Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được





Chương 12: Có anh

Edit: Miy

Beta: Tĩnh Nhạc

Thuận lợi trở về, chuyện xe buýt cũng không ảnh hưởng lớn đến Đỗ Hạ, dù có khả năng ngoài hai người họ thì chỉ có bác tài là người duy nhất biết chuyện gì đã xảy ra.

"Trái tim được luyện tập ngày càng mạnh mẽ hơn." - Đỗ Hạ cười híp mắt tiến vào nhà, "A Nhan, em làm cơm tối, hay là anh làm?"

Hành động đáp lại của đối phương là đón lấy túi thức ăn trong tay cậu, đẩy Đỗ Hạ ra phòng khách, sau đó đóng cửa bếp lại.

Ngoại trừ thỉnh thoảng có mấy chuyện quỷ dị hiện ra, thì còn lại cuộc sống chỉ là hưởng thụ, dù mỗi lần gặp những đồ quỷ dị kia đều rất nguy hiểm, có thể lần sau sẽ không tránh thoát được, nhưng nếu có thời gian để lo lắng mỗi ngày, không bằng dành thời gian hưởng thụ, chí ít thời gian vui vẻ mỗi ngày cũng không ngắn.

Hay cũng có thể thật lâu từ trước, Đỗ Hạ đã theo bản năng thích nghi với sinh hoạt thế này, nhưng giờ khắc này cậu mới chính thức nhìn nhận nó, đem Lý Tu Nhan đặt ở nơi nào, bản thân đứng ở đâu, phải làm sao để cuộc sống tốt hơn.

Giờ đây, Đỗ Hạ mới chính thức tiếp nhận sự tồn tại của đối phương, không còn lo được lo mất nữa.

Cuộc sống yên tĩnh thật ra cũng có nhiều lạc thú, chỉ người trong cuộc mới hiểu mà người ngoài không cảm thấy.

Đoàn phim bắt đầu khởi động máy, nhân vật Đỗ Hạ chọn quả thật như dành riêng cho cậu, đáng tiếc Trầm Quân Chi không được tuyển, vì cạnh tranh quá khốc liệt.

Lần thứ hai đi ngang qua nơi mua hạt dẻ ngào đường, nơi đó đã không một bóng người, Đỗ Hạ có chút tiếc nuối.

Cảm giác trên tay bỗng lạnh lên, Đỗ Hạ nghiêng đầu nhìn qua, cười nói: "Sau này gặp lại rồi nói, chúng ta đến đoàn phim thôi."

Nói là nam ba, nhưng thật ra cảnh quay cũng không ít, bởi vì nhân vật này của cậu rất đặc biệt. Nhiều tình tiết cao trào trong phim cần biểu hiện qua sự "điên" của nam ba, bản thân tác giả nguyên tác cũng đặc biệt yêu thích nam ba, dùng rất nhiều câu văn dài miêu tả hắn, trên mạng cũng có nhiều ý kiến suy đoán liên quan đến nam ba, đại đa số mọi ngưởi đều cảm thấy, nguyên bản của nam ba rất có thể chính là bản thân tác giả.

Loại điên cuồng kia, loại chấp niệm gần như cắt đứt tuyệt đường lui hành động của người ta, nhưng lại quá bi tình. Đối với nam ba, người hắn yêu căn bản không tồn tại, vì thế hành động của hắn đơn giản chỉ là một loại biểu hiện chấp niệm làm quá lên mà thôi, người khác một mực khuyên nhủ hắn không được, chỉ đành trơ mắt nhìn.

"Cũng may em không cần diễn sâu như vậy.", Đỗ Hạ có chút vui mừng nhìn người bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có hắn bên mình, sẽ phối hợp diễn với mình.

Mà biểu hiện ở lần casting trước có thể nói là kinh diễm, lúc này đến phiên Đỗ Hạ quay, đạo diễn, phó đạo diễn, thêm những người khác đều mặt không biến sắc xem cậu. Cảnh quay này là vui đùa trong mưa, tác phẩm của nam ba đạt giải, nhưng bởi vì tinh thần của hắn không ổn định, nên không thể lên bục nhận thưởng, có người sẽ thay hắn nhận giải. Nhưng chuyện này vẫn không cản trở hắn hưng phấn.

Trên đường về nhà, trời đổ mưa, nam ba nhìn thấy người hắn yêu che dù đi trong mưa, từng bước từng bước đi về phía hắn.

Không liên lạc qua di động, không nhắc qua hành trình, nhưng, những logic này trong mắt nam ba không tính là gì, quan trọng là, hắn thấy người kia xuất hiện, và đến đón hắn.

"Trời mưa lớn vậy, anh cũng không sợ bị ướt sao?"

"Ha ha, anh cầm cái dù nát gì thế này, mưa vẫn tạt, như vậy khác gì không bung dù đâu."

Trong phản chiếu, phía trước Đỗ Hạ thật sự có một người giơ dù, nỗ lực che trên đầu cậu, nhưng nước mưa vẫn xuyên qua rơi xuống cậu. Nhìn qua hắn có vẻ đã bó tay, nhưng biết đây là đóng phim nên cố gắng nhẫn nại.

"Ném cây dù đi, chúng ta cùng nhau chạy...!"

Trong nháy mắt chiếc dù biến mất không còn tăm hơi, Lý Tu Nhan nắm lấy tay Đỗ Hạ, chạy thật nhanh trong mưa.

Máy quay xung quanh theo sát cậu, người quay phim chăm chú nhìn màn hình máy quay, trong khoảnh khắc hắn tưởng mình hoa mắt, thấy thật sự có bàn tay nắm tay Đỗ Hạ, thật sự có một người, làn da rất trắng, một đầu tóc xoăn, dáng dấp tiêu soái.

Trong mưa chẳng biết tự khi nào dần dâng lên ý lạnh, cây dù không ngăn được mưa lại lần nữa mở ra, che trên đầu Đỗ Hạ, hơi lạnh nhất thời tan biến. Đỗ Hạ trong lòng đã sớm có chuẩn bị, cậu không dấu vết nặn nặn hoàng phù trong túi quần, hướng về phía đối phương khẽ gật đầu.

Chiếc dù đen còn treo giữa không trung, người cầm dù đã lao ra, chỉ chốc sau thì trở về, lúc này cảnh quay cũng đã xong.

"Qua!" Đạo diễn cầm loa hô to.

Cảnh quay này của Đỗ Hạ tuy không thể soi mói, nhưng đạo diễn vẫn tỉ mỉ xem lại, trong khoảnh khắc nào đó hắn như nhìn thấy, thật sự có người kéo tay Đỗ Hạ, hai mắt liếc nhìn máy quay, phảng phất như muốn xuyên qua màn hình mà đối diện trực tiếp với đạo diễn.

Đạo diễn suýt chút ném bộ đàm đi, ông tiếp tục mở chiếu lại, phát hiện hình ảnh kia vẫn còn, không liên tiếp nhưng thật sự tồn tại.

Hình ảnh chạy tiếp, trong nháy mắt, cái người lôi kéo tay Đỗ Hạ lại xuất hiện lần nữa, nhưng ở phía trước hai người họ đột ngột bốc lên một luồng bóng đen, tựa như sương mù, cứ thế chắn trước mặt họ. Tiếp sau còn hình ảnh nữa, người nắm tay Đỗ Hạ lao nhanh về bóng đen trước mặt, sau đó biệt tích, không còn thấy gì nữa.

Tua lại nhiều lần, hình ảnh vẫn còn đó.

Đây không phải là hiệu ứng kỹ xảo cao cấp, cũng không phải trò đùa dai gì, mà nó tồn tại thật, sự hiện hữu mà không ai giải thích được. Đạo diễn xem không ngừng, càng xem càng thấy lạnh, thân phận người kia rất sống động, hắn không dám nói ra sự thật, giống như người kia lúc này đang đứng cạnh hắn, chỉ là hắn không nhìn thấy mà thôi.

Chủ đề phim này liên quan đến motip truyền hình thần quái, mà bản thân đạo diễn cũng tin cái này, cũng có chút thủ đoạn xử lý nho nhỏ, nhưng hắn chỉ đơn giản nghĩ chắc cũng giống như bộ phim điện ảnh thần quái mới quay xong do Hạ tổng đầu tư thôi, quá lắm thì gặp phải chuyện mấy đồ vật vô duyên vô cớ lệch vị trí, hay buổi tối ngủ gặp chút chuyện lạ, hoặc thi thoảng nghe thanh âm gì đó, chỉ nhiêu đó... cũng đủ khiến đoàn phim lợi dùng làm mánh câu khách.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến rằng, thứ đó thật sự tồn tại, vẻ ngoài ưu tú như thế, căn bản là không giống.

"Đỗ Hạ, cậu đến đây chút." Trong lòng lướt qua rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng đạo diễn quyết định vẫn nói cho Đỗ Hạ.

Đỗ Hạ đã thay quần áo khô ráo, trong tay ôm ly nước nóng, nhanh chóng đi đến trước mặt đạo diễn. Nhạy bén nhận thấy tâm tình của đạo diễn, Đỗ Hạ rất nhanh bình tĩnh lại, hỏi: "Đạo diễn, có chuyện gì sao?"

Do dự một chút, đạo diễn vẫn mở màn hình, cho Đỗ Hạ xem hình ảnh cắt ra từ đoạn phim đó.

Dù đã rất nhiểu lần nhìn thấy người này thông qua các loại khúc xạ ánh sáng, hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều nhìn hắn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Đỗ Hạ thấy người đó trong thiết bị điện tử.

Rất ăn ảnh, rất đẹp trai.

Nhưng trong toàn đoàn phim, không có người nào như vậy.

"Đạo diễn...", Đỗ Hạ không biết phải giải thích thế nào, tận đáy lòng cậu cũng không quá muốn nói ra sự thật, mặc dù hiện tại đang lưu hành thể loại vẻ đẹp thần quái, nhưng cũng không có nghĩa người ta biết bên cạnh cậu có một người như vậy mà còn có thể tiếp nhận.

Từ cổ chí kim, đối với những sự vật, sự việc, nhân vật mà con người không thể nhìn thấy, rất nhiều người đều sẽ hoảng sợ, bản năng thôi thúc họ tự động tránh xa.

Không biết là do nhìn ra cảm xúc ẩn tàng của Đỗ Hạ hay có ý định khác, đạo diễn bỗng cười nói: "Không có chuyện gì, chính là hỏi cậu đóng phim có thuận lợi không, trong đoàn có thể có vài thứ lẫn vào, cậu cẩn thận một chút. Đoạn này tôi cân nhắc định sử dụng, cậu cảm thấy sao?"

"Tôi không có ý kiến gì." - Đỗ Hạ mặt không biến sắc trả lời, tạm thời cậu không định nói gì hết, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên đi.

Đến khi còn một mình, Đỗ Hạ lập tức nhỏ giọng thì thầm: "A Nhan, anh thật lợi hại. Trước đây kiểu gì cũng không quay chụp được anh, bây giờ lại có thể, trở về chúng ta liền chụp chung nha?"

Trong lòng có tâm sự, thời gian trôi qua liền thật chậm, khó lắm mới đợi được đến tối để nghỉ ngơi, Đỗ Hạ lập tức nhốt mình vào phòng, nóng lòng lấy di động ra thử.

Ngón tay lạnh lẽo nhẹ điểm trên màn hình di động, mở văn bản ra đánh: "Năng lực không ổn định"

"Vậy cũng phải thử!", Đỗ Hạ vẫn không giảm hứng thú.

Dằn vặt không biết bao lâu, cuối cùng Đỗ Hạ mệt đến mở mắt không nổi, thật sự là chịu hết nổi, rốt cuộc phải kết thúc bằng tấm chụp một tư thế ngáo ộp, kết quả lại thành công!

Bên trong bức ảnh, Đỗ Hạ làm dáng ngáo ộp, nhìn qua rất trẩu, một người ngồi bên cạnh cậu, mặc cùng một kiểu quần áo với cậu, mái tóc xoăn che lông mày, con ngươi lóe lên nét cười ôn nhu, nhìn về phía ống kinh, tay khoát trên vai Đỗ Hạ, giống như đang ôm cậu vào ngực.

"... Em muốn đẹp trai một chút." - Đỗ Hạ nói, nhưng tay vẫn rất cẩn thận lưu bức ảnh bảo bối vào máy, tắt màn hình, xong hết mới đi ngủ.

Ngày thứ hai, đạo diễn bắt chuyện với Đỗ Hạ, bữa nay quay cảnh của cậu đầu tiên.

Tâm trạng đoàn phim không phải rất tốt, Đỗ Hạ nhạy bén phát hiện không thấy nam chính, cậu không dám hỏi trực tiếp đạo diễn, tìm nhân viên bình thường có quen biết hỏi.

"Tối qua khách sạn đoàn phim thuê xảy ra vấn đề. Không biết sao có nước trên trần nhà, nhỏ giọt lên giường, lên người, đầy cả mặt. Hôm nay đến bệnh viện rồi không quay lại, vừa nãy người đại diện của hắn gọi điện đến nói, tình nguyện bồi thường hợp đồng cũng không hợp tác nữa."

Không cần nói tên, Đỗ Hạ cũng biết là ai.

Tuy đạo diễn không nói rõ ra, nhưng những người khác trong đoàn phim bắt đầu xì xào thảo luận. Có người còn nói mình có tin nội bộ: "Theo bên bệnh viện, hắn lần này thật xui xẻo, toàn thân nổi mề đay rất nghiêm trọng, không thể trị hết một lần được."

Tin vừa mới nói ra, có thể hiểu tại sao hắn hủy hợp đồng. Nam chính cảnh quay là nhiều nhất, đoàn phim không thể trì hoàn chờ hắn.

Vội tìm người thích hợp, lúc này nam chính có chuyện, mặc dù chỉ là bệnh nổi mề đay thông thường, nhưng cũng khó bào đảm người ta không nghĩ đến chuyện khác. Đoàn phim thần quái còn không phải bởi vì chuyện này, đồn bậy đồn bạ, cuối cùng huyên náo thành không ai dám nhận nó, mới để cho người mới là Đỗ Hạ có cơ hội.

"Trầm Quân Chi.", Đỗ Hạ bỗng nghĩ đến một người, cậu quyết định âm thầm tiết lộ. Còn muốn tới thử hay không, thì tùy thuộc vào lựa chọn của anh ta, cậu chỉ có thể giúp đến đây thôi.

!! vote this!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui