Trúc mã này ta không cần nữa

Lưu Trạch Hằng tắm xong đi ra, Lưu Tiêu Di vẫn ngồi đó chơi với BOBO.
Lưu Trạch Hằng bước đi nhẹ nhàng, trên người thoang thoảng hương chanh tươi mát. Lưu Tiêu Di ngẩng đầu lên thì anh đã đứng trước mặt cô.
Thực ra có nhiều thứ đã thay đổi, nhưng cũng nhiều thứ không hề thay đổi.
 Hai mươi năm nay anh vẫn vậy. đều dùng duy nhất một thương hiệu sữa tắm Khiến cô nhớ đến sau khi trưởng thành, ở nhà thường tắm cùng anh  sau một hồi tình cảm mãnh liệt, bỗng đỏ mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Trạch Hằng đưa tay về phía cô rồi nói: “Tới đây ngồi đi.”
“Ừ.” Lưu Tiêu Di nắm lấy tay anh, Lưu Trạch Hằng kéo cô lên, hai người qua  ghế sô pha ngồi xuống.
Hai người im lặng ngồi trên sô pha, không ai nói gì. Bây giờ hai người đã biết được tâm ý của đối phương, đều có tình cảm với nhau. Tuy hai người  bọn họ đã kết hôn năm năm, bình thường ngoại trừ ăn cơm với ngủ nghỉ thì gần như không có tiếp xúc gì khác. Lưu Trạch Hằng phát hiện anh sống quá nghiêm túc, muốn thay đổi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Ục…” Bụng Lưu Tiêu Di vang lên. Cô đi hát cả buổi chiều mà vẫn chưa ăn tối, Lưu Tiêu Di lúng túng cúi thấp đầu.
Lưu Trạch Hằng hỏi: “Em vẫn chưa ăn tối hay sao?”
Lưu Tiêu Di gật đầu như gà mổ thóc.
“Để anh làm cơm cho em.” Lưu Trạch Hằng đứng dậy, đến phòng bếp làm cơm.
Sau khi tảng núi băng rời khỏi, áp lực cũng giảm bớt. Lưu Tiêu Di thở phào nhẹ nhõm. Cô  nhìn BOBO, bĩu môi nói: “BOBO, anh trai mày lạnh lùng quá đi, mày nói xem có khi nào sau này anh ấy vẫn đối xử với tao như vậy hay không?”
“Không đâu!”
Lưu Tiêu Di nhìn qua cửa bếp, Lưu Trạch Hàng đang cầm nồi cơm điện đứng ngay cửa bếp, vẻ mặt nghiêm túc. Nồi cơm điện đặt ở sảnh giữa, đúng lúc Lưu Trạch Hằng mới vo gạo xong đem qua sảnh giữa để nấu.
“Em cho anh chút thời gian, anh sẽ cố gắng thay đổi…” Anh vội vàng chân thành nói.
Lưu Tiêu Di không biết phải nói gì, khẽ sờ bụng mình rồi lảng sang chuyện khác: “Trạch Hằng, em đói rồi…”
“Em đợi chút, nhanh lắm.” Lưu Trạch Hàng chạy đến bàn ăn, đặt nồi cơm điện xuống, cắm điện xong thì quay vào phòng bếp làm thức ăn. Không lâu sau, trong phòng đã thơm mùi đồ ăn.
Khoảng nửa tiếng sau, hai món mặn một món canh nấu đơn giản được đặt trên bàn. Hai người ngồi bên bàn ăn, cầm chén yên lặng ăn cơm. Bình thường bọn họ ở chung cũng như vậy, hôm nay lại rất ngượng ngùng.
Lưu Trạch Hàng muốn tìm chủ đề để nói chuyện để  nhưng lại không biết phải nói gì. Anh gắp một miếng sườn vào trong chén Lưu Tiêu Di, rồi nói: “Ăn nhiều vào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Tiêu Di nhìn chén cơm của mình hơn phân nửa đều là thịt sườn, người đàn ông này cũng không đợi cô ăn hết mà cứ liên tục gắp cho cô. Bình thường cô ăn cũng ít cơm, không ăn nhiều được như vậy, cô nói: “Trạch Hằng, đủ rồi, không cần gắp thêm đâu, em ăn không hết.”
Cô đem chén mình sát lại chén Lưu Trạch Hằng, gắp sườn trong chén mình qua hết chén của anh: “Anh ăn đi,  đừng quan tâm đến em, em không ăn nhiều như vậy đâu.”
Lưu Trạch Hằng nhìn chằm chằm miếng sườn bị cô gắp qua lại, lại nhìn sang cô nhóc đang mải mê ăn cơm, trong lòng có cảm giác đau nhói không nói nên lời, anh mím môi nói: “Anh chỉ muốn gần em hơn mà thôi…”
Lưu Tiêu Di cúi đầu, bầu không khí cứng ngắc gượng gạo. Cô cầm muỗng nhỏ múc trứng hấp, bỏ vào chén Lưu Trạch Hằng, nói: “Anh không cần phải cố gắng đối xử tốt với em, cứ để tự nhiên, từ từ thôi, em đợi anh.”
“Tiêu Di, anh sẽ tốt hơn đời trước, sẽ là một người chồng tiêu chuẩn.”
Lưu Tiêu Di đặt chén đũa xuống nhìn Lưu Trạch Hằng, nói nghiêm túc: “Trạch Hằng, đời trước chúng ta là vợ chồng. Nhưng mà quay lại thời gian này, quan hệ của chúng ta cũng trở về lúc đầu, em và anh cũng không có quan hệ gì, cũng không có kết hôn, vì vậy em không phải bạn gái hay vợ anh gì cả. Cho nên anh vẫn còn nợ em 432 lần tỏ tình.”
Lưu Trạch Hằng nhìn ánh mắt cô kiên định không thỏa hiệp, gật đầu nói: “Được!”
“Mặt anh đừng nghiêm túc như vậy, cười nhiều lên, giống Trí An ấy. Anh mà còn như vậy nữa thì không ai muốn làm bạn với anh đâu.”
“Em thích con trai kiểu như Trình Trí An sao?” Lưu Trạch Hằng theo thói quen nhíu mày hỏi.
Lưu Tiêu Di đưa tay lên vuốt lông mày anh, nói: “Đừng nhíu mày, không đẹp trai đâu.”
Lưu Trạch Hằng vẫn cố chấp hỏi: “Em thích Trình Trí An sao?”
“Thích chứ, lúc đó nếu như không phải kết hôn với anh rồi, chắc chắn em sẽ đi nước ngoài với cậu ấy.” Lưu Tiêu Di cố ý nói mập mờ.
“Là ý gì?”
“Không phải anh đã đọc nhật ký của em rồi sao? Trình Trí An là thầy dạy mỹ thuật đầu tiên của em.”
Lưu Trạch Hằng nhớ lại một chút nội dung nhật ký, lúc Lưu Tiêu Di được chuẩn đoán bị trầm cảm, bác sĩ bảo cô nên tìm thú vui. Cô mơ hồ không biết mình thích gì, bác sĩ đưa ra ví dụ như ca hát, vẽ vời cũng được.
Vì vậy cô đến một trung tâm hội họa, học lớp một thầy một trò. Giáo viên đầu tiên hình như là thầy Trình, bên trong có nhắc đến một vài chuyện, hầu như đều liên quan đến hội họa, một vài chuyện qua lại thường ngày. Lúc đó Lưu Tiêu Di đã qua đời rồi, Lưu Trạch Hằng cũng không có tâm tư tìm tòi quan hệ hai người trong nhật ký, sau khi đọc mấy trang, anh lật qua mấy tháng rồi xem tiếp. Anh vốn không biết chuyện giữa cô và thầy giáo Trình này, càng không ngờ được thầy giáo Trình lại là Trình Trí An.
Sắc mặt Lưu Trạch Hằng khó coi, vẻ mặt khó chấp nhận nổi: “Em và cậu ta đã từng qua lại với nhau?”
Lưu Tiêu Di tức giận đỏ mặt, trách mắng: “Ý anh là gì vậy? Không phải anh đã đọc nhật ký của em à? Có lúc nào em đã viết em cùng cậu ta qua lại đâu?”
Lưu Trạch Hằng tự biết mình đuối lý: “Anh… Anh chưa đọc hết.”
Lưu Tiêu Di nghe vậy không kiềm được tức giận nói: “Anh lúc nào cũng dùng cách nghĩ của mình suy đoán người khác, Trình Trí An chỉ là bạn của em thôi, lúc đó kết hôn rồi, em cũng có chừng mực với cậu ấy. Chứ có phải như anh cùng với người trong lòng đi khám khoa phụ sản, bị bắt gặp còn trách em theo dõi anh!”
“Anh ngoài tính cách lạnh lùng, anh còn không tin tưởng em…”
Lưu Trạch Hằng trước tiên muốn giải thích chuyện người trong lòng đó: “Trình Tuyết Lộ không phải người trong lòng của anh, anh cùng cô ấy đi khám phụ sản là vì cô ấy chia tay với bạn trai rồi lại phát hiện mình có thai. Ba cô ấy bác sĩ có tiếng trong giới y khoa, rất nhiều bác sĩ đều biết ba cô ấy, cũng biết cô ấy là con gái bác sĩ Trình. Mấy năm trước bác sĩ Trình đã qua đời rồi, đời trước bác sĩ Trình là một người truyền thống, gia giáo nghiêm khắc, mọi người đều nói Trình Tuyết Lộ là tiểu thư khuê các, nếu cô ấy dùng thân phận vị hôn thê đến bệnh viện phụ sản chính quy sẽ làm mất mặt bác sĩ Trình. Năm đó bác sĩ Trình đã cứu mạng em, vì vậy anh giúp cô ấy giả vờ là chồng cô ấy ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.
Lưu Tiêu Di vừa mới biết Lưu Trạch Hằng vì muốn cứu cô mà cầu xin Trình Tuyết Lộ, nhưng có nợ ân nghĩa thì cũng không thể như vậy! Tức giận nói: “Lưu Trạch Hằng, có phải anh đọc sách nhiều quá nên bị ngốc không, anh giả vờ là người nhà ký giấy đồng ý phẫu thuật, nếu như phẫu thuật thất bại anh sẽ chịu trách nhiệm lẫn hậu quả hay sao?”
Không đợi Lưu Trạch Hằng nói tiếp, Lưu Tiêu Di lại hỏi: “Vậy sau khi cô ấy phẫu thuật sinh non, cô ấy có đến tìm anh không?”
“Có, nhưng lúc đó công việc anh khá bận, không gặp cô ấy.”
Lưu Tiêu Di đặt giả thiết: “Nếu như anh có thời gian rảnh thì sao, vậy có phải anh sẽ gặp cô ấy không?”
“Không có nếu như, anh không gặp cô ấy nữa!”
“Trạch Hằng, không phải em cãi nhau với anh, em chỉ muốn nói với anh một chuyện mà thôi. Người phụ nữ đó tìm anh đóng giả người nhà, sau khi phẫu thuật thì tìm anh, nếu như anh đến gặp cô ta, chắc chắn cô ta sẽ bám lấy anh.”
Phụ nữ, một khi đã tỏ ra yếu đuối đàn ông sẽ thấy đau lòng. Giống như Lưu Tiêu Di bị bệnh vậy, tảng núi băng cũng đều  chăm sóc cô cẩn thận từng li từng tí, bình thường cô luôn cậy mạnh giả vờ mình rất khỏe, núi băng mới an tâm để cô ở nhà, tập trung làm nghiên cứu.
“Tiêu Di, những chuyện đó không xảy ra, em không thể phán tội anh được!”
Lưu Tiêu Di hỏi ngược lại: “Anh không đọc hết nhật ký của em chẳng phải lúc nãy cũng phán tội em đó thôi? Nghĩ là em hồng hạnh vượt tường? Thôi bỏ đi, Trạch Hằng, chúng ta không hợp nhau một chút nào hết!”
Lưu Tiêu Di đứng dậy, rời khỏi ghế ra đến cửa, về nhà mình.
Sau khi về nhà Lưu Tiêu Di cười nhạt, Lưu Trạch Hằng vẫn như ban đầu. Bây giờ cô tức giận mà anh cũng không đến dỗ cô. E là tính cách Lưu Trạch Hằng không thể nào thay đổi được rồi, có lẽ cô nên cân nhắc có nên quay lại không.
A, không phải quay lại, thời gian này bọn họ còn chưa kết hôn, hai người không chút liên quan gì tới nhau cả.
Ở nhà sau khi Lưu Tiêu Di tắm rửa xong, hơn chín giờ tối một chút. Cả ngày hôm nay đều chơi ở bên ngoài, chẳng học hành gì, đang chuẩn bị đến phòng học thì chuông cửa vang lên. Cô đi đến hành lang trước cửa, mở cửa ra, qua song sắt chống trộm thấy Lưu Trạch Hằng cầm bánh kem nhỏ, đốt thêm cây nến nhỏ, rọi sáng cầu thang tối om.
“Vợ à… Sinh nhật vui vẻ.” Lưu Trạch Hằng cầm bánh kem tỏ ý xin lỗi: “Vợ à, xin lỗi là do anh ngốc nghếch lại khiến em không vui.”
Lưu Tiêu Di đột nhiên mềm lòng, không nói nặng lời được, mở cửa chống trộm ra, để Lưu Trạch Hằng đi vào.
“Cám ơn em, vợ à!” Lưu Trạch Hằng cám ơn xong thì đi vào.
“Trạch Hằng, đừng gọi em là vợ, chúng ta chưa kết hôn.” Lưu Tiêu Di thẳng thừng sửa lại.
Lưu Trạch Hằng gật đầu: “Được… Em ước đi, hôm nay là sinh nhật em.”
Lưu Trạch Hằng đặt bánh kem lên bàn ăn, hối thúc: “Mau ước đi, nến sắp tắt rồi.” Trên bánh kem có cắm một cây nến nhỏ, đã cháy được một nửa. Lưu Tiêu Di đi đến chỗ bánh kem, làm động tác cầu nguyện như bình thường, cầu nguyện người nhà được khỏe mạnh.
Lưu Trạch Hằng đem một chiếc túi lớn, bên trong là dao nhựa và dĩa giấy. Anh cắt một miếng bắng đặt lên dĩa giấy, đưa qua cho Lưu Tiêu Di nói: “Em thử đi, đây là bánh của Mỹ Phẩm Hiên.”
Khóe miệng anh cong cong cười mỉm rất tự nhiên.
Rất ít khi có cơ hội được thấy anh cười như vậy.
Hoặc là anh thực sự muốn thay đổi, đúng là anh cần một chút thời gian để thay đổi bản thân.
“Trạch Hằng, anh vẫn chưa tỏ tình với em…”
“Anh yêu em.”
Anh bất ngờ nói.
“Miễn cưỡng coi như một lần, vẫn còn 431 lần nữa.” Lưu Tiêu Di dùng nĩa bắt đầu ăn bánh kem.
Lưu Trạch Hằng mấp máy miệng chuẩn bị nói.
Lưu Tiêu Di đã cướp lời: “Mỗi ngày chỉ có thể tỏ tình một lần.”
“... Được thôi.”
Chuyển ngữ: Trâm Trần
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui