Bạn học cũ phiền cậu giúp tôi tìm hai người.” Trong phòng sách Thiệu Tử
Vũ đang nói chuyện điện thoại, sau khi đối phương đồng ý liền nói tên
một lần.
Ngoài phòng sách Lam Kỳ nhẹ nhàng đi về, cô không phải
cố tình nghe lén mà chính xác là bị đói tỉnh, không ngờ lại nghe được
như thế.
Lý Hạo mang chị gái già đi, cô thấy không có vấn đề gì,
nhưng mà cách nói chuyện của bọn học dường như là vấn đề cực kỳ nghiêm
trọng, tới cùng sao lại thế này?
Cô lấy điện thoại ra gọi cho hai người, nhưng đều ở trạng thái tắt máy.
Lam Kỳ ngồi trên giường trong lòng bắt đầu lo lắng, gần đây Lý Hạo xuất
hiện nhiều chuyện như vậy, hắn ta mang chị gái già đi tới cùng là muốn
cái gì? Chẳng lẽ là sợ chị gái già khai hắn ra, nhưng mà chị gái già căn bản không phải là người như vậy, hắn nên biết rõ.
"Bé con, đang phát ngốc cái gì đó?” Thiệu Tử Vũ vào phòng liền nhìn thấy bộ dáng trầm tư của Lam Kỳ.
"Không có gì." Lam Kỳ trả lời, anh có chuyện gạt cô, điều này làm cho cô cực kỳ không thoải mái.
"Thiệu ngốc, em muốn về nhà.” Cô nghĩ chị gái già có thể không bao lâu liền
trở về, xác định chị gái già không có việc gì cô mới yên tâm.
"Không phải đã nói ở lại chỗ này sao?” Thiệu Tử Vũ lấy thuốc trên tủ đầu
giường ra, bắt đầu giúp cô bôi thuốc, sau này, anh sẽ không để cô rời
khỏi nửa bước, ban ngày đã xảy ra chuyện, ngoại trừ Lý Hạo, anh cảm thấy vẫn còn có người rất nguy hiểm, là ai? Trong lòng anh đã có suy đoán,
chỉ là bâu giờ còn chưa có chứng cứ. (Kẹo nghĩ anh Thiệu đang nói đến
đại ca Công Tôn Vân, aiz, anh cứ yên tâm, đại ca ng ta đang xách đồ trở
về căn cứ, chỉ chờ giết tên khốn Lý Hạo kia là đi thôi)
"Em muốn ở lại nhưng ba mẹ em không đồng ý, anh cũng không phải không biết.” Lam Kỳ đưa ra tấm chắn.
"Yên tâm bọn họ đã đồng ý cho em ở lại đây."
Thiệu Tử Vũ mở miệng, lúc cô vừa ngủ anh đã xử lý tốt mọi chuyện.
"Không thể nào." Hai ngày nay chị gái già chỉ thuyết phục cha già, bên mẹ già kia vốn là không qua ải được, cô mới không tin.
"Vậy chính em nói chuyện với bọn họ.” Nói xong Thiệu Tử Vũ bấm điện thoại.
Điện thoại kết nối, đầu bên kia liền truyền đến giọng nói của mẹ già. "Kỳ
Kỳ, con ở lại nhà Tử Vũ thêm vài ngày, đừng vội trở về, dù sao sớm hay
muộn đều là người một nhà.”
"Mẹ. . ." Lam Kỳ không dám xác định có phải có người giả mạo hay không, giọng nói của mẹ chưa bao giờ dịu dàng như vậy.
"Kỳ Kỳ, chân không có sao chứ? Nghe lời mẹ nói, nghỉ ngơi cho tốt đừng có
mà lộn xộn.” Lam Kỳ còn đang suy nghĩ, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói của cha già.
Lam Kỳ rốt cuộc khẳng định là mẹ già không có sai, chỉ là như thế nào mới qua ban ngày đã thay đổi nhanh như vậy?
"Ba, chị gái già có vầ nhà chưa?” Cô cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng mà
bọn họ có thể đồng ý cho cô cùng Thiệu ngốc qua lại là chuyện tốt.
"Còn chưa, có thể là công ty có việc, con tìm Tiểu Vũ? Vậy khi nào con bé trở lại ba sẽ kêu con bé gọi điện thoại cho con.”
"Dạ...."
"Đưa điện thoại cho Tử Vũ."
Lam Kỳ đưa điện thoại cho người bên cạnh, Thiệu Tử Vũ nhận điện thoại cười
nói chuyện vài câu, ‘dạ’ một tiếng liền cúp điện thoại.
Lam Kỳ
nhìn chằm chằm Thiệu Tử Vũ, “Thiệu ngốc, không phải là anh uy hiếp ba mẹ em chứ?” Nếu không thì thái độ của bọn họ làm sao có thể chuyển biến
nhanh như vậy được, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông.
Thiệu Tử Vũ đưa tay gõ đầu cô một cái.
"Nói cái gì đó! Đoán mò" Trong đầu cô gái nhỏ này toàn là cách nghĩ kỳ quái, xem anh là người làm loại chuyện này? Nếu bọn họ thật sự không đồng ý,
anh không cần phải uy hiếp, trực tiếp cướp người là được.
"Vậy
anh nói một chút, thái độ bọn họ như thế nào lại thay đổi nhanh như vậy, mà trong điện thoại của anh còn có số điện thoại của mẹ em?” Cái này
đúng là quá không hợp lý, ngày hôm qua mẹ già còn một bộ dáng ‘con dám
qua lại với cậu ta, mẹ liền không để yên cho con’ như thế nào hôm nay
lại đột nhiên thông suốt rồi?
Thấy cô vẫn còn mê muội, Thiệu Tử Vũ cười.
"Thật ra thì lúc em mới vừa ngủ anh đã đi qua nhà em."
"Cái gì!" Lam Kỳ sợ hết hồn, đi nhà cô! Không phải nên là hai người cùng đi
sao? Như thế nào một mình anh đi cũng không nói cho cô một tiếng, cô đau chân nhưng cũng có thể ngồi xe.
"Anh nói rồi mọi chuyện giao cho anh giải quyết.” Thiệu Tử Vũ cất thuốc trở lại chỗ cũ, chỗ bị sưng ở
chân của bé con biến mất không ít, qua hai ngày sẽ không có việc gì.
Trong lòng Lam Kỳ ấm áp, cô còn tưởng anh nói đùa, không nghĩ tới anh thật sự đi làm, “Vậy ba mẹ em có làm khó anh không?”
Cô đau lòng ôm cổ anh, tính cách của mẹ già cô hiểu rất rõ, cực kỳ cố chấp, muốn thay đổi cách nghĩ của bà rất khó.
"Không có." Thiệu Tử Vũ lắc đầu.
"Thật sự?" Lam Kỳ nhìn chằm chằm đôi mắt của anh muốn tìm ra một tia sơ hở,
đáng tiếc trong mắt vẫn là bình tĩnh, cái gì cũng không nhìn ra.
"Tên lường gạt." Cô không tin.
Thiệu Tử Vũ nhếch miệng mỉm cười, không trả lời.
Lam Kỳ cũng không hỏi nữa, nghĩ lại mẹ già cho anh sắc mặt cũng không có gì không tốt, rất không dễ dàng nuôi lớn đứa con gái, nói cho anh lừa gạt
mất liền lừa gạt mất, cho một chút sắc mặt cũng bình thường.
"Nói cho em biết anh làm sao thuyết phục mẹ em.” Đây mới là điều cô muốn nhất.
"Anh chỉ nói cả đời sẽ đối xử tốt với em, thương em, cưng chiều em, yêu em,
bác gái đã đồng ý.” Thiệu Tử Vũ nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt chân thành.
Lam Kỳ cọ cọ trong ngực anh một hồi, lời này ngay cả mẹ già cũng cảm động
thật không dễ dàng, hiện giờ trong lòng cô cũng bị lời nói này tràn đầy
ấm áp.
"Đói bụng hay không?" Thiệu Tử Vũ hỏi, vừa nảy cô đã ngủ thật lâu.
"Ừ" Lam Kỳ gật đầu, hiện tại cô rất muốn ăn thức ăn tự tay anh nấu, đã mấy ngày không được ăn.
"Vậy em chờ anh một chút, anh đi nấu cho em ăn." "Em muốn đi cùng anh.” Anh đi, một mình cô ở trong này cực kỳ nhàm chán.
“Được, mang con mèo tham ăn này cùng đi xuống.”
Nói xong Thiệu Tử Vũ ôm lấy cô đi xuống lầu dưới, nhìn bộ dáng thoả mãn của cô, khẽ cười, ánh mắt lại chuyển càng thâm. (Woa, anh Thiệu là nhất,
cưng chiều chị Lam quá trời, nghe anh nói, xem anh làm, thật sự là Kẹo
cũng muốn chết trong ngọt ngào của anh)
Thật ra thì vừa rồi anh
không có nói thật với bé con, buổi chiều thừa dịp lúc cô ngủ anh đã đến
nhà cô, nhưng mà cũng không phải là vì thuyết phục người nhà cô đồng ý
hôn sự của bọn họ, mà là cho bọn họ xem video nói Lam Kỳ bị nguy hiểm,
còn có chuyện của Lam Vũ cùng Lý Hạo đều nói hết cho bọn họ.
Anh biết chuyện này sẽ làm cho bọn họ lo lắng, nhưng so với chuyện để bé con bị nguy hiểm thì không quan trọng bằng.
“Thiệu ngốc, em không cần ăn dưa chuột. “Dưới lầu Lam Kỳ nhìn rau dưa trong tủ lạnh lắc đầu, cô chán ghét ăn rau xanh.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô tà khí cười.
“Hiện tại không ăn, đợi buổi tối sẽ cho em ăn.” (Á, anh Thiệu vừa nói cái gì, Kẹo không nghe gì hết, cũng không có tưởng tượng cái hình ảnh cấm trẻ
con kia *lắc đầu, nhắm mắt, tự thôi miên*)
Vài giây sau, Lam Kỳ mới hiểu rõ ý tứ kia, mặt đỏ bừng một mảnh, “Sắc quỷ.”
Trước kia tại sao cô lại không phát hiện tiềm chất về phương diện này của
anh, đùa giỡn cô. Cơm nước xong, Thiệu Tử Vũ cùng Lam Kỳ ngồi xem TV một hồi, lúc chuẩn bị lên lầu liền nhận được điện thoại.
Cúp điện thoại anh suy nghĩ một lát rồi mở miệng.
“Bé con, em đi ngủ trước, anh sẽ kêu Tiểu Lý qua đây với em, có cần cái gì thì em gọi cậu ấy.”
“Làm sao vậy?” Lam Kỳ hỏi, cô có thể từ trên mặt anh nhận ra được chuyện nặng nhẹ xảy ra.
“Trong bộ đội có chút việc gấp.”
“Vậy anh đi đi, một mình em ở đây là được.” Đây là nhà của bọn họ, nhiều
người cô cảm thấy là lạ, hơn nữa cô chỉ là bị trật chân một chút không
có gì đáng ngại, muốn Tiểu Lý qua với cô, có chút bất tiện.
“Nghe lời!” Thiệu Tử Vũ nhẹ dụ dỗ, một mình cô ở đây, anh không yên tâm.
“Được rồi.” Lam Kỳ gật đầu, dù sao cô cũng ngủ không được, có thêm người cùng xem TV.
“Ừ, anh rất nhanh sẽ trở lại, em chờ anh.”
“Được.”
Thiệu Tử Vũ để cho Tiểu Lý bảo vệ Lam Kỳ sau đó lái xe đến địa chỉ theo như người kia nói trong điện thoại.
“Có tìm được người hay không?” Anh hỏi.
Thiệu Tử Mục lắc đầu, nửa tiếng sau có người thấy Lý Hạo nhưng bọn họ không có tìm thấy.
Thiệu Tử Vũ mím môi, bây giờ cũng không tốt nếu báo cảnh sát, hơn nữa không
có chứng cớ Lý Hạo mang Lam Vũ đi, huống chi hai người là quan hệ người
yêu, càng thêm phiền phức.
“Sáng nay Lý Hạo thông qua chợ đếm mua một khẩu súng.” Đây là tin tức anh vừa nhận được, cho nên anh mới cố ý
qua đây, nếu Lam Vũ gặp chuyện không may anh tin bé con sẽ rất đau khổ,
mà anh không muốn để cô đau khổ.
“Tên khốn kiếp này muốn làm cái
gì.” Trong lòng Thiệu Tử Mục căng thẳng, cặp mắt rét lạnh, sau đó nắm
chạt quả đấm. (Cmn, tên khốn Lý Hạo này đúng là điên rồi, không biết chị Vũ có bị gì không.)
Trong phòng ngủ Lam Kỳ rất buồn bực, cô muốn xem phim tình cảm, Tiểu Lý lại thích xem phim chiến tranh, không còn
cách nào, người ta là khách, vì thế cô ngồi trong phòng sách chơi máy
tính cảu Thiệu ngốc.
Mới vừa khởi động máy tính điện thoại cô vang lên, nhìn một chút là một dãy số lạ.
“A lô….”
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh không tiếng động, cô lại a lô vài tiếng, vẫn không có phản ứng.
Người nào nhàm chán đùa dai như vậy, gọi tới lại không nói tiếng nào, mới vừa chuẩn bị cúp máy đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói.
“Kỳ Kỳ” Giọng nói quen thuộc gấp gáp.
“Lý Hạo?” Lam Kỳ nghe giọng nói liền nhận ra là Lý Hạo, nhưng lại dường như không phải, bởi vì giọng nói này cùng với giọng nói khi bọn họ nói
chuyện lại không giống nhau, tới cùng chỗ nào không giống nhau cô lại
không nói được.
“Kỳ Kỳ” Đầu bên kia điện thoại lại lập lại gọi tên cô.
“Anh Lý Hạo, là anh sao?” Lam Kỳ hỏi.
“Ừ.”
Là Lý Hạo, cô yên tâm, trước đó cô vẫn lo lắng cho chị gái già, hiện tại
xem ra không có việc gì. (Phải không? Chẳng những có việc mà còn là việc lớn nữa đó chị Lam ngốc)
“Chị em đâu mất rồi? Chị ấy đi cùng với anh phải không?” Chị gái già cũng thật là, trễ như vậy còn không về nhà.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một chút.
“Kỳ Kỳ, em muốn gặp chị em sao?”
“Đương nhiên.” Lam Kỳ cảm thấy lời Lý Hạo thật là không hiểu ra sao cả, lại còn kỳ lạ.
“Vậy em tới chỗ này đi, nhớ kỹ, chỉ có thể một mình em tới, anh không muốn
người khác biết, nếu không thì em không thể gặp được cô ấy rồi.”
“Ah có ý gì?” Lam Kỳ có ngốc cũng nghe ra không thích hợp, cái gì gọi là ‘một mình tới’, cái gì gọi là ‘không thể gặp được’.
“Ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng đừng hỏi, em qua đây liền biết.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mềm mại.
Giọng nói này làm cho Lam Kỳ lạnh run một cái.
“Anh nói địa chỉ cho em, nhớ kỹ, nghe lời, nếu không thì anh sẽ tức giận.”
Tiếp theo đầu bên kia điện thoại nói ra một địa chỉ, Lam Kỳ biết đó là một
khu công nghiệp bị bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, khu công nghiệp bị ô
nhiễm nặng nề mấy chục năm trước, đã bỏ hoang nhiều năm, nhà xưởng cũ
nát, rất ít người ở chỗ này.
Làm sao Lý Hạo có thể mang chị gái già đến nơi này?
Đột nhiên cô cảm thấy tên Lý Hạo này rất đáng sợ, hắn ta có thể gây bất lợi đối với chị gái già hay không?
(Ày, giờ này mới biết sợ, lúc trước còn bênh tên khốn kiếp này, chửi thầm anh Mục te tua)
Nhưng bây giờ chị gái già đang ở cùng với hắn ta, dù đáng sợ cô cũng phải đi.
“Nhanh lên một chút, anh chờ em.”
“Ừ.” Lam Kỳ gật đầu, cô lập tức đi ngay.
“Kỳ Kỳ đừng nghe hắn ta, đừng đến, mau báo cảnh sát, hắn bị điên rồi.” Đầu
bên kia điện thoại truyền đến tiếng thét chói tai của Lam Vũ.
“Câm miệng…. Yên tĩnh. Đùng” Sau đó điện thoại bị cắt đứt.
“Chị.” Thân thể Lam Kỳ trống rỗng, cô mới vừa nghe thấy tiếng thét của chị gái già, hơn nữa sau cùng còn có một tiếng giống như tiếng pháo nổ mạnh mẽ.
Không được, cô phải chạy nhanh qua, chị gái già nhất định là đã xảy ra
chuyện, lúc xuống lầu cô chuẩn bị gọi điện thoại cho Thiệu ngốc.
Suy nghĩ một chút lại để xuống, không được, Lý Hạo nói chỉ cho một mình cô
đến, hơn nữa ban ngày chị gái già cũng cảnh cáo không cho cô đi theo
sau, cô không biết làm sao Lý Hạo biết được, nhưng bây giờ cô không thể
mạo hiểm.
Nhất định là Lý Hạo cùng chị gái già xảy ra tranh chấp
muốn cô đến khuyên giải, nhất định là như vậy, cô không ngừng tự an ủi
chíh mình. (Chị Lam ngốc, đến giờ còn tự lừa mình dối người, còn không
nhìn rõ bộ mặt ghê tởm của tên khốn kia, cái gì mà tranh chấp, cái gì mà khuyên giải, tên điên đó muốn bắt chị đó, ngốc ạ)
Xuống lầu, Lam Kỳ không nói tiếng nào đi ra ngoài.
P/s: Chị Lam ngốc, thế nào cũng xảy ra chuyện, tên khốn Lý Hạo đó điên rồi,
chó cùng rứt giậu, thế nào hắn ta cũng gây ra chuyện điên cuồng gì đó.
Không biết chị Vũ có sao không? Tiếng đùng kia không phải là tiếng súng đi?
Chị Lam đi đến đó sẽ như thế nào? Công Tôn Vân có giết được tên đê tiện
Lý Hạo này không?
Mong là không xảy ra chuyện gì hối tiếc.