Tô Ninh Trăn rất muốn oán thầm ba mình một phen nhưng cô rất vô dụng, cho dù là ở trong lòng thì vẫn không dám oán trách ba mình bởi vì ám ảnh bóng ma từ khi còn nhỏ.
Cô về nhà chưa đến ba ngày, ba cô liền xách bọc lớn bọc nhỏ dẫn mẹ cô đi du lịch khắp thế giới, Tô Ninh Trăn không biết rốt cuộc là tại sao cô phải về, trở về còn không phải là lủi thủi một mình.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng tóm lại, đã thành chuyện thật rồi.
Sau khi trở về cô cũng không sốt ruột, định từ từ nhận một chút văn kiện phiên dịch duy trì cuộc sống, dù sao cũng không chết đói là được.
Tô Ninh Trăn có chút ai oán ra ngoài kiếm ăn, vốn còn nghĩ về nhà có thể ăn được món ăn của mẹ thân yêu, kết quả cái gì cũng không có.
Không biết có phải là ông trời nghe được sự oán trách của cô không, khi cô vừa xách hộp cơm đến cửa nhà thì vừa hay gặp phải mẹ Tiêu cách vách.
"Trăn Trăn hả, con đi mua bữa tối?" Mẹ Tiêu nhiệt tình chào hỏi cô.
"Đúng vậy, con có một mình ngại nấu cơm, đi ra ngoài mua khá tiện." Tô Ninh Trăn có chút lúng túng mở miệng.
Mẹ Tiêu đã sớm đối xử Tô Ninh Trăn như con dâu chính mình, tự nhiên không nỡ nhìn cô ăn mấy thứ này, "Trăn Trăn, chớ ăn đồ ăn bên ngoài, nhà dì ngày nào cũng nấu ăn, không ít một bát của con, sau này sang ăn cùng đi."
Tô Ninh Trăn nào có mặt dày như vậy, vội vàng từ chối: "Dì ơi, chuyện này sao mà được, không sao đâu, một mình con ăn cũng không cố định, không làm phiền hai người."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Trăn Trăn, đừng xem mình như người ngoài, dì xem con như con gái, ta đã đồng ý chăm sóc con với mẹ con rồi, đừng để dì nuốt lời chứ."
Tô Ninh Trăn vẫn có chút động tâm, dù sao mẹ Tiêu nấu cơm rất ngon, nhưng cứ như vậy đến nhà người ta ăn ké, cũng là rất ngại ngùng.
Đại khái là nhìn thấy Tô Ninh Trăn còn đang do dự, mẹ Tiêu lại mở miệng khuyên nhủ: "Trăn Trăn, bây giờ chỉ còn hai người ta và chú Tiêu con ăn cơm thôi, có chút cô đơn, con đi ăn cùng mới vừa hay."
Tô Ninh Trăn đúng là có chút bất ngờ, Tiêu Hàn người này tuy rằng hơi đen tối, nhưng vẫn rất hiếu thuận, bận rộn nữa cũng sẽ ăn cơm cùng ba mẹ, "Sao Tiêu Hàn không ăn cùng mọi người?"
Mẹ Tiêu hơi xúc động nói: "Gần đây công việc nó khá bề bộn, thường phải bận rộn đến nửa đêm canh ba mới về."
Tô Ninh Trăn nhíu mày, năng lực Tiêu Hàn cô hoàn toàn biết được, công việc quản lý trung cấp anh vốn không bận như vậy, "Gần đây Tiêu Hàn thăng chức rồi ạ?"
"Không có, nhưng mà dạo gần đây ba con không ngừng nghỉ dài hạn, công việc của ông ấy tạm thời để cho Tiểu Hàn tiếp nhận, cho nên mới khá bận."
Tô Ninh Trăn âm thành oán ba mình một trận, người ta chỉ là quản lý cấp trung mà ba lại ném công việc quản lý cao cấp sang cho người ta, cũng quá không có nhân tính rồi.
Mẹ Tiêu lại cảm thán nói: "Hơn nữa vốn dự định hai tuần này ba con sẽ kỳ nghỉ để giao phó công tác cho nó, kết quả tuần trước không biết ông ấy lại trúng gió gì, đột nhiên bỏ trốn không thấy bóng người, tuần trước lại giúp con dọn nhà, không nói chuyện đoàng hoàng với ba con, vì thế bây giờ mới bận như vậy."
Tô Ninh Trăn tràn đầy kinh ngạc, thì ra lúc vui vẻ đưa tiễn kia, anh lại có chuyện bận bịu, nhưng vẫn vì cô mà đến, cô còn bắt nạt anh như vậy, hơn nữa trước đó cô rõ ràng đã từ chối anh, nhưng tuần trước anh vẫn kiên trì chạy đến đón cô về, biết được sự hy sinh âm thầm của anh, nói cô không cảm động nhất định là gạt người.
Cô biết Tiêu Hàn thích cô, nhưng cũng không biết Tiêu Hàn rốt cuộc là thích cô tới cỡ nào, rõ ràng mình cũng rất bận nhưng lại coi cô là quan trọng nhất, cô không thể nói là không cảm động.
"Dì, xin lỗi, cháu..." Tô Ninh Trăn có chút tự trách.
Mẹ Tiêu khoát khoát tay, "Trăn Trăn, nói với cháu mấy chuyện này không phải là chỉ trích cháu, chỉ là tình cảm của hai đứa mới bắt đầu, Tiểu Hàn lại bận rộn như vậy, dì sợ con cháu trách nó, cho nên mới giải thích cho cháu thôi."
"Dì, sẽ không, Tiêu Hàn bận bịu như vậy, cháu sẽ cố gắng không làm phiền anh ấy." Tô Ninh Trăn nhanh chóng giải thích
"Dì thay Tiểu Hàn cảm ơn cháu vì đã thông cảm cho nó, đúng rồi, vừa mới nói cũng phải giữ lời đấy, lần sau đến nhà chú dì ăn cơm." Trước khi đi mẹ Tiêu còn đặc biệt nhắc lại một lần.
Thế là Tô Ninh Trăn bắt đầu công việc phiên dịch như bình thường, trước bữa tối sẽ sang bên cạnh giúp đỡ mẹ Tiêu nấu cơm tối lại dùng cơm.
Ba mẹ Tiêu sớm đối xử với cô như là con dâu, hơn nữa hai người cũng nhìn cô lớn lên, tự nhiên là càng thích cô hơn.