Trúc Mã Là Nam Thần

Editor: Rosegi

"Cái gì mà Trần lão gia, gọi ông nội!"

Lãm Nguyệt mỉm cười, "Ông nội của cháu sẽ ghen tị đó."

Câu này còn có ý khác, Hứa gia gia còn chưa đồng ý đâu.

Trần lão gia cười ha hả, tiểu hồ ly, ngữ khí ý vị thâm trường nói.

"Không sao, sau hôm nay thì gọi vậy."

Sau hôm nay? Lãm Nguyệt khó hiểu nhìn hai người đối diện đang nở nụ cười.

Người đàn ông mím môi, vẻ mặt lạnh lẽo di chuyển thân mình, bước chân dài đi về phía Lãm Nguyệt, vừa khớp ngăn trở tầm mắt của hai người.

Trần lão gia cười ha hả, cháu trai ở lại nha!

Tầm mắt đột nhiên bị che lại, Lãm Nguyệt nhìn người đàn ông làm như vậy vẻ mặt còn bình tĩnh lãnh đạm, trong lòng ngứa ngáy.

Trần Dục Sâm đi qua đứng bên cạnh Lãm Nguyệt.

Vị trí này......Thật khéo, rất rõ ràng biến anh từ khách thành chủ nhà nghênh tiếp.

Hai người đứng cạnh nhau, rõ ràng không có động tác thân mật nào, giữa hai đầu vai còn cách nhau một khoảng, nhưng lại có một bầu không khí kỳ lạ bao quanh hai người.

Ở cách xa thì có thể chưa rõ ràng, nhưng đến gần thì chắc chắn sẽ cảm nhận được bầu không khí này, giống như một vòng tròn được chia làm hai nửa, trời sinh một đôi vô cùng hoàn hảo, không có bất cứ thứ gì có thể xen vào.

Mẹ Trần ngắm thế nào cũng thấy như vậy, lập tức cười tươi bắt lấy tay Lãm Nguyệt, trong ánh mắt tràn đầy ý cười và yêu thương.

"Nguyệt Nguyệt con đừng để mình quá mệt mỏi, lát nữa để Trần Dục Sâm giúp con đón khách đi, một người đàn ông, cả ngày lạnh lẽo như máy móc, sẽ không biết mệt đâu!"

Nói xong, không đợi Lãm Nguyệt phản ứng, liếc Trần Dục Sâm một cái, kéo cánh tay cha Trần cùng Trần lão gia đi vào, cười đến híp mắt lại.

"Chúng ta không làm mất thời gian của các con nữa, ta biết ở đâu rồi, chúng ta vào trước!"

A ha ha ha, làm tốt lắm con trai!

Đi vào mẹ Trần liền một đường tìm mẹ Hứa, vẻ mặt không nhịn được phấn khích, "A Tĩnh! Ngày lành chúng ta bàn bạc lần trước có khi được đấy!"

.........

Hứa Chấp Tinh choáng váng nhìn tình huống trước mặt, hoàn toàn chưa kịp phản ứng.

Làm sao lại... ở lại đón khách thế?

Lãm Nguyệt nhìn cánh tay anh duỗi về phía mình, theo lực đạo ngã vào lòng anh, cô thuận thế tìm một vị trí thoải mái, tai có thể nghe thấy tiếng tim đập vững vàng của anh, cười như không cười.

"Sâm Sâm, sao lại ở lại đây?"

Giọng nói mềm mại, xưng hô ái muội, luôn có thể khiến trái tim vốn bình tĩnh của anh trở nên hỗn loạn, Trần Dục Sâm cúi đầu nhìn cô, đáy mắt nổi lên những đợt sóng.

"Anh muốn ở bên cạnh em."

"Vậy sao?" Lãm Nguyệt tâm trạng rất tốt, ngón tay sờ lên yết hầu của anh, "Còn gì nữa?"

Dưới gương mặt lãnh đạm, yết hầu yên lặng trượt lên trượt xuống, không biết nghĩ đến cái gì, đôi mắt anh tối lại, có chút mất hồn.

"Sâm Sâm?"

Người đàn ông mím môi, lại là kiểu xưng hô vừa xấu hổ vừa thân mật này này, một cảm giác ngọt ngào dâng lên từ đáy lòng, "Ừ."

"Còn gì muốn nói với em nữa, hử? ~"

Đầu ngón tay nghịch ngợm của cô giống như cánh bướm, dừng lại trên yết hầu nhạy cảm, một cảm giác tê dại từ cổ xông thẳng tới tới trái tim anh, cùng với tiếng gọi mềm mại giống như làm nũng này của cô, khiến anh hận không thể nói hết cho cô những điều cô muốn biết.

Trần Dục Sâm bình tĩnh cúi đầu, tiếng nói khàn khàn gợi cảm, ngoan ngoãn nói,

"Muốn cho mọi người biết, chúng ta ở bên nhau, anh là của em."

Lãm Nguyệt bật cười, từ trong đôi mắt cong cong có thể nhìn ra tâm trạng cô rất tốt.

Dáng vẻ ngoan ngoãn này khiến cô hận không thể giơ tay xoa đầu anh, xem có phải trên đó có hai cái tai xù lông hay không.

"Ừ, anh là của em." Lãm Nguyệt nghĩ, vẫn không nhịn được giơ tay vuốt tóc anh, còn thuận tay sờ sờ vành tai anh nữa.

Hơi nóng.

Trần Dục Sâm rất phối hợp cúi đầu, đáy mắt toát ra sự dịu dàng khiến người ta tan chảy.

Tan chảy cái rắm!

Hứa đệ thiếu chút nữa chửi bậy.

Cũng đã ôm nhau rồi! Còn không nhìn ra quan hệ của bọn họ nữa thì Hứa đệ chính là thằng ngốc!

Dám trêu ghẹo chị của cậu!

Còn quyến rũ chị cậu đi sờ anh ta!

Cậu còn ở đây mà còn ôm ấp như thế này! Cậu mà không ở đây thì còn xảy ra những chuyện gì nữa!

Lưu manh! Vô sỉ!

Tức giận!

A a a! Anh cả anh hai anh ba anh tư mau đến đây đi! Phải đánh chết anh ta a a a!

Hứa đệ oán hận giậm chân, đến gần hai người nhe răng cười nghiến răng nghiến lợi, "Chị, đây là?"

Sự tức giận rõ ràng trong lời nói mà Lãm Nguyệt không cần nhìn mặt cậu là có thể nghe ra được, Lãm Nguyệt cũng không rời khỏi lòng Trần Dục Sâm, cười híp mắt giới thiệu, "Trần Dục Sâm!"

Vẫn là như vậy tương đối thoải mái.

Hứa đệ cũng không phải thật sự không biết, ai mà không biết Trần Dục Sâm, hơn nữa trước đây cậu còn sùng bái anh.

Cậu giơ tay phải ra, "Ngưỡng mộ đã lâu, tôi là em trai mà chị tôi thích nhất, Hứa Chấp Tinh."

Hai chữ "thích nhất" đặc biệt nhất mạnh.

Trần Dục Sâm dùng tay phải ôm Lãm Nguyệt, anh cúi đầu nhìn cánh tay đang duỗi về phía mình, không thay đổi săc mặt giơ tay trái bắt. "Em trai."

Hứa Chấp Tinh:......Trứng thối! Ai là em trai của anh hả!

Lãm Nguyệt mỉm cười nhìn hai cánh tay khác biệt lần đầu tiên bắt tay nhau.

Hai cánh tay một trái một phải giống như dính chặt vào nhau, không cách nào tách ra được.

Giọng nói Hứa đệ như rít ra từ kẽ răng, "Mấy anh em chúng tôi đều rất ngưỡng mộ anh, không biết một lúc nữa có thể có vinh hạnh được chỉ giáo mấy chiêu hay không?"

Đậu má, đau quá!

"Được thôi." Vẻ mặt Trần Dục Sâm lãnh đạm, nghĩ nghĩ, lại thêm một câu, "Em trai."

Hứa đệ buông tay ra, trên mặt mang theo ý cười, "Hy vọng được mở mang tầm mắt."

Em trai cái rắm!

Lúc nữa mà không đánh cho anh sưng phù, chữ "Hứa" trong tên tôi sẽ viết ngược!

.........

Không lâu sau, khách khứa cũng lần lượt đến.

"Dục Sâm?? Cháu đây là?"

Triệu lão gia chậm rãi đi đến, nhìn Lãm Nguyệt đứng sau Trần Dục Sâm thì kinh ngạc đến suýt nữa rớt cằm.

"Triệu lão gia," Trần Dục Sâm thản nhiên gật đầu, nhìn rượu gạo trên tay ông, thanh sắc không gợn sóng nói, "Ông nội thích rượu ngon, thấy rượu gạo của ngài nhất định sẽ rất vui."

Ông nội? Nghe ra "ông nội" này là chỉ lão Hứa, Triệu lão gia mới lấy lại tinh thần, phát hiện Trần Dục Sâm là đang đón khách......

"Được! Được!" Triệu lão gia khụ một tiếng, cười tươi như hoa, ánh mắt đánh giá hai người, "Chà, thật sự là xứng đôi!"

Sắc mặt Hứa đệ càng đen hơn.

Hầu như tất cả mọi người khi nhìn thấy người đàn ông lãnh đạm này đứng đây với chị cậu, vẻ mặt đầu tiên sẽ kinh ngạc như thấy quỷ, sau đó kiểu "tôi hiểu rồi tôi rõ rồi", cuối cùng là thành hâm mộ lại còn không thôi chúc mừng nữa.

Trần Dục Sâm nhấp môi, hơi thở lạnh lẽo đã tan đi không ít, đáy mắt lóe ra ánh sáng dịu dàng.

Đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người nhìn hai người lâu hơn.

Hứa đệ hận không thể đi lên đón tiếp tất cả mọi người, nhìn cái gì mà nhìn, có gì mà phải tò mò!

............

Triệu lão gia tay cầm bình rượu gạo, chưa vào đến cửa đã gọi í ới, "Lão Hứa! Lão Hứa! Xem tôi mang cho ông cái gì này!"

Bọn họ ngày nào cũng chơi cờ với nhau, cũng không cần khách sáo với nhau làm gì.

Vừa bước chân vào cửa, Triệu lão gia liền cảm nhận được một bầu không khí kỳ quái.

Trần lão gia cười --- cái này rất bình thường.

Nhưng vẻ mặt Hứa lão gia thế nhưng cũng đầy ý cười, phải biết rằng, từ trước đến nay, hai người này mà ở cùng nhau thì vẻ mặt lão Hứa nếu không phải đang tức giận thì cũng là sắp tức giận.

Hơi nghĩ ngợi, Triệu lão gia bình tĩnh ngồi xuống, cũng đúng, hiện tại hai người cũng thành thông gia rồi.

"Rượu gạo!" Hứa lão gia quả thực rất vui vẻ!

Những người khác phát hiện ông uống rượu thì ông còn có thể lại tiếp tục giấu bình khác, nhưng nếu Lãm Nguyệt phát hiện ông uống rượu, thì mấy bình rượu của ông nhất định sẽ bị đập bể hết! Tuyệt đối không thương lượng! Biết mấy ngày nay Lãm Nguyệt về nhà, ông sợ tới mức chưa uống một ngụm rượu nào.

Bây giờ chỉ là rượu gạo cũng khiến ông kích động.

"Này, lão Hứa ông đây là nhiều năm nay không được rượu hả?"

Nhìn Hứa lão gia hận không thể cầm cái chén liếm hết, Triệu lão gia quả thực không thể nhịn được nói.

Hứa lão gia cũng không để bụng, chưa đã thèm, lén lút đến gần Triệu lão gia, "Lão Triệu, chúng ta là bạn bè đã nhiều năm, nhà ông còn không, khụ, ông hiểu đó."

Tiếng nói Hứa Đại nghiêm túc vang đến, "Ông nội, ông không thể uống rượu được."

Thân thể Hứa lão gia cứng đờ, xụ mặt, "Rượu cái gì! Ông và Triệu lão gia đang nói chuyện chính sự!"

"Ồ, vậy cháu đi tìm Nguyệt Nguyệt."

"Khoan đã." Hứa lão gia thổi thổi râu, "Ta không có chuyện chính sự gì muốn nói nữa."

Ông chịu không nổi cháu gái làm nũng hoặc tức giận đâu.

Trần lão gia bưng chung trà, "Lão Hứa thật có phúc, cả Lãm Nguyệt và lão đại (anh cả) đều rất quan tâm ông."

Hứa Nhị ngẩng đầu nhìn qua, chuyện này liên quan gì đến Lãm Nguyệt?

"Ừ." Có người khen Lãm Nguyệt, Hứa lão gia tức khắc cười tươi như hoa, nhắc tới Lãm Nguyệt thì không phanh được, "Đương nhiên, cháu gái ngoan của tôi rất hiếu thuận, hôm qua còn tự mình làm bánh bao mừng thọ cho tôi đấy!"

Chần chừ, cũng khen một câu, "Trần Dục Sâm nhà ông cũng không tồi."

"Ừ." Trần lão gia cười ha hả, "Đâu có tốt bằng Lãm Nguyệt, tôi chỉ muốn có một đứa cháu gái như Lãm Nguyệt thôi."

Triệu lão gia nhìn hai người mỗi người một câu khen cháu dâu cháu rể của mình, run lên, "Hư không dối trá, hai đứa nhỏ cũng đã ở bên nhau rồi còn khen cái gì?"

......... Ở bên nhau??

Hứa Đại/ Hứa Nhị:.........

"Mấy người dùng loại này ánh mắt nhìn tôi làm gì?" Triệu lão gia nâng chung trà lên, mắt trợn trắng, "Tiểu tử Dục Sâm cũng đã ôm Lãm Nguyệt cùng đón khách, mấy người đừng có nói không biết đấy."

Yên tĩnh.

"Mấy người thật sự không biết?" Triệu lão gia kinh ngạc. Có phải ông đã nói ra chuyện gì vô cùng khó lường không?

"Được lắm!" Hứa lão gia bỗng nhiên bắt đầu vén tay áo, thổi râu trừng mắt, "Trần hồ ly ông thật đúng là dám đánh chủ ý lên cháu gái của tôi!"

_______

Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui