Trúc mã này ta không cần nữa

Sáng sớm, Lưu Tiêu Di dậy sớm, thay quần áo rửa mặt, ôm sách vở đi qua nhà Lưu Trạch Hằng. Bởi vì tương đối sớm, cha mẹ cùng Hằng ba Hằng mẹ còn chưa có đi làm, Lưu Tiêu Di vốn định ngồi học ở bàn ăn nhà Trạch Hằng, bất quá chờ lát nữa Hằng ba Hằng mẹ phải dùng bàn ăn ăn bữa sáng, Lưu Trạch Hằng bảo cô đến phòng ngủ của hắn làm bài tập.
Trước khi cưới, số lần Lưu Tiêu Di tới phòng ngủ Lưu Trạch Hằng rất ít, không cần dùng mười ngón tay cũng có thể đếm được số lần. Mỗi lần đều là trộm đi vào, nếu bị phát hiện sẽ bị dạy một bài học nghiêm túc, giáo dục cô, là một nữ sinh không thể dễ dàng đi vò phòng nam sinh.
Hôm nay, Lưu Trạch Hằng liền dễ dàng cho phép cô đi vào phòng hắn.
Trong phòng ngủ Lưu Trạch Hằng chỉ có một cái ghế gỗ, hắn cầm một cái ghế nhựa ở phòng khách đi vào phòng, hai người ngồi ở bàn học, bắt đầu giảng đề.
Lưu Tiêu Di có chút thất thần, luôn cảm thấy ngày hôm qua phát hiện một ít “Dấu vết để lại”, cảm giác Lưu Trạch Hằng trước mắt này cùng Lưu Trạch Hằng trước kia có chút khác biệt.

Quá kia Lưu Trạch Hằng lãnh khốc, luôn chê cô lại dính lại phiền; hiện tại, cô không dính không phiền, nhưng hắn lại hướng tới gần cô.
Hiện giờ Lưu Trạch Hằng17 tuổi cùng Lưu Trạch Hằng kia không sai biệt lắm, tuy rằng tính tình ít lạnh nhạt hơn một chút, nhưng là so với trước khi cưới thì quan tâm tới cô hơn.
Kỳ thật, cũng không nhiều lắm.
Chỉ là khi đó tuổi còn nhỏ, chỉ cần thái độ của hắn đối với cô có chút thay đổi, liền hưng phấn đến không được.
Thời gian dài, hắn cũng có chút cải tiến, sau lại vội lên, luôn là xem nhẹ cô.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Lưu Trạch Hằng thấy cô phát ngốc, hỏi cô.
Lưu Tiêu Di phục hồi tinh thần lại, nói: “Ngày hôm qua mơ một giấc mơ……”
“Mơ thấy cái gì?” Lưu Trạch Hằng nhìn vở bài tập, thuận miệng hỏi.
“Tớ mơ thấy tớ cùng cậu kết hôn, sau đó cậu mỗi ngày đem tớ ném ở nhà đi làm.” Lưu Tiêu Di một bên nói một bên quan sát đến vẻ mặt của hắn.
Lưu Trạch Hằng thân thể có một giây cứng đờ, người khác sẽ không dễ dàng mà nhìn ra tới, mang theo điểm châm biếm: “May mắn là giấc mơ, nhưng tôi không nghĩ sẽ cưới cậu.”

Lưu Tiêu Di: “……”
Tớ cũng không nghĩ gả cho cậu!
Từ từ, Lưu Trạch Hằng khi nào thì trở nên độc miệng như vậy? Nếu là hắn trước kia, vô luận cô nói cái gì hay ảo tưởng cái gì, hắn đều là bảo trì trầm mặc mà?
“Chuyên tâm một chút, thời gian cấp bách!” Lưu Trạch Hằng thúc giục, Hằng mẹ ở phòng bếp nấu bữa sáng cũng sắp xong rồi, cũng sắp tới lúc đi học rồi.
Lưu Tiêu Di cưỡng bách mình tập trung tinh thần nghe Lưu Trạch Hằng giải thích, một bên làm bài.

“Cốc cốc.”
Cửa phòng ngủ mở ra, Hằng mẹ đứng ở cửa gõ cửa, nói: “Bữa sáng xong rồi, mau ra đây ăn đi.”
“Đã biết.” Lưu Tiêu Di lên tiếng.
Lưu Trạch Hằng rất ít nói chuyện, nếu gia trưởng gọi hai người bọn hắn, đều là Lưu Tiêu Di trả lời.
Hằng mẹ sau khi rời khỏi, Lưu Tiêu Di vì nghiệm chứng ý nghĩ của mình, đột nhiên hướng về phía Lưu Trạch Hằng gọi một câu: “Lão công.”
Lưu Trạch Hằng biểu tình phức tạp mà nhìn chằm chằm cô hỏi: “Còn chưa ngủ tỉnh sao?”
Nguyên lai hắn không phải Lưu Trạch Hằng hơn 20 tuổi.
Lưu Tiêu Di cúi đầu xuống, bình đạm mà nói: “Tỉnh.”
Nên tỉnh lại đi, ngẫm lại kết hôn 5 năm bị xem nhẹ, vô luận có phải hay Lưu Trạch Hằng kia hay không, cô đều từ bỏ.
Ăn xong bữa sáng, Lưu Tiêu Di ngồi sau xe đạp Lưu Trạch Hằng đi học. Trên đường có không ít bạn học, có đi bộ, có lái xe đạp. Những nữ sinh đó thực thích nhìn chằm chằm mặt Lưu Trạch Hằng, mặt Lưu Trạch Hằng đúng thật rất đẹp.

Thời kỳ  cao trung Lưu Trạch Hằng đã cao đến 1.8m, học xong đại học còn có thể cao thêm 3cm. Hắn là một người rất ham thích học tập, ngày thường trừ bỏ đi học liền không có hoạt động gì khác, làn da so với nam sinh bình thường càng trắng hơn. Vóc dáng cao như hắn, da trắng, ngũ quan lại tinh xảo, không đi làm minh tinh thật là lãng phí.
Thời điểm năm 2007, Lưu Tiêu Di đặc biệt mê SJ, biết được bên trong có một thành viên người Trung Quốc, không ít lần xúi giục hắn đi Hàn Quốc làm thực tập sinh. Lưu Trạch Hằng luôn nhàn nhạt mà nhìn cô, làm như bệnh ngốc của cô lại phát tác.
Hôm nay hai người ra cửa hơi trễ, tới cổng trường còn vài phút nữa là vào lớp, nếu đem xe đạp đẩy đi bãi gởi xe rồi mới vào lớp nhất định sẽ đến trễ.
Lưu Trạch Hằng đem xe đạp gởi ở một quầy bán quà vặt tư nhân ở cổng trường, một lần tốn 5 xu. Hắn cùng Lưu Tiêu Di cùng nhau đi vào vườn trường.
Có mấy học sinh cùng cấp xách theo dụng cụ vẽ tranh đi ngang qua bọn họ, hướng về khu dạy học.
Lưu Tiêu Di nhìn chằm chằm mấy học sinh mỹ thuật kia, có chút xuất thần.
“Nhìn đường!” Lưu Trạch Hằng ngữ khí có chút bất mãn, một tay lôi kéo cổ áo cô, đem cô từ phía sau túm lại. Nha đầu này thiếu chút nữa sẽ đụng vào trụ đèn đường.
Lưu Tiêu Di vừa mới lấy lại tinh thần, Lưu Trạch Hằng ngữ khí bình đạm, hỏi: “Ngẩn người làm gì?”
Lưu Tiêu Di lắc đầu: “Không có.”
Lưu Trạch Hằng nhìn các học sinh mỹ thuật vừa đi ngang qua mình, Lưu Tiêu Di vừa rồi nhìn bọn họ đến thất thần, đại khái biết cô đang suy nghĩ cái gì. Hai năm trước khi Lưu Tiêu Di qua đời, bị bệnh trầm cảm, đăng ký mấy lớp năng khiếu để giảm bớt bệnh tình, trong đó lớp năng khiếu vẽ tranh là cô kiên trì thời gian lâu nhất. Cô học không sai biệt lắm hai năm, trình độ vẽ cũng không tồi. Lưu Trạch Hằng tuy rằng là một sinh viên khoa học tự nhiên, một giảng viên khoa học tự nhiên, nhưng bên trong trường đại học cũng có mở triển lãm mỹ thuật, ngẫu nhiên có thời gian rảnh, hắn cũng sẽ đi tham quan một chút. Sau này, lúc hắn sửa sang lại di vật của Lưu Tiêu Di, phát hiện trình độ của cô không kém so với  sinh viên đại học chuyên ngành mỹ thuật.
Lưu Trạch Hằng luôn cảm thấy Lưu Tiêu Di làm mọi chuyện đều không tốt, chẳng qua do cô lúc trẻ trái tim luôn hướng về hắn, không tìm được sở trường của mình. Sau đó Lưu Trạch Hằng nghĩ lại, kỳ thật Lưu Tiêu Di là một người có sức tưởng tượng đặc biệt phong phú, tuy rằng có đôi khi sẽ thoát ly thực tế, có vẻ giống một thiếu nữ khờ ngốc. Lưu Trạch Hằng là sinh viên khoa học tự nhiên, có thói quen lý tính, đối với cô thiên mã hành không hoàn toàn không hiểu, đành phải trầm mặc ứng đối. Sau này, Lưu Tiêu Di cảm thấy chỉ có mình nói, không có hưởng ứng, dần dần trầm mặc, không hề nói với hắn những ý tưởng không thực tế nữa.
Kỳ thật, Lưu Trạch Hằng có suy xét qua có nên hướng Lưu Tiêu Di đi lớp mỹ thuật, rốt cuộc cô có khả năng, hơn nữa yêu cầu thành tích văn hóa không cao. Cô hiện tại có thể nói trình độ văn gần như thất học, tốt nghiệp cao trung đã 10 năm, một ít đề mục đơn giản cũng không biết làm.
Chính là, hắn nếu như lại can thiệp, thì hắn cùng trước kia có khác biệt gì? Không có suy xét qua ý tưởng trong long cô lại an bài tốt nhân sinh của cô, an bài tốt con đường cô phải đi…
Khác nào đem cô đẩy đến một cái vực sâu khác.
Lưu Trạch Hằng chậm rãi mở miệng: “Tiêu Di.”
Lưu Tiêu Di ngẩng đầu nhìn hắn: “Hả?”

“Về sau cậu có ý tưởng gì có thể nói với tôi.”
“Ý tưởng gì?”
“Ý tưởng gì đều có thể.”
Nếu Lưu Tiêu Di có ý tưởng, ở học kỳ mới năm lớp 12 này chuyển qua khoa khác, cha mẹ cô hơn phân nửa sẽ phản đối, Lưu Trạch Hằng tự hỏi đến lúc đó làm thế nào để giúp cô.
Lưu Tiêu Di không rõ Lưu Trạch Hằng có dụng ý gì, đơn giản mà “Ừ” một tiếng.
Hai người đi đến dưới lầu lớp mình, chuông vào học vang lên, hai người vội vàng từ biệt trở về lớp của mình.
*
Thời gian nghĩ giữa buổi, phòng học oi bức không có điều hòa, Lưu Tiêu Di cùng Lý Lê hai người đứng ở ngoài hành lang, khu dạy học có thiết kế bốn phía vây quanh một cái hoa viên, hai người đứng ở vòng bảo hộ hành lang nhìn xuống khuôn viên hoa viên dưới lầu. Bởi vì mặt trời không chiếu vào bên trong, nên thấy rất mát mẻ.
Lưu Tiêu Di nhìn đến hoa viên đối diện khu dạy học, học sinh lớp mỹ thuật cũng ra hành lang hít thở không khí. Lưu Tiêu Di thuận miệng  nói với Lý Lê: “Lý Lê, cậu cảm thấy hiện tại tớ chuyển đến lớp mỹ thuật được không?”
Buổi sáng lúc đi học, Lưu Tiêu Di cũng nghĩ qua, học văn hóa đối với một bà dì như cô mà nói thật sự quá khó khăn. Tuy rằng Lưu Trạch Hằng hiện tại sẽ giúp cô cách giải đề thi, nhưng cảm thấy thi đậu đại học trọng điểm đối với một người thất học thật sự là yêu cầu cao độ. Nếu tham gia thi năng khiếu, cô có khả năng đáp ứng yêu cầu, hơn nữa yêu cầu thành tích văn hóa không cao, thật là một con đường có thể đi.
Chính là, cách thời gian thi năng khiếu chỉ còn thời gian có nửa năm, không biết trường hoc có phê chuẩn không. Giả sử trường học phê chuẩn, phỏng chừng ba mẹ nhà mình  cũng sẽ không đồng ý. Di ba Di mẹ bằng cấp không cao, tư tưởng lại tương đối truyền thống, cảm thấy làm nghệ thuật đều không phải chính nghiệp, hơn nữa học mỹ thuật chi phí mua sắm đồ dùng tiêu hao lớn, đại học mỹ thuật chuyên nghiệp so với các ngành chuyên nghiệp khác học phí cao rất nhiều, nhà cô chưa chắc gánh vác nổi.
Lưu Tiêu Di lúc trước đi học mỹ thuật, bởi vì Lưu Trạch Hằng có tiền, tùy ý cô tiêu xài, mới lựa chọn lớp năng khiếu tốn tiền như vậy.
Hiện tại cô trở về mười năm trước, gia đình cô không tính là giàu có, muốn học mỹ thuật thật sự hơi khó.
*
Tan học, Lưu Tiêu Di cùng Lưu Trạch Hằng đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn, đi qua một siêu thị nhỏ, nhớ tới băng vệ sinh trong nhà đã không còn. Mở miệng hướng Lưu Trạch Hằng đòi tiền: “Trạch Hằng, cho ta hai mươi đồng.”
Lưu Trạch Hằng theo thói quen hỏi: “Mua cái gì?”
Lưu Tiêu Di khi còn nhỏ luôn lấy tiền tiêu vặt trưởng bố cho đi mua đồ ăn vặt, xài hết tiền sau đó không có tiền mua văn phòng phẩm hoặc là vật nhỏ khác, lại hỏi người trong nhà đòi tiền. Di mẹ cảm thấy quan niệm về quản lý tài sản của cô rất kém cỏi, muốn chờ cô có yêu cầu trước mới cho cô tiền, bởi vì Di mẹ thường xuyên ở nhà xưởng tăng ca, có đôi khi Lưu Tiêu Di cần dùng tiền lại tìm không thấy ba mẹ. Sau đó, Di mẹ đơn giản đem tiền tiêu vặt của Lưu Tiêu Di giao cho Lưu Trạch Hằng bảo quản, yêu cầu Lưu Tiêu Di phải có lý do đầy đủ mới có thể đưa tiền.
Trước kia, Lưu Tiêu Di thích loại giả thiết này, cảm thấy mình cùng Lưu Trạch Hằng có rất nhiều liên hệ. Có đôi khi, tham gia một ít hoạt động ngoài trường học, Lưu Tiêu Di luôn là giật nhẹ giọng nói: “Trạch Hằng, tớ khát, cho nước cho tớ đi!”

Các nữ sinh đều hâm mộ ghen tị hận, Hot boy trường học còn muốn đích thân mua nước cho Lưu Tiêu Di.
Kỳ thật, chỉ vì tiên tiêu vặt của cô ở trên tay hắn mà thôi.
“Mua băng vệ sinh.” Lưu Tiêu Di đã là người lớn, bằng phẳng, sẽ không giống như tiểu nữ sinh che che dấu dấu nói “Mua cái kia cái gì……”
Lưu Trạch Hằng tính tình lãnh đạm, vô luận ngươi hàm súc nói chuyện, vẫn là nói thẳng ra, hắn đều sẽ trưng ra biểu tình mặt than, ngươi căn bản không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lưu Trạch Hằng từ trong bóp tiền lấy ra một tờ 20 đồng đưa cho Lưu Tiêu Di.
Lưu Tiêu Di cảm thấy loại hình thức này thật sự không tốt, bởi vì tiền ở chổ Lưu Trạch Hằng, cô mỗi lần cần đều phải hướng Lưu Trạch Hằng mở miệng đòi tiền, vô hình giống như đem cô huấn luyện thành bộ dáng dựa vào Lưu Trạch Hằng.
Đại khái là do Lưu Tiêu Di từ nhỏ đến lớn mọi thứ không bằng Lưu Trạch Hằng, ngay cả tiền tiêu vặt đều do hắn quản, hình thành cách ở chung giữa cô và Lưu Trạch Hằng vẫn luôn đều ở vào thế yếu.
“Trạch Hằng, tớ có thể tự quản lý tiền tiền vặt của mình ko? Rốt cuộc tớ sắp thành niên rồi, tớ cũng muốn học cách quản lý tài sản, hơn nữa tớ hiện tại trưởng thành, có rất nhiều đồ vật riêng tư muốn mua, không tiện nói……”
Lưu Tiêu Di nghĩ đến trước kia lúc còn đi học, ngay cả muốn mua một cái quần lót cũng phải báo cho hắn, thật là……
Xấu hổ đến mức khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung ……
“Ừ……” Lưu Trạch Hằng không có phản đối, từ trong bóp tiền móc ra hai tờ 100 đồng mới tinh đưa cho cô.
Lưu Tiêu Di tiền tiêu vặt cũng 200 đồng một tháng, cô đem 20 đồng trả lại cho Lưu Trạch Hằng, tiếp nhận 200 khối.
 
 
Tác giả có lời muốn nói:
Một bên ngủ gà ngủ gật, một bên gõ chữ……
Mấy ngày nay nóng trong người lại mất ngủ, không có biện pháp hảo hảo nghỉ ngơi……
【 che mặt 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận