh, vùi đầu vào trong ngực anh.

"Thiệu ngốc, em thề, trong lòng em chỉ yêu một mình anh, đàn ông khác em nhìn đều chướng mắt, đừng tức giận." Cô có chút không được tự nhiên mở
miệng, co không quen giống người khác nói những lời buồn nôn như vậy,
trước kia nghe thấy những cặp tình nhân khác nói như vậy bọn họ sẽ nổi
da gà, cảm thấy thích một người không nhất thiết phải treo trên bờ môi,
quá giả tạo, nhưng hôm nay cô lại nói, cảm thấy có chút mắt mặt.

Thiệu Tử Vũ vốn là mặt lạnh liền mềm đi.

"Bé con, vừa rồi em mới nói cái gì?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Lam Kỳ cọ cọ trong ngực anh một hồi, cảm giác vừa rồi làm cho sắc mặt
Thiệu ngốc tốt hơn rất nhiều, vì thế cũng hiểu được không có gì là không tự nhiên.

"Đời này em chỉ yêu anh, đàn ông khác cũng không tốt." Lam Kỳ lập lại ý tứ vừa rồi.

Lời này khiến ánh mắt Thiệu Tử Vũ sâu thêm một chút, khóe miệng chứa nụ
cười dịu dàng, khó có được bé con không chịu để tâm nói ra những lời như vậy, anh còn tưởng đời này chỉ có thể đối mặt với bộ dáng tùy tiện của
cô không trông cậy vào việc cô có thể đáp lại tình cảm của anh, không
ngờ hiện tại lại thông suốt rồi.

"Anh đừng tức giận." Lam Kỳ lại mở miệng.

Thiệu Tử Vũ gật đầu, có những lời này của cô làm sao anh có thể tức giận được nữa.

"Vậy đưa em về nhà." Nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, Lam Kỳ lại đưa ra
yêu cầu giải quyết vấn đề của Thiệu ngốc xong rồi cô nghĩ muốn nhanh trở về ngả bài cùng mẹ già, như vậy về sau bà cũng không dám tùy tiện giới
thiệu đàn ông cho cô.

Thiệu Tử Vũ lắc đầu.

Lam Kỳ lập tức căng mặt, không tức giận lại đổi ý, vừa muốn nói gì chợt một nụ hôn nóng bỏng hạ xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận