Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Ai ngờ cái ghế đột nhiên hỏng, hắn ngã sõng soài.

Cái ghế này là Lộc Kim ngồi, hắn chỉ ngồi một cái, thế mà lại ngồi hỏng.

Lộc Kim kéo hắn dậy, gọi bố Lộc tới xem thì bảo là hỏng rồi, chỉ có thể bán làm phế liệu, mẹ Lộc tưởng là Lộc Kim ngồi hỏng, cố ý chế nhạo cậu một chút.

Nhưng người đỏ mặt không phải cậu, mà là cậu ấm Phó đang đứng cạnh, rõ ràng là mình ngồi hỏng, chỉ có hắn và Lộc Kim biết, nhất thời một trận xấu hổ ập lên mặt, quay người dọn đồ nói muốn về nhà.

Lộc Kim không để ý đến tâm tư nhỏ nhặt của hắn, tiễn hắn ra cửa còn nhắc: "Tối có thể có tuyết."

Phó Ngọc ngoảnh mặt đi, nói: "Biết rồi." Sau đó nhanh chóng chạy xuống lầu, không lâu sau đã nghe thấy tiếng đóng cửa.

Tối qua không có tuyết, dự báo thời tiết không đúng, không phải một hai lần. Nhưng thực sự là trời âm u, xám xịt, không khí như có độc, khiến người ta chán nản.

Phó Ngọc có chút triệu chứng cảm cúm, ra ngoài liên tục hắt hơi, Lộc Kim quay lại lấy thuốc, nhìn hắn uống xong mới đi, sau đó hai người đều đi muộn.

Tự học buổi sáng lão Sa không tới, hai người thoát nạn, hai tiết đầu, Phó Ngọc liên tục hắt hơi, nhưng vẫn nghe giảng, nhưng đến tiết thứ ba thì buồn ngủ, hắn từ từ cúi đầu, bất tri bất giác nằm xuống.

Giáo viên hóa học dừng giảng bài gọi hắn, nhưng người trên bàn vẫn không nhúc nhích, lớp trưởng nghe Lộc Kim nói tình hình, giơ tay báo cáo với giáo viên. Giáo viên hóa học không gọi hắn dậy, còn bảo bạn học bên cạnh che áo cho hắn.

Hắn ngủ hai tiết, đến trưa tan học mới tỉnh dậy, Lộc Kim mua cơm cho hắn, đợi hắn ăn xong đưa thuốc cho hắn, hỏi hắn có cần về nhà không.

Phó Ngọc nuốt viên thuốc, uống một ngụm nước, nói một cách thảm thương: "Về nhà cũng không có ai chăm sóc tôi, ở đây còn có cậu, còn có lớp trưởng, Tiểu Béo... mọi người."

Lộc Kim giật giật khóe miệng, cắt ngang màn diễn của hắn, "Cậu có thể đến nhà tôi."

Phó Ngọc liếm đôi môi khô nứt: "Không sao."

Là thật.

Buổi chiều Phó Ngọc không ngủ nữa, phát biểu tích cực, buồn ngủ thì tự động đứng dậy, thỉnh thoảng hắt hơi một cái thật to, dọa sợ giáo viên gần hắn nhất, đánh thức một đám người đang buồn ngủ, mấy cái hắt hơi còn hiệu quả hơn cả phấn viết bảng.

Giáo viên dừng lại, cố ý khen ngợi hành động của Phó Ngọc, sau đó bắt đầu có người đá ghế, đứng dậy lần lượt, kết quả là cả nửa lớp đều đứng dậy.

Giáo viên ngữ văn nhìn thấy mà tức cười, buông sách nói: "Các em đều đứng lên thì người phía sau nhìn thế nào?"

Nói xong từng người cầm vở và bút, đi ra phía sau lớp xếp thành một hàng, Phó Ngọc quay lại ôm cánh tay nhìn.

Hắn bắt đầu đắc ý, có người không vừa mắt.

Sư Hàm Tiếu cũng hùa theo giáo viên, nhưng lần nào cũng trả lời sai, bị giáo viên ra lệnh "Được rồi ngồi xuống đi", sau đó bảo Phó Ngọc trả lời, sau đó lại khen ngợi một tràng.


Sư Hàm Tiếu sắp bốc khói trên đầu, trừng mắt nhìn bóng lưng đó, cầm bút ghi chép gì đó, rất nghiêm túc. Đợi tiếng chuông tan học vừa reo, cậu ta vứt bút, chạy vù vù lên phía trước, dùng nắm đấm đập mạnh vào hắn, "Dạo này mày đắc ý nhỉ."

"Ê, nhẹ tay thôi." Phó Ngọc mắng một câu, sau đó nói: "Sao thế, ghen tị à?"

"Đừng có nói nhảm... Ghen tị với mày á?" Giọng điệu khinh thường.

"Vậy thì tao có cản trở mày không? Ngày nào cũng vây quanh tao, thích tao đến thế hả?"

Mấy nữ sinh lén nghe bên cạnh: Ồ, tỏ tình à?

Cổ Sư Hàm Tiếu đỏ bừng lên, lùi lại một bước, cả giọng nói cũng run rẩy, "Tao thích mày, tao thích mày chết đi được! Đồ ngốc~"

Các nữ sinh lập tức ngây người, quên mất là đang lén nghe, đồng loạt nhìn hai người.

Tình bạn của con trai đúng là khó hiểu.

Gần đây, các nữ sinh trong lớp có chút xôn xao, trưa tan học thường thấy các cô gái đến cửa hàng văn phòng phẩm đối diện, lúc ra ngoài đều cầm một hoặc hai cuộn giấy gói màu. Nhìn thấy đồ quen thuộc rồi tính toán ngày tháng, thì ra là sắp đến đêm Bình An rồi.

Mỗi lần các cô mua táo về, các bạn nam đều chạy tới giật, nhưng lần nào cũng bị các cô vừa cấu vừa cào, không giật được cái nào, còn bị thương đầy tay.

Tình huống này xảy ra mỗi năm một lần, cũng thấy chán không chê vào đâu được, nhưng lúc nào cũng có người thích chọc ghẹo, rồi lại về cầu xin bạn cứu mình.

Bị cào mấy cái, Sư Hàm Tiếu tức tối nói một câu "Ông đây tự mua, đồ đàn bà đanh đá", lại bị mấy nữ sinh đuổi đánh khắp phòng. Cậu ta vừa chạy vừa trốn sau lưng Phó Ngọc, cầu xin hắn giúp giải quyết, các nữ sinh cảnh cáo hắn đứng sang một bên, nếu không thì đánh luôn hắn.

Phó Ngọc không muốn dây dưa với con gái, gỡ tay Sư Hàm Tiếu đang túm chặt hắn ra, sau đó lùi sang một bên tìm Lộc Kim.

Một "đàn bà đanh đá" thì không đáng sợ, một đàn "đàn bà đanh đá" thì đáng sợ rồi, Sư Hàm Tiếu bị đánh kêu la ầm ĩ, trong lúc đó còn truyền ra tiếng chửi bới, toàn là mắng Phó Ngọc, mắng đồ cháu đích tôn thấy chết không cứu.

Lộc Kim định chợp mắt một lát, nghe tiếng kêu la thảm thiết không ngủ được, hỏi hắn: "Cậu không đi giúp cậu ấy à?"

"Không đi, tại cậu ta lắm mồm." Phó Ngọc ngồi vào chỗ lớp trưởng, đưa tay lục tung bàn học, định tìm thứ gì đó vui vẻ, kết quả chẳng có gì, chán nản nói: "Cậu ngủ đi."

"Á, nhẹ tay thôi, đừng véo, đừng... Ê... Á..."

Bên kia kêu thảm quá.

Lộc Kim mặt nhăn nhó, ý là làm sao mà ngủ được, ngồi dậy định đọc sách, bị Phó Ngọc đưa tay cản lại, nói: "Tôi giải quyết ngay đây, cậu ngủ đi."

"Cậu đừng đánh con gái nhé." Lộc Kim nhắc nhở một câu.

Phó Ngọc bước chân không vững, lảo đảo một cái, nhìn đám người vây quanh phía trước, cúi đầu cười bất lực, trông hắn giống người đánh con gái không?


Phó Ngọc không những không đánh con gái, còn xin được hai quả táo, một quả tự ăn, một quả đưa cho Lộc Kim, Sư Hàm Tiếu sau khi được giải cứu vẫn không biết điều, nhìn chằm chằm vào quả táo trong tay hắn.

Nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của cậu ta, Phó Ngọc trợn mắt, đưa nốt phần còn lại cho cậu ta: "Còn thừa này, lấy không?"

"Cút, ai thèm ăn đồ thừa của mày.”

"Thế thì mày cứ nhìn chằm chằm vào đó mà không nhúc nhích." Giống như con rùa, Phó Ngọc nuốt mấy chữ cuối cùng, không muốn gây chiến.

Sư Hàm Tiếu rất buồn bực, cậu ta vô cớ bị đánh một trận, nửa quả táo cũng không xin được, thế mà hắn lại xin được hai quả, "Tao thắc mắc là tại sao mày lại xin được táo."

Phó Ngọc cắn một miếng táo, giơ cánh tay lên, đầu hơi nghiêng sang một bên, giọng điệu ngạo mạn nói: "Có gì mà phải thắc mắc? Tao có sức quyến rũ hơn mày, vấn đề hiển nhiên như vậy."

“Má,đừng có mà tự luyến." Sư Hàm Tiếu khinh thường nói.

Phó Ngọc vô liêm sỉ cười to.

Lộc Kim ăn trưa no nê, đưa quả táo cho Sư Hàm Tiếu, người nhận được quả táo cười như một đứa trẻ ngốc, Phó Ngọc thấy cậu ta vướng víu, túm cổ cậu ta ra khỏi lớp học, sau đó làm động tác "suỵt" với những nữ sinh kia, quay đầu nhìn lại phía sau lớp học, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hai người ngồi ở hành lang một giờ, trong lúc trò chuyện lại đánh một cược, xem ai là người nhận được nhiều táo Bình An nhất vào thứ sáu, không được gian lận, táo phải khớp với người.

Phó Ngọc vốn không hứng thú, nhưng không chịu được kích thích, đầu óc nóng lên liền đồng ý. Sau khi đồng ý, hắn đột nhiên nhớ đến năm ngoái, đêm Bình An năm ngoái hình như Lộc Kim đã ôm một đống táo về, lúc đó hắn hình như chỉ nhận được một quả, hay là lớp trưởng dùng tiền quỹ lớp mua, mỗi người một quả.

Hắn quay đầu hỏi: "Năm ngoái, mày nhận được bao nhiêu quả?"

Sư Hàm Tiếu né tránh ánh mắt, lắp bắp nói: "... Mày hỏi thế để làm gì?”

"Bao nhiêu quả?"

"1... 1 quả... Duma! Thế mày có bao nhiêu quả?" Nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng hắn Sư Hàm Tiếu xấu hổ và tức giận, tưởng rằng hắn có rất nhiều.

Phó Ngọc quay đầu lại ho khan, đợi một lúc rồi mới nói: "1 quả."

Không nghe thấy tiếng cười như mong đợi, Phó Ngọc tò mò quay đầu lại, thấy vẻ mặt như táo bón, thảm hại nói: "Chúng ta, cũng quá thảm rồi."

Haiz...

Hai tiếng thở dài.


"Hút thuốc không?"

“Mày có à?"

"... Không có."

"..."

Trong lớp học, sau khi họ ra ngoài, Lộc Kim nằm xuống, nhắm mắt lại nhưng không sao ngủ được, tiếng các nữ sinh cố tình nói nhỏ ở phía trước đều lọt vào tai cậu, từ lúc này trong lòng bắt đầu lo lắng, ngày mai lại là một ngày vất vả.

Lộc Kim biết, việc nhận được táo Bình An không phải vì họ thích cậu, mà là coi cậu như "vật may mắn", nhân dịp lễ hội mà cầu khấn, xin một chút may mắn.

Năm ngoái, Lộc Kim đã mang 35 quả táo về nhà, làm mẹ Lộc giật mình, tưởng rằng cậu chuẩn bị đi bán táo.

Sau đó nghe cậu phàn nàn, cũng không đưa ra cách giải quyết, còn nói với cậu rằng, mọi người đều là bạn học, có thể giúp thì giúp, ăn không hết thì tặng người khác, có gì to tát đâu.

Lộc Kim không nghe lời xúi giục của bà, quyết định năm nay sẽ không nhận táo, cậu nên nghĩ ra lời từ chối, không cần tốn nước bọt, chỉ cần một câu là có thể từ chối.

Cậu cứ nghĩ ngợi như vậy, hơi thở chậm lại, ngón tay khẽ động, có lẽ đã ngủ thiếp đi.

Lúc này, trong đám người ngồi ở phía trước, đột nhiên có một cô gái xuất hiện, tầm mắt nhìn về phía bên kia, khóe môi mỏng hơi cong lên.

"Đồng Đồng, quả táo sắp rơi rồi." Một cô gái nhìn thấy quả táo sắp lăn xuống, không khỏi kinh hô, trong nháy mắt nhận ra điều gì đó, lập tức hạ thấp giọng.

Cô gái tên Đồng Đồng nhanh chóng ngoảnh đầu lại, đưa tay ra, kịp thời đỡ lấy quả táo đỏ rơi xuống, sau đó gần như tự lẩm bẩm để an ủi: "Không sao, không sao..."

Cô gái nhăn mũi, "Mất hai quả rồi, không thể để rơi nữa."

Đồng Đồng nắm chặt quả táo xoa xoa, rồi mỉm cười nhẹ, "Tớ sẽ cẩn thận.”

Sáng hôm sau Lộc Kim dậy muộn, đến trường đã là bảy giờ hai mươi, mười phút nữa là vào tiết tự học buổi sáng, nhưng cậu sợ không phải vì thế. Lên lầu, đến cửa lớp học, ngước mắt nhìn lên, bàn anh một mảng màu sắc, đã chất đầy quả Bình An.

Có người xung quanh chào cậu, nhưng cậu gác không để ý, bên cạnh có người không sợ gây chuyện, Phó Ngọc huýt sáo đi theo, cúi xuống cầm một quả táo Bình An trên ghế lên, cảm thán: "Oa—— thật tráng lệ."

Vì không còn chỗ, trên ghế cũng bày hai quả.

Lộc Kim nhìn chiếc bàn chiếc ghế dùng để học tập của mình bị tàn phá như vậy, có chút đứng không vững, tay vịn vào một góc bàn bên cạnh, đôi lông mày rậm nhíu lại,

"A, bảo bảo không vui rồi." Phó Ngọc nhìn cậu tự lẩm bẩm một hồi, dùng ngón tay cách lớp giấy bóp bóp quả táo, lắc vai trái lấy cặp sách xuống, lấy sách vở trong đó ra, rồi dọn dẹp bàn giúp cậu.

"Cậu..." Lộc Kim nhìn hắn.

"Để chỗ tôi trước, trưa tính sau."

Lộc Kim giúp hắn dọn xong, sau đó kéo ghế ngồi xuống, không biết ai còn xịt nước hoa, khiến câuk hắt hơi hai cái, rút một quyển sách ra quạt gió.

Quạt một lúc, mùi hương tan bớt, nhưng vẫn chịu không nổi, Lộc Kim quay đầu nói với người bên cạnh: "Lưu Lâm Lâm, chúng ta đổi chỗ đi."


Lớp trưởng đang nói chuyện với người ngồi trước, nghe vậy quay đầu hỏi: "Sao vậy?"

Lộc Kim bịt mũi, giọng mũi trả lời: "Tôi dị ứng nước hoa."

Lớp trưởng chớp mắt, hỏi cậu: "Đổi trong bao lâu?"

"Cho đến khi mùi hương tan hết.”

"Được."

Thấy cô đồng ý, Lộc Kim cầm sách đi qua, động tác rất nhanh, như thể đang chạy trốn. Sau khi lớp trưởng dọn dẹp xong rồi đổi chỗ, cô cũng không khỏi nhíu mày, cũng bị mùi hương ngọt ngào đó kích thích, cô dùng mu bàn tay chà chà mũi, một lúc sau thì thích nghi được.

Còn Lộc Kim có lẽ hít quá nhiều, lúc này vẫn còn hắt hơi.

Phó Ngọc ôm sách vở và cặp sách về chỗ ngồi, treo cặp vào móc treo bên cạnh bàn, rồi dùng chân kéo ghế ra ngồi xuống, đặt hai quả táo Bình An trong tay xuống, làm xong những việc này hắn dựa người ra sau, nghiêng đầu hỏi: "Có quả nào của cậu không?"

"Ờ..." Cô gái do dự gật đầu.

Phó Ngọc lật môi, thổi mái tóc mái suôn mượt, khịt mũi nói: "Phục các cậu rồi, sao lại tặng hết cho cậu ấy, không nhìn người khác à, tặng tôi không tốt sao?"

Cô gái đột nhiên biến sắc, cười lạnh một tiếng: "Tặng cậu thì cậu lột ra ăn luôn." Nhớ lại hành động của hắn, trong lòng cô gái khinh thường, cho rằng người này thật vô học.

Phó Ngọc hừ một tiếng: "Táo bình an không phải để ăn à?"

Cô gái đảo mắt, trợn trắng mắt, nói với hắn: "... Đàn gảy tai trâu."

Phó Ngọc liếc xéo cô: "Lúc này thì đừng có mà ra vẻ nho nhã."

Kết quả là cô gái cúi đầu làm việc, không thèm để ý đến hắn.

Phó Ngọc chớp mắt quay đầu, liếc nhìn, nhìn chằm chằm vào chiếc cặp sách một lúc, rồi mỉm cười dịu dàng.

Cậu ấy vẫn được hoan nghênh như vậy.

___

Tác giả có lời muốn nói: Cuối tuần nằm dài, tôi là thể chất bình luận lạnh lùng à... Các bạn đừng trốn mèo mèo, mau ra đây nào~~~

____

Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12 là đêm Bình An. Dù không phải truyền thống, họ vẫn kỉ niệm ngày này một cách đặc biệt bằng cách gửi tặng nhau những quả táo màu đỏ bắt mắt.

Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “Píng guǒ”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píng'ān yè). Vì thế, người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là quả bình an - Píng'ān guǒ) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.

Người Trung Quốc cho rằng việc bạn nhận được một quả táo đỏ vào đêm Giáng sinh, đồng nghĩa với việc bạn nhận được một lời chúc may mắn, bình an từ đối phương. Nếu dùng 24 đồng xu mua một quả táo đem tặng cho người mình thích, bạn sẽ nhận được tình yêu đích thực

Nguồn: Vietnammoi.vn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận