Trúc mã này ta không cần nữa

Cho dù tháng 7 thành phố Thanh Dương nhiệt độ vẫn nóng bức, nước sông Thanh Dương lạnh như băng, giống như tâm tình Lưu Trạch Hằng lúc này.
“Tiêu Di, tiêu Di……”
Kiệt sức khản giọng.
Đáp lại hắn chỉ có nước sông tĩnh lặng.
Lưu Trạch Hằng biết bơi, hiện tại ban đêm, ánh sáng không đủ, căn bản tìm không thấy bóng dáng Lưu Tiêu Di.

Lưu Trạch Hằng chính mình cũng không biết như thế nào tỉnh lại, bốn lão nhân ở phòng bệnh chờ hắn tỉnh lại.
Lưu Trạch Hằng tỉnh lại câu đầu tiên chính là hỏi: “Tiêu Di đâu?”
Bốn lão nhân lắc đầu.
Mấy ngày kế tiếp, vẫn luôn không có tin tức Lưu Tiêu Di, Lưu Trạch Hằng đã suy sút ở nhà vài ngày, có đôi khi sẽ an ủi chính mình, không có tin tức chính là tin tức tốt. Hoặc là, Lưu Tiêu Di sẽ giống hắn giống nhau, bị nước sông cuốn tới nơi nào, được người cứu. Hoặc là, có khả năng cô bị thương, tạm thời không thể về đến nhà.
Lưu Trạch Hằng một người ở nhà, không có Lưu Tiêu Di ở bên người nói chuyện, trong nhà an tĩnh thật sự……
Hắn sẽ nghĩ đến ngày thường Lưu Tiêu Di một mình ở nhà làm cái gì, có phải hay không tâm trạng giống như hắn……
Chờ người yêu về nhà, thật sự thực tịch mịch……
Lưu Trạch Hằng cầm một cái khung ảnh, trong ảnh là hình bọn họ chụp chung lúc 20 tuổi. Khi đó, hai người họ vừa mới bắt đầu kết giao, Lưu Tiêu Di tới trường học tìm hắn ăn cơm, lúc rời đi, Lưu Tiêu Di nói muốn chụp ảnh kỷ niệm lần đầu tiên hẹn hò, ở cổng đại học Thanh Dương, hai người chụp ảnh chung. Lưu Trạch Hằng không thích cười, Lưu Tiêu Di một bên chụp ảnh, một bên than phiền hắn mặt quá cứng đờ. Chụp ít nhất hơn 10 tầm cô mới hài lòng.
Lưu Trạch Hằng không thích chụp ảnh, sau này họ cũng không có chụp ảnh chung. Tới năm 22 tuổi, đủ tuổi đăng ký kết hôn, tài chính thiếu không thể tổ chức hôn lễ cùng chụp ảnh cưới, Lưu Tiêu Di đồng ý, hai người chụp ảnh dán lên giấy chứng nhận kết hôn.
Chỉ hai lần chụp ảnh chung.
Lưu Trạch Hằng ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm khung ảnh, cong lưng, cái trán dán lên khung ảnh, lẩm bẩm: “Tiêu Di, em đang ở đâu, về nhà nhanh lên được không?”
Cục công an gọi điện thoại thông báo Lưu Trạch Hằng đi nhận thi thể, Lưu Trạch Hằng cảm giác chính mình đánh mất năng lực đứng lên, hắn sớm đã lên kế hoạch tương lai cùng cô, cô như thế nào liền……
Trên đường đi Cục Công An, Lưu Trạch Hằng vẫn luôn khẩn cầu, thi thể kia không phải Lưu Tiêu Di. Thi thể ngâm trong nước mấy ngày, sình lên khó có thể phân biệt, chính là quần áo khi Lưu Tiêu Di rớt xuống sông, ngón tay trái áp út đeo chiếc nhẫn cưới năm trước Lưu Trạch Hằng mua cho cô.
Lưu Trạch Hằng quỳ trên mặt đất không tiếng động khóc rống……

Lưu Tiêu Di lễ tang qua đi, Lưu Trạch Hằng chưa gượng dậy nổi, không có quay lại phòng thí nghiệm công tác, cả ngày ngốc tại trong nhà không ra khỏi cửa, bốn lão nhân cũng thực lo lắng tình trạng của hắn, nhà bọn họ đã mất đi một đứa con, không thể lại mất đi đứa còn lại……
Lưu Trạch Hằng ngồi trong phòng vẽ tranh phát ngốc, bên trong có rất nhiều bức họa, hắn chưa từng chú ý tranh nàng vẽ. Nhớ rõ hai năm trước, Lưu Tiêu Di nói muốn muốn đăng ký học một lớp vẽ tranh, Lưu Trạch Hằng tìm cho cô một trung tâm dạy năng khiếu, sau đó không quan tâm đến chuyện vẽ tranh của cô nữa.
Phòng vẽ tranh có rất nhiều bức họa, có vài bức phong cách tương đối non nớt, có vài bức phong cách trình độ trung đẳng, cũng có trình độ tinh xảo…… đây đều là quá trình phát triển tay nghề của cô, nhưng hắn hiện tại mới phát hiện, ở trong mắt hắn cô vẫn luôn là một đứa trẻ không làm tốt việc gì, kỳ thật cũng thực ưu tú.
Phòng vẽ tranh có một cái kệ sách, trên kệ sách có một loạt mới cũ notebook. Đó là sổ nhật ký của Lưu Tiêu Di, hắn biết, chính là chưa bao giờ nghĩ sẽ mở ra, bởi vì đó là riêng tư của cô.
Lưu Trạch Hằng tùy tay cầm lấy một quyển sổ nhật ký, bắt đầu lật xem.
Ngày1 tháng 9 năm 2002 ngày sáng sủa
Hôm nay, ta cùng Trạch Hằng muốn đi nhập học sơ trung! Chính là ta và hắn không cùng lớp, thật không vui……
Ngày20 tháng 9 năm 2002 ngày sáng sủa
Tức chết ta, nhập học còn chưa tới một tháng, đã có thật nhiều nữ sinh, ngay cả sơ nhị sơ tam học tỷ muốn cùng trạch hằng tỏ tình! May mắn Trạch Hằng không có đáp ứng……
Ngày 8 tháng 6 năm 2003 ngày mưa to
A, khó chịu a, đột nhiên phát hiện Trạch Hằng so với ta cao hai centimet……
……
Lưu Trạch Hằng từng cuốn lật xem ghi chép thời thiếu nữ của Lưu Tiêu Di ghi lại sinh hoạt hằng ngày của hai bọn họ, khi đó hắn cảm thấy Lưu Tiêu Di ngốc ngếch lại ồn ào, rất muốn ném cô ra ngoài, chính là nhìn đến ánh mắt mất mát của cô, hắn lại không đành lòng rời đi cô, chính mình cũng nói không rõ khi nào bắt đầu thích Lưu Tiêu Di.
Ngày 2 tháng 9 năm 2010 ngày sáng sủa
Hôm nay, ta hai mươi tuổi. Đời này việc lớn gan nhất ta làm chính là đem Trạch Hằng chuốc say, đẩy ngã hắn lên giường.
Xong việc, Trạch Hằng có chút không vui, chính là hắn nói, hắn sẽ cưới ta.
Tuy rằng hắn hiện tại còn không có thích ta, chính là chúng ta về sau sẽ có rất nhiều thời gian ở chung a……
Ngày 5 tháng 12 năm 2010 ngày sáng sủa
Hôm nay đi bệnh viện kiểm tra thân thể, cư nhiên mang thai, đây là đứa trẻ của ta cùng Trạch Hằng a.
Chính là, ta cùng Trạch Hằng đều là học sinh, hắn còn chưa tới tuồi pháp định kết hôn, ta thật sự không biết làm sao bây giờ.
Trạch Hằng nói, sinh em bé ra đi, anh sẽ nỗ lực làm việc nuôi hai mẹ con em.
Ngày 26 tháng 2 năm 2011 ngày rét lạnh
Hôm nay tỉnh lại ở bệnh viện, bác sĩ nói với ta, bảo bảo không có.
Ta rất khổ sở, bảo bảo ở trong bụng ta hơn 5 tháng, tại sao nói không có liền không có……
Càng khổ sở chính là, bảo bảo đã không có, Trạch Hằng có phải hay không sẽ không cưới ta?
Trạch Hằng an ủi ta: Đừng khổ sở, về sau chúng ta sẽ lại có bảo bảo của mình.
Nguyên lai, hắn còn sẽ cùng ta kết hôn, cuối cùng có một chút an ủi.
Ngày 23 tháng 6 năm 2012 ngày sáng sủa
Hôm nay là sinh nhật 22 tuổi của Trạch Hằng, ta buồn rầu không biết tổ chức sinh nhật cho Trạch Hằng như thế nào, bởi vì ta không cẩn thận xài hết tiền tiêu vặt.
Đang lúc ta buồn rầu, Lưu Trạch Hằng kêu ta mang thẻ căn cước cùng hộ khẩu ra cửa, không đến một giờ, chúng ta liền lãnh giấy hôn thú.
Ai, hôm nay là sinh nhật Trạch Hằng, hắn như thế nào lại cho ta kinh hỉ như vậy?
Đêm nay là lần thứ hai hai người chúng ta làm tình, lần đầu tiên làm tình đã là hai năm trước, khi đó hai người đều say, cụ thể có cảm giác gì, ta không phải nhớ rõ ràng, dù sao tỉnh lại cả người đều đau.
Không thể không nói, Trạch Hằng phương diện kia thật sự rất lợi hại, ai nha, mắc cỡ chết người, không viết……
Ngày 7 tháng 4 năm 2013 ngày trời đầy mây
Trạch Hằng gần đây phải vội vàng nghiên cứu phát minh, đã lâu không có trở lại……
Ngày 1 tháng 10 năm 2014 ngày sáng sủa
Hôm nay quốc khánh, Trạch Hằng vội vàng nghiên cứu phát minh, không thể cùng ta trở về thành phố Giang Hộ. Về đến nhà, các gia trưởng đều hỏi ta cùng Trạch Hằng tính toán khi nào mới sinh con, ta không dám nói Trạch Hằng hình như không muốn cùng ta sinh em bé.
Ngày 21 tháng 5 năm 2014 ngày sáng sủa
Hôm nay, ta gọi điện thoại cùng Trạch Hằng đề cập đến vấn đề sinh con, hắn nói chờ hắn tiến sĩ tốt nghiệp sau ở suy xét.
PS: Hắn ở trường học làm nghiên cứu khoa học, suốt một tuần đều không có về nhà!
Chính mình ở nhà thật nhàm chán, Đại Băng Sơn, anh có biết hay không lão bà của anh sớm hay muộn sẽ bị trầm cảm?
Ngày 2 tháng 9 năm 2015 ngày sáng sủa
Bác sĩ tâm lý nói ta có triệu chứng của bệnh trầm cảm, kêu ta không cần luôn là lấy Trạch Hằng làm trọng điểm sinh hoạt, vì thế ta quyết định đăng ký một lớp vẽ tranh….
Ngày 14 tháng 1 năm 2016 ngày sáng sủa
Vẽ tranh vài tháng, tâm vẫn là tĩnh không được, Trạch Hằng a, anh chừng nào thì mới học xong, dành chút thời gian quan tâm em được không? Mỗi ngày đều ở nhà một mình thật là khổ sở……
Ngày 2 tháng 7 năm 2016 ngày mưa
Trạch hằng rốt cuộc tốt nghiệp tiến sĩ, mấy năm nay bị các gia trưởng thúc giục sinh con thiếu chút nữa ta đã bị bực điên rồi, nhanh nhanh sinh con đi!
Chính là, Trạch Hằng nói hắn vừa mới nhậm chức ở trường, không thể tốn nhiều thời gian chiếu cố ta. Chờ hắn sang năm công tác ổn định lại rồi mới mang thai.
Được thôi, sang năm liền sang năm đi……
Ngày 14 tháng 2 năm 2017 trời đầy mây
Mỗi lần đến ngày lễ này, ta liền đặc biệt không vui, ta cùng Trạch Hằng ở bên nhau 7 năm, nhưng một chút ý nghĩa đặc thù của ngày này đều không có cho dù là chỉ tỏ vẻ cho có. Hôm nay, ta đi cửa hàng bánh kem mua một cái bánh kem chocolate, cố ý cùng nhân viên cửa hàng nói, mua trở về cùng chồng ta ăn. Hôm nay, Trạch Hằng lại muốn qua đêm ở phòng thí nghiệm, ta lại phải ăn bánh kem một mình.
Ngày 23 tháng 6 năm 2017 ngày sáng sủa
Hôm nay là sinh nhật 27 tuổi của Trạch Hằng kiêm kỷ niệm 5 năm ngày kết hôn, bánh kem đã mua, đồ ăn ngon cũng đã làm xong, ở nhà đợi thật lâu, hắn vẫn là không có trở về……
Gọi điện thoại cho hắn, hắn nói hắn quên nói cho ta, hôm nay không trở về nhà ăn cơm.
Hôm nay kỷ niệm ngày kết hôn tròn 5 năm, hắn một chút đều không để bụng.
Kỳ thật, hắn không có thích ta, đúng không……
Ngày 15 tháng 7 năm 2017 ngày sáng sủa
Hôm nay ta từ quê trở về, Trạch Hằng muốn cùng ta làm tình, lúc hắn cầm lấy áo mưa, ta nói cho hắn ba mẹ muốn chúng ta mang thay. Hắn thuyết minh năm đi……
Sang năm lại sang năm……
Thật muốn mắng hắn, không nghĩ muốn sinh con, đừng cmn, ngươi chẳng qua đem ta làm công cụ phát tiết công cụ mà thôi.
Chính là, ta không dám nói, ta sợ hắn thật sự vẫn luôn cho rằng như vậy.
Ngày 16 tháng 7 năm 2017 ngày tình
Ta muốn cùng Trạch Hằng ly hôn, ta đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho hắn, hắn nói hắn không chịu.
Ta cho rằng, trong lòng hắn có ta, cho nên không đồng ý ly hôn.
Kết quả, hắn nói, hắn đã đáp ứng ta ba mẹ phải hảo hảo chiếu cố ta, không thể nuốt lời.
Nếu, năm đó ta không có cường ngủ hắn, hắn có phải hay không hiện tại cùng ta không có quan hệ gì.
Trạch Hằng, ta thật sự thực thích ngươi.
Chính là quá thống khổ.
Nhật ký dừng lại ở ngày 16 tháng 7 năm 2017.
“Trạch Hằng, ta thật sự thực thích ngươi.
Chính là quá thống khổ.”
Những lời này, giống như kim châm đâm vào trái tim hắn, đau quá……
Hắn vẫn luôn vội vàng kiếm tiền, nuôi Tiêu Di, còn có con của bọn hắn, cho bọn hắn sinh hoạt tốt nhất ……
Chính là, Tiêu Di không còn nữa, bọn họ cũng không có con, hắn kiếm nhiều tiền thì có ý nghĩa gì?
“Tiêu Di……” Lưu Trạch Hằng ôm sổ nhật ký khóc rống……
Nếu, có thể lại tới một lần, anh không cần vì kiếm tiền vắng vẻ em, anh sẽ hảo hảo mà thương em, ái em……
Vài ngày sau, báo chí đăng: tiến sĩ của Đại học Thanh Dương vì tưởng niệm vong thê, ở nhà thiêu than tự sát
*
“Ngao ~~~” Husky BOBO đột nhiên chạy vào phòng ngủ, đánh thức Lưu Tiêu Di đang ngủ trên giường Lưu Trạch Hằng.
Lưu Tiêu Di cho rằng cô bị ảo giác, cô như thế nào nhìn thấy BOBO? BOBO không phải đã chết rất nhiều năm rồi sao?
Nhìn nhìn lại phòng, là phòng của Lưu Trạch Hằng ở thành phố Giang Hộ.
Không đúng, cô không phải đã trở về thành phố Thanh Dương sao? Cô như thế nào lại ở thành phố Giang Hộ?
Lưu Trạch Hằng mặc đồng phục đứng dựa cửa, nhìn cô hỏi: “Tỉnh?”
Sao Lưu Trạch Hằng lại mặc đồng phục?
Không đúng, bộ dáng hắn sao lại non nớt nhiều như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui