Trúc Mã Là Nam Thần

Editor: RG

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc, bé con đã ở với Lãm Nguyệt gần một tháng.

Không đúng, có thể chạy có thể nhảy hẳn cũng được gọi là một cậu bé.

Lúc này, Lãm Nguyệt đang ngồi trước máy tính gõ chữ, một bàn tay nho nhỏ cầm một miếng táo, hơi run rẩy đưa lên miệng Nguyệt.

Đôi mắt đen lúng liếng vẻ chờ mong nhìn cô chăm chú.

Lãm Nguyệt ăn xong miếng táo, cười tủm tỉm hôn mặt cậu một cái, "Bảo bảo giỏi lắm!"

Cậu bé chớp mắt, cũng bưng mặt Lãm Nguyệt gặm một miếng, rồi lại tiếp tục nhìn ipad trong tay. Nhìn như cậu chăm chú xem ipad, nhưng thực tế, cậu đang học tập, hệ thống đang chiếu hình trong tâm trí cậu.

Trước kia toàn xem lúc ngủ, đầu Trần Dục Sâm hơi động, bình tĩnh nhích lại gần lòng ngực người bên cạnh.

Ừm, gối đầu rất mềm, xem như vậy mới thoải mái.

............

Không biết qua bao lâu, Lãm Nguyệt đang tập trung gõ chữ mới chợt nhận ra đã gần trưa.

Cô hơi động cánh tay, cậu bé ỷ lại vào mình cũng rất tốt, cô rất thích mùi sữa nhè nhẹ từ thân thể nhỏ bé của cậu, ngoại trừ việc cánh tay có chút mỏi.

Chủ yếu là cậu rất ngoan.

Bảo bảo chui trong lòng cô cả một buổi sáng, lúc này đang ngoan ngoãn xem video trong tay, dáng vẻ hết sức chăm chú như đang học tập cái gì đó siêu cấp nghiêm túc vậy.

Lãm Nguyệt không khỏi cúi đầu xem video trên tay cậu...... Một con heo màu hồng đang lắc mông ở trên cây không xuống được, mắt tròn xoe có vẻ rất ủy khuất.

Lãm Nguyệt bình thản hôn lên đầu cậu một cái, tiêu chuẩn bảo bảo nhà cô thật cao.

Môi mềm mại dừng lại trên đầu, Trần Dục Sâm đang học tập cũng lấy lại tinh thần.

Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt phản chiếu một gương mặt đẹp như tranh, tay nhỏ vỗ vỗ, "Nguyệt Nguyệt hôn bảo bảo!"

Cậu như đột nhiên hiểu ra, "Nguyệt Nguyệt... Thích bảo bảo!"

Lãm Nguyệt nhìn bảo bảo trong lòng, làn da trắng nõn mềm mại, ngẩng đầu chờ mong nhìn cô, dường như có ngôi sao nhỏ lấp lánh trong đôi mắt trong suốt đó.

"Đương nhiên rồi," Lãm Nguyệt cười híp mắt, "Bảo bảo của chúng ta đáng yêu như thế này, ai lại không thích chứ?"

"Chị thích em nhất."

Môi phấn khép khép mở mở, phát ra lời nói tốt đẹp nhất, như dòng suối róc rách, ngọt ngào.

Đôi mắt đen nhánh dường như xẹt qua một tia sáng sụp đổ, bị hàng mi run rẩy ngăn trở nhìn không rõ cảm xúc, Trần Dục Sâm mím môi......

Biết rõ lời này không phải nói với "Trần Dục Sâm" nhưng nghe được trong nháy mắt, vẫn không nhịn được mà rung động.

Vẫn gây nghiện, vẫn muốn nghe.

.........

Ăn cơm xong, là lúc hai người ngủ trưa.

Điểm này chưa bao giờ thay đổi.

Chỉ là hôm nay đã định sẵn là không thể ngủ ngon.

Lãm Nguyệt vừa mới ngủ đã có một cuộc điện thoại gọi tới.

Cánh tay trắng nõn tay lướt qua người Trần Dục Sâm để lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Quần áo dán vào cơ thể, đường cong yểu điệu khiến người ta mơ màng, vòng eo mảnh khảnh như một tay có thể ôm trọn, hương thơm nhẹ nhàng lướt qua mặt anh.

Trần Dục Sâm nhắm mắt lại, cơ thể phía trên nhanh chóng rời đi, giọng nữ vang lên.

"Mẹ?" Lãm Nguyệt mắt nhắm mắt mở, nhìn tên hiển thị trên màn hình rồi đưa điện thoại đến tai.

"Ừ." Giọng mẹ Hứa nhàn nhạt.

"Làm sao vậy?" Lãm Nguyệt mở mắt, nhìn thoáng qua bảo bảo còn đang "ngủ", nói rất nhẹ, giọng mẹ Hứa nghe có vẻ không vui.

Mẹ Hứa nhìn qua tóc mẹ Trần sắp giống một bà lão, tay nhẹ nhàng vòng quanh dây điện thoại, "Không có gì, bao giờ con mang bạn trai về nhà?"

Giọng rất nghiêm túc, Lãm Nguyệt nghĩ, cũng nghiêm trang nói, "Con chưa có bạn trai."

"Tút... Tút..." Cô vừa mới nói xong, bên kia đã cúp điện thoại.

Bên này, mẹ Trần nhìn điện thoại trên tay mẹ Hứa, khóe miệng co rút.

"Vẫn không thừa nhận?" Nhìn sắc mặt mẹ Hứa bà đã biết đáp án. Không nhìn thấy gương mặt điềm đạm thường ngày của mẹ Hứa trở nên hung hăng sao?

"Vậy chúng ta thi hành phương án hai đi."

"Được." Mẹ Hứa bình tĩnh bỏ điện thoại bàn xuống, đổi thành di động gọi đi lần nữa.

Giọng nói con gái từ bên kia truyền đến, mẹ Hứa bình tĩnh trở lại, "Lãm Nguyệt, mẹ có một người bạn mới về nước, nghe nói con trai bà ấy cũng sấp xỉ tuổi con, là rùa biển chất lượng cao nhập khẩu từ nước ngoài, thân sĩ có lễ, hơn nữa vẫn còn độc thân, ngày mai ta đi gặp bà ấy, con cũng đi cùng đi."

"Xem mắt?" Lãm Nguyệt híp mắt, "Nhất định phải đi sao?"

"Con nói xem?" Nghe giọng mẹ Hứa lành lạnh, Lãm Nguyệt đã biết đáp án, ngữ khí đó chính là không có đường thương lượng.

"Được rồi."

"Tốt, ngày mai buổi sáng 10 giờ ở cà phê Duẫn Khai," mẹ Hứa vừa lòng, giọng nói lại trở về ngọt ngào, "Nhớ mặc váy, nếu con lại đánh người ta, thì cũng đừng cần súng trong tủ con nữa."

Mẹ Trần ngồi bên cạnh nhéo tay mẹ Hứa, trừng mắt nói, "Đến lúc đó cậu nhất định phải trông coi con dâu của mình cẩn thận đó! Nhỡ đâu con dâu mình tới đó thật thì phải làm sao?!"

Mẹ Hứa cúp điện thoại, cả người đều thoải mái, "Không phải cậu nói chủ ý này chắc chắn sẽ kích động bọn nhỏ sao, đến lúc đó Dục Sâm và Lãm Nguyệt cùng nhau xuất hiện thì còn lo gì nữa."

"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (1)," mẹ Trần nâng bình trà chậm rãi rót một chén, "Quả thực Trần Dục Sâm ham muốn chiếm hữu rất mạnh, nhưng nếu không may Trần Dục Sâm vì hoảng loạn mà không đuổi kịp con dâu của mình thì sao?"

(1) ý nói chỉ sợ có điều ngoài ý muốn không lường trước được xảy ra

Thực sự bà rất hiểu con trai, nhưng, Trần Dục Sâm không phải hoảng loạn mà là hữu tâm vô lực.

.........

Lãm Nguyệt cúp điện thoại, lập tức đem chuyện xem mặt ném ra sau đầu, hoàn toàn không xem cái gọi là xem mặt đặt trong lòng, mẹ thích thì cô phối hợp một chút, dù sao cũng chỉ mất thời gian một tiếng thôi.

Hương vị món tráng miệng ngọt ở cà phê Duẫn Khai cũng không tồi.

Nhưng Trần Dục Sâm, người đang nhắm mắt lại hoàn toàn không nghĩ như vậy. Mẹ Trần quả thật hiểu con trai, Trần Dục Sâm không lạnh lùng thờ ơ như vẻ bề ngoài.

Anh đương nhiên biết mục đích của cuộc gặp xem mắt này là gì, nhưng vấn đề là, Trần Dục Sâm căn bản không thể xuất hiện.

Vậy thật sự để cô gái đang ngủ này đi xem mắt với người ta?

Trần Dục Sâm mím môi, khi còn nhỏ anh đã chặn lại không ít đàn ông không có ý tốt, bây giờ lại để cô và một tên nói không chừng sẽ có ý đồ với cô trò chuyện với nhau thật vui vẻ?

Che khuất đáy mắt không rõ cảm xúc, chờ người bên cạnh hô hấp dần dần ổn định, cậu nhỏ cẩn thận nhích ra khỏi lòng cô, lấy di động đi ra phòng khách.

"Lãm Nguyệt?" Mẹ Hứa đang cắm hoa thì dừng lại, hơi ngạc nhiên, mẹ Trần nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn qua, tay cầm chén trà hơi run.

Giọng nói ngọt ngào, non nớt của một bé trai truyền tới, "Bà ngoại..."

Ầm......... Sét đánh giữa trời quang.

Khoảnh khắc giọng nói cậu bé vang lên, chén trà trên tay mẹ Trần cạch một tiếng rơi xuống đất, cành hoa trong tay mẹ Hứa cũng bị bẻ gãy.

"Cháu cháu cháu gọi ta là gì?" Mẹ Hứa điềm đạm đã hoàn toàn mất khống chế rồi.

Sao lại đột nhiên xuất hiện một đứa cháu ngoại thế này!! Tuy biết con gái có bạn trai! Nhưng đứa trẻ này là sao?!

Cậu bé rũ lông mi, "Bà ngoại a... Mommy của mommy chính là bà ngoại..." Nói xong, giọng nói non nớt như có chút ủy khuất, "Bà ngoại không thích bảo bảo sao?"

"Không có", mẹ Hứa lập tức phủ nhận nói, nếu đây là sự thật, đó chính là cháu ngoại của mình, nghĩ đến cháu ngoại trắng trẻo mập mạp mà bà đã mong ước từ lâu, lòng mẹ Hứa mềm nhũn. "Bà ngoại thích bảo bảo."

Huống chi, cho dù có tức giận thì cũng chỉ hận không thể đánh cho con gái mình và hỗn đản nào đó một trận, không liên quan đến đứa bé.

"Bảo bảo cũng thích bà ngoại!" Giọng nói trẻ con vô cùng ngọt ngào nhưng nét mặt lại cứng ngắc.

Lập tức mẹ Hứa nhịn không được mềm lòng, lửa giận tiêu tán một chút, cháu ngoại của mình quá đáng yêu.

Mẹ Trần cũng không thể ngồi yên, bà ngoại! → con của Lãm Nguyệt → con dâu có con! → đây là cháu đích tôn của bà!

"Bảo bảo," bà tiến lại đến, dụ dỗ nói với điện thoại, "Có thể nói cho ta biết cháu họ gì không?"

Mẹ Hứa trừng mắt liếc bà một cái, mở loa ngoài, giọng nói càng dịu dàng hơn, "Bà ngoại cũng muốn biết họ của bảo bảo~"

"Bảo bảo họ Trần," Trần Dục Sâm rũ lông mi, che đậy ánh mắt trầm tĩnh.

Anh thực sự họ Trần.

Họ Trần?! Quá tốt, đây là cháu ngoại / cháu nội của hai bà không sai rồi.

Hai người đồng thời thở phào một hơi, nhưng lại lập tức nhận ra vấn đề, cho nên, đây là chẳng những là ở bên nhau, mà con cũng đã biết nói vẫn còn giấu diếm mọi người?!

Hai người nhìn nhau, đều thấy được ngọn lửa trong mắt đối phương, nhưng khi quay qua nói với di động thì lại vô cùng nhu hòa, "Bảo bảo mấy tuổi rồi?"

Chuyện này chờ hai cô cậu kia trở về lại nói, bây giờ đứa nhỏ mới quan trọng.

"Một tuổi ~" Giọng nói trẻ con trong trẻo truyền đến, mang theo kiêu ngạo đáng yêu, "Chỉ số thông minh của bảo bảo là 160!"

Trần Dục Sâm thực sự có chỉ số thông minh ưu việt.

Ai, thật đáng yêu! Hai mẹ cười híp mắt. "Giỏi quá!" Mới một tuổi đó!

"Mommy có ở cạnh bảo bảo không?" Mẹ Hứa hỏi, bà thấy Lãm Nguyệt chính là thiếu đòn.

Không ngờ, cậu bé dứt khoát trả lời, "Không có."

Không chờ hai bà kịp nhíu mày, giọng nói ngọt ngào đã tiếp tục, "Mommy... Lại mệt mỏi, ngủ rồi," như đang nghĩ nên như thế nào, "Bảo bảo... Không được vào, ở phòng khách!"

Như vậy ý là......

Hai bà mẹ trợn mắt há hốc mồm, Trần Dục Sâm / Hứa Lãm Nguyệt cô cậu dạy con như thế nào đây!!

_______

Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui