Trúc Mã Là Ông Xã Tương Lai

Câu cuối cùng gần như là gào lên, nước mắt giàn dụa, hai tay cô không ngừng đấm vào lồng ngực hắn.

Hàn Mặc Thần im lặng, hai tay nới lỏng ra, một lát sau hắn mới nhẹ giọng nói

" Chính vì sợ thấy cậu giống như vậy nên tớ mới không gặp cậu. Chính vì sợ nghe thấy giọng cậu tớ sẽ không kiềm được mà đòi ba mẹ quay trở về nên mới tránh né! Tiếu Sam, tớ xin lỗi! "

Tiếu Sam ngẩn người nhìn hắn.

Hàn... Hàn Mặc Thần không phải là muốn tránh né cô vì chuyện tỏ tình sao? Không phải hắn chán ghét cô nên mới tránh cô sao?

Ánh trăng hắt vào trong, cả căn phòng im lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở, tiếng nấc nghẹn ngào.

***

Hai bà mẹ đứng cách nhau một hàng rào bằng gỗ thấp chừng tới hông.

Lạc Giản Khê cầm bình tưới hoa nghiêng người sang hỏi nhỏ

" Này! Hôm qua hai đứa nó cãi nhau đấy, bà có nghe không? "

Ứng Dĩ Mạn đưa kéo cắt mấy cái lá râu ria, nhìn xung quanh sau đó đáp lại


" Con bé nhà tôi hét to như vậy thì bảo ai không nghe được! Có phải dỡ cái cổng ban công ra là vẫn chưa đủ không? "

Lạc Giản Khê khóe miệng giật giật nhìn bà Tiếu

" Vậy... còn chưa đủ sao? Tôi nói... "

Lạc Giản Khê còn đang muốn nói thì đột nhiên một trận nhạc ò í e như còi báo cảnh sát vang lên, bà vội vàng bỏ cái bình tưới hoa xuống, sau đó lôi ra cái điện thoại bỏ lên tai

" Ai đó?... Hửm? Đúng rồi, tôi chính là phụ huynh của Hàn Mặc Thần! Sao?... Được! Được! "

Tiếp đó, điện thoại của Ứng Dĩ Mạn cũng náo loại một hồi

" Xin chào thầy hiệu trưởng! Vâng... sáng nay ạ? Được, tôi sẽ đi "

Ứng Dĩ Mạn và Lạc Giản Khê quay đầu nhướn mày nhìn nhau.

***

Lạc Giản Khê lật đật chạy vào tìm tiểu tử nhà mình hỏi chuyện, bà tủm tỉm cười hỏi

" Đồ khốn kiếp, có gì xảy ra tối hôm qua với trên trường rồi? "

Hàn Mặc Thần nhướn mày, chú ý lên ba chữ " đồ khốn kiếp ", sau đó mặt lạnh quay đầu không quan tâm.

Trước sự nhõng nhẽo của bà mẹ bên cạnh, Hàn Mặc Thần đành vừa soạn sách vở vừa kể tóm tắt lại câu chuyện ngày hôm qua ở trường.

Lạc Giản Khê tức giận đập tay lên bàn " rầm " một tiếng oanh liệt

" Hừ, dám ăn hiếp con dâu của ta, còn ngăn cản tình yêu trong sáng thuần khiết như vậy! "

Hàn Mặc Thần: "..."

" Không cần lo lắng, mẹ sẽ tới trường một chuyến! "

Hắn bỏ nốt chai nước vào cặp, ngẩng đầu nhìn Lạc Giản Khê


" Mẹ, con nhờ mẹ một việc... "

***

Tiếu Sam ngồi trên ghế da mềm mại thoải mái của chiếc Audi, đôi mắt mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bên cạnh là Hàn Mặc Thần chăm chú cầm quyển sách đã rất lâu chưa lật được một trang nào cả.

Bởi vì sáng nay cả Lạc Giản Khê và Ứng Dĩ Mạn đều đến trường, nên hai người không phải đi xe đạp nữa mà đi chung với hai bà mẹ luôn, tất nhiên là Lạc Giản Khê cầm lái.

Nhìn qua kính chiếu hậu một cái, Lạc Giản Khê và Ứng Dĩ Mạn đều nháy mắt liên hồi.

Hai cái đứa này chắc tối hôm qua cãi nhau không nhẹ đi?

Chiếc Audi suôn sẻ lọt qua cổng trường, bốn cái cửa xe đồng loạt mở ra hấp dẫn không ít ánh mắt của học sinh trong trường.

Người phụ nữ bước ra từ ghế lái quá trẻ trung, người nọ đưa tay gỡ kính râm thời thượng xuống, động tác vô cùng sang trọng quý phái. Còn người phụ nữ bên kia thì mặc một chiếc đầm qua đầu gối dài tay, thuần khiết ôn nhu.

Còn đằng sau, một lạnh lùng, một dễ thương đáng yêu.

Tổ hợp này cũng quá thu hút rồi!

***

Lạc Giản Khê ngồi xuống ghế, đưa tay để mắt kính lên bàn, chân vắt chéo hắng giọng

" Hiệu trưởng Trương! "


Ứng Dĩ Mạn cũng nhẹ nhàng cười chào lại một tiếng.

Hiệu trưởng Trương vừa thấy hai nhân vật kia liền bỏ hết mọi việc qua một bên, cười nịnh nọt cầm tách trà lên

" Haha, Hàn phu nhân, Tiếu phu nhân đến rồi à! Nào nào ngồi! "

Bởi vì hôm qua khuyên giải hai đứa nhóc kia không những thất bại, mà còn bị thuyết phục ngược lại, hiệu trưởng Trương đau đầu, đành bất đắc dĩ tìm tới phụ huynh nói chuyện.

Nhưng mà năm phút sau...

" Rầm!! ". Tiếng đập bàn vang vọng trong phòng hiệu trưởng.

" Hiệu trưởng Trương, có phải ông cảm thấy ngôi trường này cần xây lại không? Tôi có thể giúp ông san bằng nó trước miễn phí nha ". Lạc Giản Khê chống cằm, mỉm cười " nhẹ nhàng " nói.

Hiệu trưởng Trương: "..."

Ứng Dĩ Mạn khóe miệng giật giật. Bà đưa tay để lên tay Lạc Giản Khê, sau đó nhìn hiệu trưởng Trương, lôi ra một hộp nhân sâm đắt tiền, ôn nhu mở miệng

" Hiệu trưởng Trương, cái này biếu ông làm quà, làm việc chắc chắn cũng không dễ dàng gì. Haizz, thật ra thì, Tiếu Sam nhà tôi và Hàn Mặc Thần đây đã có ước định từ nhỏ, đằng nào chúng nó sau này cũng về với nhau. Bây giờ chúng nó thân thiết với nhau như vậy cũng là chuyện sớm muộn, gia đình hai bên rất vui, chúng tôi tạo điều kiện mà còn không được, huống hồ tụi nó cũng không có ảnh hưởng gì đến thành tích mà. Vậy thì, cứ để như bình thường không phải cũng tốt sao? Ông nói đúng không, hiệu trưởng Trương? "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận