Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Lộc Kim quay lại phòng khách, nhìn vào vị trí xảy ra cuộc cãi vã nãy giờ, cậu nhăn mũi ngửi ngửi, như thể có thể ngửi thấy mùi thuốc súng còn sót lại trong không khí.

Mà giờ đây, nơi đây lại yên tĩnh, tựa như lạc vào chốn mộng mơ, mọi thứ vừa rồi đều là ảo ảnh.

Nhưng ký ức không thể lừa dối được con người, Lộc Kim nghe thấy từng chữ một, thêm vào đó, lúc đó trong phòng đặc biệt yên tĩnh, nên những gì nói bên ngoài đều nghe rõ mồn một.

Đặc biệt là khi nghe ba Phó nói câu "Nó thích đàn ông", đầu óc Lộc Kim như cốc nước trên bàn bốc hơi nghi ngút, từng tế bào thần kinh dần ngừng hoạt động, không suy nghĩ nữa.

Cho đến khi bên ngoài không còn tiếng động, Lộc Kim mới bình tĩnh lại để suy nghĩ, vừa nghĩ vừa nhìn về phía người trên giường, hóa ra cậu ấy thích đàn ông.

Lộc Kim đi đến trước ghế sô pha, cầm cặp sách rồi xách đến bàn ăn, định làm bài tập để bình tĩnh lại, lật đến sách tiếng Anh thì đột nhiên khựng lại, sau đó vô thức lấy nó ra.

Lấy ra rồi thì dừng lại, bài tập tiếng Anh rõ ràng đã làm xong rồi, nhận ra kết quả này, định cất lại thì lại dừng lại, cậu đột nhiên cầm cuốn sách lật ngược lại.

Bịch, bên trong rơi ra một tờ giấy.

Lộc Kim sửng sốt, đặt sách xuống, nhặt nó lên, tờ giấy nhàu nát, trông như đã bị mở ra. Cậu nhanh chóng mở ra, nhìn thấy những chữ bên trong, sắc mặt tối sầm lại.

Cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cầm cuốn sách lật nhanh, không biết đang tìm gì, lông mày nhíu chặt, chưa bao giờ cậu sốt ruột như vậy.

Lật gần hết cuốn sách, cuối cùng cũng nhìn thấy nửa tờ giấy còn lại bị xé, năm chữ ngay ngắn đẹp đẽ in trên đó: Cậu sẽ ghét tôi sao?

Lộc Kim giơ cánh tay đặt lên bàn, chống một tay lên trán, cậu từ từ đặt tờ giấy ghi chú bên cạnh nửa tờ giấy, ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Một tờ giấy bài tập hoàn chỉnh, viết một câu hoàn chỉnh.

- Phó Ngọc là người đồng tính. Cậu sẽ ghét tôi sao?

Lộc Kim đột nhiên nắm chặt hai tay, đầu tựa vào bàn, ngực đau như đứt từng khúc ruột, đau nhói.

Vì Phó Ngọc vừa ngủ nên không muốn đánh thức hắn dậy giữa chừng, vì vậy chỉ có mẹ Lộc và Lộc Kim ăn bữa tối, ba Lộc ra ngoài vẫn chưa về.

Hai người ngồi đối diện nhau im lặng ăn cơm, Lộc Kim liếc thấy quầng mắt mẹ Lộc đỏ hoe, không dám hỏi cũng không dám an ủi, vì da mẹ Lộc rất mỏng.

Sau đó nói với cậu hai câu, giọng khàn khàn vì vừa khóc.


Mẹ Lộc dọn dẹp bàn ăn, nói với cậu: "Con trai, tối nay con ngủ ở phòng sách đi."

Lộc Kim đưa tay lấy khăn giấy, lau khóe miệng: "Được."

Mẹ Lộc lấy hộp đựng thức ăn từ trong bếp, từng cái mở ra đổ thức ăn thừa vào, dặn cậu: "Cơm trong tủ lạnh, nếu Tiểu Ngọc tỉnh thì hâm nóng lại là ăn được."

Lộc Kim đứng dậy giúp mẹ đóng hộp, nghe vậy thì dừng lại nhìn bà, hỏi: "Mẹ đi đâu vậy?"

"Mẹ ra ngoài một chút." Mẹ Lộc xếp chồng những chiếc đĩa bẩn, sau đó nhìn cậu, "Cất những thứ này vào tủ lạnh, cẩn thận đừng để đổ." Nói xong thì bưng đĩa đi vào bếp.

Lộc Kim đóng hộp cuối cùng rồi cầm lên, tay phải lại cầm thêm một hộp nữa, bưng hai hộp đi đến tủ lạnh, mở ra rồi đặt vào, sau đó quay lại lấy hai hộp còn lại.

Trước khi đi ngủ, Phó Ngọc vẫn chưa tỉnh dậy ra khỏi phòng, ba Lộc và mẹ Lộc cũng chưa về. Cậu ôm chăn từ phòng sách ra ghế sô pha, tối nay cậu định ngủ tạm ở đây. Cậu ghét ngủ ở phòng sách, vì ngủ ở đó hay mơ, mà lại là ác mộng.

Cậu cầm điều khiển mở TV, sau đó vén chăn nằm xuống, xem một lúc rồi từ từ nhắm mắt lại.

Hai phút bắt đầu ngủ nông, năm phút thì ngủ sâu, sau đó không biết gì nữa, nửa đêm Phó Ngọc ra ngoài tìm nước uống, đắp chăn cho cậu cũng không biết.

Lộc Kim tỉnh dậy vào buổi sáng thấy toàn thân đau nhức, đều do cái ghế sô pha này gây ra, nó quá mềm, không thích hợp để sử dụng trong thời gian dài. Cậu hối hận vì đã để mẹ Lộc chọn bộ ghế sô pha này, mặc dù quyết định này đã muộn 8 năm.

Cậu ngửa đầu nhắm mắt thả lỏng, đợi tinh thần trở lại, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ chính.

Hôm qua ngủ rất say, không biết họ đã về chưa, Lộc Kim vén chăn định đi rót một cốc nước làm ướt cổ họng, đi ngang qua huyền quan liếc nhìn tủ giày, phát hiện dép lê của mẹ Lộc vẫn để nguyên như tối qua.

Bên cạnh là dép của ba Lộc cũng vậy.

Họ không về nhà.

Lộc Kim quay người đi vào bếp, tìm ấm đun nước để đun, họ không về nhà một đêm, có thể đi đâu được chứ?

Bụng kêu ùng ục, nghĩ đến hôm qua mẹ Lộc đã nấu rất nhiều món, mình không có tâm trạng nên không ăn bao nhiêu, mà nói đến chuyện không ăn cậu đột nhiên nhớ đến Phó Ngọc.

Cậu ấy vẫn chưa tỉnh sao?


Lộc Kim đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng xoay nắm cửa, hé ra một khe nhỏ, dùng mắt nhìn vào trong. Phát hiện trên giường không có ai, chăn cũng cuộn thành hình "bánh tráng" đặt ở cuối giường, người này đã tỉnh rồi sao?

Lộc Kim đẩy cửa ra một cách thoải mái, xoay người 360 độ tìm Phó Ngọc, nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu. Cậu thấy ngực mình thắt lại, quay người chạy ra khỏi phòng, đi tìm trong nhà vệ sinh, bên trong không có ai.

Cậu lại chạy đến phòng ngủ chính xem vẫn không có ai, đóng cửa lại không nhịn được đập đầu mình, sao cậu lại có thể xông vào phòng của ba mẹ, cậu bị ngủ ngốc rồi.

Lộc Kim vội vàng về phòng thay quần áo, ra ngoài không tìm thấy chìa khóa, cậu lo lắng đến toát mồ hôi, miệng không kìm được chửi thề. Nghĩ đến ba Lộc hẳn đã mang theo chìa khóa, vì vậy không định tìm nữa, đi đến tủ giày, cúi xuống đi giày thì cửa ra vào khẽ động.

Phó Ngọc mặc quần áo của cậu xuất hiện ở cửa, nhìn thấy cậu vội vàng như vậy, liền hỏi: “Cậu định đi đâu vậy?"

Động tác buộc dây giày của Lộc Kim dừng lại, đặt giày xuống, lạnh lùng ngước mắt lên, “Cậu đi đâu?"

"Tầng dưới." Phó Ngọc đi vào đóng cửa lại nói, "Mua đồ, hết kem đánh răng rồi."

Ánh mắt theo lời hắn nhìn đến tay, túi ni lông để lộ đồ bên trong, Lộc Kim một lần nữa ngẩng đầu lên sắc mặt rất khó coi, mắng hắn: "Mẹ kiếp, cậu thành ra thế này rồi, có thể đừng chạy lung tung không?"

"Tôi..." Phó Ngọc bị cậu quát đến ngẩn người, sau đó vẻ mặt vô tội, "Chỉ là đi đổ rác thôi mà."

Cảm giác hoảng sợ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Lộc Kim cảm thấy đây là do hắn gây ra, vì vậy bắt đầu nổi cáu với hắn, "Đổ rác lúc nào chẳng được? Hơn nữa ai bảo cậu đổ? Cậu không thể ngoan ngoãn ở yên một chỗ sao?!"

“Kim nhi, cậu đang sợ cái gì?" Phó Ngọc nghe ra giọng run rẩy trong lời nói của cậu, còn có cả nếp nhăn nhỏ giữa hai lông mày.

Bị hắn vạch trần, Lộc Kim không che giấu nữa, ngữ khí rất tệ: “Tôi sợ cậu lại bị bắt đi đánh chết."

Phụt ——

Phó Ngọc đột nhiên nghiêng đầu cười nhẹ, như áng mây mỏng, hắn nói với cậu: "... Cậu chẳng dịu dàng chút nào, còn học được cả chửi bới nữa."

Lộc Kim trợn trắng mắt, nói: “Tôi học chửi bới trong một ngày à?"

Phó Ngọc:...


Lộc Kim lấy thức ăn thừa trong tủ lạnh ra hâm nóng, cơm còn lại không nhiều, dường như chỉ đủ cho khẩu phần ăn hiện tại của Phó Ngọc, cậu không quan tâm hắn có đủ không, dù sao thì mình cũng ăn một bát.

Phó Ngọc rửa mặt xong ngồi vào bàn, nhìn thấy thức ăn thì mắt hắn sáng lên, sau đó bất kể làm gì nói gì, ánh mắt không rời khỏi nó.

Nghe hắn nói "Ăn đi", cầm đũa nhét vào miệng, như thể chưa từng được ăn.

Lộc Kim ngồi đối diện hắn, nhìn thấy hắn đột nhiên mất hết khẩu vị, đũa cũng động rất chậm, cơm ăn từng hạt một, ánh mắt không ngừng đảo quanh mặt hắn.

Hắn nhanh chóng ăn hết hai bát cơm, ăn xong miếng cuối cùng, vừa gọi cậu vừa đưa bát qua, Lộc Kim nhận lấy chồng lên bát của mình, nói với hắn, "Được rồi, ăn đến đây thôi."

Phó Ngọc hoảng hốt đặt cốc nước xuống, liếm mép không cam lòng nói: "còn ăn được một bát nữa."

Lộc Kim nói: "Tiết kiệm."

Phó Ngọc giật giật khóe mắt, không hiểu tại sao cậu lại phải tiết kiệm, cũng nghĩ đến tình hình mấy ngày trước, giọng nói yếu ớt: "Ở đó tôi căn bản không ăn no."

Hoặc là căn bản không được ăn.

“Tôi biết, nhưng không thể ăn nữa." Lộc Kim kiên quyết quyết định.

"Được rồi."

Sau khi Phó Ngọc đồng ý thì chủ động dọn dẹp bàn ăn, Lộc Kim cũng đứng dậy nhặt bát đũa, nói với hắn: “Cậu cứ dọn, tôi rửa."

Hắn vừa định nói mình có thể, nhưng khi nghĩ đến tính khí của cậu, thì gan liền nhụt xuống.

Lộc Kim vừa rồi vẫn luôn quan sát Phó Ngọc, từ khi hắn về hôm qua đến giờ cảm xúc vẫn ổn định, thỉnh thoảng còn cười, nhìn không có gì khác so với bình thường. Nhưng đây không phải là biểu hiện bình thường của con người sau khi gặp nạn, hai bữa ăn này đã vượt quá khẩu phần bình thường, hơn nữa hắn dường như đang ép mình ăn.

Lộc Kim phát hiện ra vấn đề này nên chú ý quan sát, vì vậy mới liên tục ngăn cản bát của hắn, để hắn trở lại chế độ ăn uống bình thường ba bữa một ngày, sẽ không vì không ăn được bữa sau mà sợ hãi.

Dọn dẹp xong, Lộc Kim đi ra, nhìn thấy Phó Ngọc ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha xem TV, trên mặt không có biểu cảm gì.

Cậu dựa nghiêng vào tường, lau tay xong mới đi đến, ngồi xuống cạnh hắn, đưa tay cầm lấy điều khiển, hỏi hắn: “Cậu không khóc sao?"

Phó Ngọc quay đầu lại, không hiểu: "Khóc cái gì?"

Lộc Kim thờ ơ nhấn nút chương trình, tìm chương trình có thể dừng lại, tiện thể trả lời: “Cậu bị đánh thành ra như vậy rồi, còn phải cố tỏ ra không đau sao?”


Phó Ngọc im lặng rất lâu mới nói, "Muốn, nhưng khóc không ra, tôi là đàn ông mà."

"Đàn ông cũng phải uống nước và đi tiểu, sao lại không thể khóc?"

"Kim nhi... cậu... ngoài học giỏi ra thì cái khác đều không được.”

Lời an ủi này khiến người ta muốn cười chứ không muốn khóc.

Đã chuyển hết các kênh, Lộc Kim vứt điều khiển xuống, dùng đầu gối va vào hắn, “Cậu khóc không?"

Phó Ngọc bị cậu nói đến thực sự muốn khóc, quay người sang một bên, bất lực: "Tôi khóc cái gì chứ..."

Lộc Kim đưa tay gãi đầu, “Cậu tùy ý!"

"..." Phó Ngọc chớp mắt ngẩn người một chút, sau đó lo lắng nhìn cậu, "Cậu không sao chứ?"

Lộc Kim ngả đầu ra sau, khóe miệng hơi nhếch lên, quay đầu thở dài, vỗ đầu gối đứng dậy, "Tôi đi gọi điện thoại."

Ngay lúc cậu định nhấc chân lên, Phó Ngọc đột nhiên nắm lấy tay cậu, "Kim nhi."

Lộc Kim khựng người lại, cúi đầu nhìn tay, nhưng lại chạm mắt với hắn, sau đó nghe thấy lời tỏ tình: "Tôi thích cậu."

"Tôi... không cần cậu trả lời, vì biết cũng không giấu được, chỉ muốn nói với cậu rằng tôi thích cậu, đã thích cậu từ rất lâu rồi."

Lộc Kim chậm rãi quay người lại, tay không rút khỏi lòng bàn tay hắn, cúi đầu nhìn khuôn mặt hắn, hỏi: "Cậu không cần tôi trả lời sao?"

Hắn lắc đầu không nói gì, nắm tay cậu vẫn còn run, nhẹ nhàng, hơi ngứa.

"Nhưng tôi muốn trả lời." Lộc Kim đột nhiên nói.

Phó Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cậu, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Lộc Kim rút tay ra vuốt tóc, đầu nghiêng sang một bên, vô lại nhún vai nói: "Nhưng không phải bây giờ, vì không có suy nghĩ gì, cho nên cậu cứ chờ đi."

Phó Ngọc cúi đầu cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Được."

____

Lời tác giả: Nhìn xem, nói ngọt ngào là ngọt ngào liền, mặt kiêu ngạo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận