Phó Ngọc vào cửa ném cặp sách xuống, quay người ngã lên giường, chưa đầy hai giây đã ngồi dậy, dạ dày quá no, nằm xuống cảm thấy đồ ăn có thể trào ra từ cổ họng.
Vất vả lắm mới ăn vào, cho dù có ra ngoài, cũng phải từ bên dưới mới được.
Hắn chậm chạp đứng dậy, đi đến trước tủ quần áo, mở ra, lấy quần lót sạch, kéo khăn tắm trên giá áo xuống, mở cửa bước vào phòng tắm.
Ba Phó nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng lưng, đôi đũa dừng lại một lúc, rồi tiếp tục động đũa. Ba Phó là một thương nhân, điều hành một công ty □□ (*), quy mô không nhỏ, ngày thường công việc quá bận rộn, tiếp khách cũng nhiều, thường xuyên phải đi công tác, ít thì hai ba ngày, nhiều thì mười mấy ngày, lần dài nhất là một tháng.
(*) Trong raw là □□ ấy.
Lần đó trở về, Phó Ngọc không nhận ra người, không khóc không ồn ào, không gọi ba. Ba Phó biết hắn đang giận, nên cố tình không gọi, tính tình giống hắn.
Rất cứng đầu.
Năm đó Phó Ngọc mới bốn tuổi, vẫn sống ở nhà bà ngoại ở quê, ông bà nội muốn gặp hắn, mỗi tháng sẽ đón hắn về ăn một bữa cơm, ăn xong lại đưa về. Phó Ngọc không muốn ở lại đó, hắn sợ ông nội không thích cười, ghét bà nội hay chỉ trích người khác, ngược lại, bà ngoại và ông ngoại rất dịu dàng, giống như hai cây hoa hướng dương trĩu quả, luôn hướng về phía mặt trời cười.
Hắn kén ăn, bà ngoại không nói, đổi hết cách này đến cách khác để nấu cho hắn ăn.
Hắn nghịch ngợm, ông ngoại không mắng, nhẹ nhàng nói lý lẽ.
Phó Ngọc thích bà ngoại và ông ngoại, họ luôn cười dịu dàng, trả lời mọi câu hỏi của hắn. Chỉ là thỉnh thoảng hỏi đến mama, bà ngoại và ông ngoại sẽ im lặng, quay đầu không ai nói gì, rồi dễ dàng bỏ qua chủ đề.
Lớp một tiểu học, trong sách giáo khoa tiếng Trung, Phó Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy cụm từ "tình mẫu tử", các bạn nhỏ không hiểu, cô giáo cười nói rằng mọi người đều có. Nhưng Phó Ngọc cho rằng cô giáo đang nói dối, vì hắn chưa từng nắm tay mama, chưa từng ăn trứng ốp la do mama làm, chưa từng gặp "mama" mà mọi người vẫn nói, ngay cả từ "mama" cũng là nghe người khác nói, không có ai dạy hắn.
Dưới sự truy hỏi không ngừng của hắn, bà ngoại nói rằng mama đã đi rồi, đi đến một nơi rất xa, sẽ không bao giờ trở lại. Hắn nhỏ bé không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, cho đến khi học được từ "qua đời".
Mùa hè năm ba tuổi, Phó Ngọc gặp một người dì giống như "mama", đó chính là mama của Lộc Kim. Cũng vào thời điểm đó, Phó Ngọc quen biết Lộc Kim.
Đột nhiên giật mình, vòi sen phun ra nước lạnh kéo Phó Ngọc trở về từ ký ức, hắn nhắm mắt nhảy ra, đưa tay sờ van nước nóng, vặn to van nước nóng. Đợi đến khi nhiệt độ nước dần ấm lên mới đứng lại, sợ nước nóng dùng hết, Phó Ngọc cúi đầu gội đầu đã thoa dầu gội, một lượng lớn bọt bị nước xối xuống, làm nhòe cả khuôn mặt.
Gội xong đi ra, về phòng, rồi lại đi ra, vứt quần áo bẩn và khăn tắm vào máy giặt, đổ hai nắp nước giặt, rồi hẹn giờ. Về phòng lấy máy sấy tóc, vào phòng tắm sấy tóc, đi đi lại lại nhiều lần. Mỗi lần ba Phó đều ngẩng đầu nhìn theo, rồi lại cúi xuống, gắp một ít thức ăn, một bát cơm vẫn chưa ăn hết.
Cuối cùng Phó Ngọc đến phòng khách, nhưng chỉ là đi ngang qua, mục đích là nhà bếp, mở tủ lạnh lấy nước khoáng, vặn nắp, ngửa cổ tu ừng ực.
Cũng quay đầu lại, lần này ba Phó cau mày, con tôm đang kẹp rơi vào bát, úp đũa vào bát, quan tâm nói: "Uống ít nước lạnh thôi, ba nấu canh rồi, con uống một ngụm đi.”
Nói xong thấy miễn cưỡng với con rồi, lại tự tìm bậc thang để xuống, "Có vẻ như canh nguội rồi, về phòng làm bài tập đi." Sau đó lại cầm đũa lên, ăn tiếp.
Phó Ngọc một hơi uống cạn nửa chai, giơ một cánh tay lên lau miệng, rồi vặn nắp lại, mắt nhìn ba Phó ở phòng khách, dường như ông thấp hơn lần trước gặp.
Vừa đổ nước vào bụng, cơm không thể nhét nổi một miếng, nhưng hắn vẫn đi đến trước bàn ăn, tay trái đặt chai nước khoáng xuống, tay phải kéo ghế ra, lười biếng dựa vào ghế.
"Con ăn không?" Ba Phó thấy hắb ngồi xuống đối diện, thực sự bất ngờ, từ từ đặt bát đũa xuống, "Ba đi hâm nóng canh cho con..."
"Con không uống." Phó Ngọc cầm đũa chơi, "Ở nhà dì Nhậm ăn rất nhiều rồi, ba ăn đi."
Ba Phó như bừng tỉnh gật đầu, cầm đũa gắp cơm, nói: "Lát nữa ba đưa con ít tiền, thay ba đưa cho dì Nhậm, cứ ăn chực ở đó mãi cũng không tốt, coi như là tiền ăn vậy."
"Phải đưa thì ba đưa." Phó Ngọc không nhận lời nhờ vả của ông, hắn biết dì Nhậm sẽ không nhận, lúc trước biết Lộc Kim nhận tiền dạy thêm suýt chút nữa nổi giận, bà không coi hắn là người ngoài.
Bạn lại khách sáo, chẳng khác gì đánh vào mặt đối phương, không có nhân tính.
Ba Phó cười khổ: "Ba đưa cho bà ấy chắc chắn sẽ không nhận."
Hai ba con cùng suy nghĩ, đều cảm thấy chuyện này khó giải quyết, trên bàn ăn trở nên yên tĩnh. Đũa gõ lên bát có lúc có lúc không, Phó Ngọc hơi nheo mắt lại, đưa ra một giải pháp: "Có một cách, ba đưa tiền cho con, con đưa cho Lộc Kim."
"Nó sẽ nhận sao?"
"Nhận, một xu cũng nhận."
Một năm trôi qua đến nửa cuối năm, luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, tháng 11 lặng lẽ đến, mang theo gió đông như lưỡi dao, mặt đường bị lá cây phủ một lớp chăn.
Các khóa học vẫn căng thẳng như cũ, tiết thể dục vẫn bị chiếm dụng, một tuần có thể học được một tiết đã rất không tồi. Đầu tháng lại đến kỳ thi, Lộc Kim đặt mục tiêu nhỏ cho Phó Ngọc, xếp hạng tiến bộ 10 bậc trong lớp.
Phó Ngọc mặt dày, nói như đùa, vừa mới đồng ý, lập tức đòi thưởng.
Lộc Kim lườm một cái, còn chưa thi mà đã bắt đầu đắc ý. Hơn nữa, không phải thi cho cậu, đòi thưởng với cậu làm gì. Nhưng chịu không nổi hắn làm nũng, thuận miệng đáp, "Hoàn thành rồi tùy cậu đòi."
"Ha——Được!" Phó Ngọc cười đi ra ngoài, miệng sắp cười đến tận mang tai.
Kỳ thi kết thúc vào sáng ngày thứ ba, mặc dù không phải là kỳ thi lớn, nhưng vẫn phải làm theo quy trình, tránh trường hợp đến kỳ thi chính thức lại hỏng bét.
Thật ra, bài thi mấy môn trước đã chấm xong, chỉ là chưa công bố, vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của tiết học sau, thi xong vẫn lên lớp bình thường. Lão Sa ôm bài thi đến lớp, trước khi phát bài thi, ông nói sơ qua tình hình, nói chung, lần này thi cả lớp đều khá, ai cũng có tiến bộ, 100 điểm 2 bạn, 102~120 điểm 8 bạn, 90~102 điểm 10 bạn, 80~90 điểm 7 bạn, dưới 80 điểm 6 bạn, còn có 2 bạn không đạt.
Một đoạn dài như vậy, Lộc Kim chỉ nghe được "không đạt" ở cuối. Sau đó mới nhận ra đây không phải là điểm tiếng Anh, trái tim vừa treo lên cao bỗng chốc hạ xuống. Sau đó, sự chú ý lại quay về trước đó, 100 điểm 2 bạn, một trong số đó chính là mình, cậu rất chắc chắn. Mà lão Sa sau đó cũng gọi tên cậu, giọng khen ngợi: "Lộc Kim, em lại đoán đúng rồi."
Thi xong bài toán, lão Sa theo thói quen gọi Lộc Kim lên, để cậu ước tính điểm của mình, cậu không chút do dự nói là điểm tuyệt đối, còn đoán lần này không chỉ một mình cậu đạt điểm tuyệt đối. Lúc đó, mọi người đều nghe thấy, không mấy để tâm, chỉ coi là thầy trò nói đùa. Nhưng bây giờ, kết quả đã bày ra trước mắt, liên hệ với kết quả mấy lần trước, họ không phục cũng không được.
Còn Lộc Kim, cũng trở thành vật may mắn của lớp - Lộc may mắn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngươi Này Yêu Diễm Tiểu Tiện Hóa
2. Sắc Dịch Huân Tâm
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Khi Thiên Nga Rơi Nước Mắt
=====================================
Lần này Phó Ngọc làm bài rất tốt, thuộc nhóm thứ hai 102~120 điểm, kém Lộc Kim đạt điểm tuyệt đối 5 bậc, cố gắng một chút là không thành vấn đề. Lão Sa không mấy bất ngờ về điều này, ông hiểu rõ năng lực của Phó Ngọc, toán không phải là điểm yếu của hắn. Không khen hắn là vì khiêm tốn, thằng nhóc đó rất dễ đắc ý, cần phải dùng roi da nhỏ quất.
Rất nhanh, điểm tiếng Anh cũng ra, tốc độ của giáo viên nhanh quá. Phó Ngọc được 83 điểm, xếp thứ 20 trong lớp, tiến bộ 11 bậc so với trước. Sự tiến bộ này khiến tất cả các giáo viên đều kinh ngạc, giáo viên tiếng Anh còn nghiêm trọng hơn, từ lúc nhận được bài thi đã bắt đầu nghi ngờ, chấm đến đâu thì lật lại xem tên, đúng là hắn, chấm một bài thi mất 8 phút, bài này chấm 18 phút vẫn chưa xong.
Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng, là giáo viên, không dám tùy tiện bình luận. Vì vậy, trước tiên hãy báo điểm cho lão Sa, lão Sa nhướng mày, khá kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói rằng thằng nhóc này đã khai sáng rồi.
Sau đó, giáo viên tiếng Anh biết được hắn đang "học thêm", trong nháy mắt, mọi nghi ngờ đều biến thành an ủi, công khai khen ngợi Phó Ngọc trên lớp. Thấy đứa trẻ vô tích sự cuối cùng cũng nên người, còn phấn khích hơn khi thấy đứa trẻ xuất sắc xuất sắc hơn, đó chính là giáo viên.
Thật lòng hy vọng mọi đứa trẻ đều tốt.
Sau vài buổi học, cái đuôi của Phó Ngọc sắp không kiềm chế được nữa, muốn vểnh lên trời, được các giáo viên khen ngợi từng người một, không phải là chuyện thường thấy, thật đáng tự hào.
Tất nhiên, có người vui thì có người buồn, Sư Hàm Tiếu tức đến nghiến răng nghiến lợi, bảng điểm sắp bị cậu ta bóp nát, nhìn thứ hạng của Phó Ngọc, rồi lại nhìn thứ hạng của mình, muốn thổ huyết. Tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, cậu ta ném bảng điểm xuống, xông đến tìm Phó Ngọc, cánh tay vòng qua cổ hắn, đè lên bàn, tức giận nói: "Thằng cháu, cậu thế mà bỏ mặc tớ một mình chạy lên trước."
Phó Ngọc đang nói chuyện phiếm với người bên cạnh, đột nhiên bị người ta tấn công từ phía sau, khuỷu tay đập mạnh vào bàn, nhanh chóng phản ứng lại, “Tớ - duma - cậu, buông ra!"
Những người bên cạnh nhanh chóng tản ra, không can ngăn, hoàn toàn là trạng thái xem kịch.
Sư Hàm Tiếu người cao lớn, toàn thân đều là sức mạnh, lúc này lại ở trên, chiếm thế thượng phong, ngạo mạn nói: "Nghĩ hay nhỉ, cậu bỏ rơi tớ!"
Phía sau truyền đến một tràng cổ vũ, ồ ~ ồ ~ ồ ~
Ồ mẹ mấy cậu.
Đầu Phó Ngọc bị đè xuống bàn, vở và sách chèn vào mặt, cảm giác như sắp bị khắc ra hoa, muốn nói: Tớ đã bao giờ sở hữu cậu đâu?
Nhưng thấy câu này quá kinh tởm, không nói ra miệng với Sư Hàm Tiếu được, nên đổi một câu khác, "Cậu không học mà lại đổ lỗi cho tớ à?"
"Tớ bao giờ không học? Tớ... không phải xin nghỉ hai tuần sao... Mẹ kiếp, trước giờ toàn là cậu lót đế, lần này thế mà chạy lên trước!"
"... Là lỗi của tớ à?"
"Còn hỏi!"
"Thế thì sao, tớ chia điểm cho cậu? Hay là cậu đổi sang họ tớ?"
“Duma, thằng nhóc này!" Sư Hàm Tiếu nghe xong tức cười, buông tay, rồi túm lấy cổ áo anh, "Đi, ra ngoài hút điếu thuốc."
"Hút thuốc?" Phó Ngọc quay người gọi lớp trưởng, "Lớp trưởng..."
Sư Hàm Tiếu nghe vậy suýt đập cửa, quay đầu hét vào mặt hắn, "Mẹ kiếp cậu... ăn kẹo! Tớ ăn kẹo được không!"
Phó Ngọc đắc ý cười, đặt sách xuống, đi theo ra ngoài.
Cầu thang ngoài tòa nhà dạy học.
Sư Hàm Tiếu và Phó Ngọc nằm trên lan can, mắt nhìn về sân vận động xa xa, một mảng xanh đỏ, có lớp học thể dục, từng nhóm người đi về phía sân vận động.
Đột nhiên nhớ ra, tuần này lại không có tiết thể dục, vì phải thi. Sư Hàm Tiếu ngậm kẹo trong miệng, càng nghĩ càng tức, hơi ngẩng cằm, thở ra một hơi, thế mà lại nhổ kẹo ra ngoài.
"Mẹ kiếp." Cậu ta vịn vào lan can cúi đầu nhìn xuống, viên kẹo trong chớp mắt đã biến mất, tức giận đấm vào lan can.
"Đồ ~ ngu." Bên cạnh lơ lửng trôi đến một câu chế nhạo hợp cảnh.
"Cút đi—" Sư Hàm Tiếu mắng lại, sau đó quay đầu hỏi, "Cậu thật sự thay đổi tính rồi à? Tiếng Anh 83, duma, 38 đảo ngược lại, cậu được đấy."
Thật sự được đấy.
Cậu ta tiếng Anh 31, đảo ngược lại là 13.
Đại gia đình □□ Phó Ngọc.
Yên lặng một lúc, Sư Hàm Tiếu liếc nhìn hắn, buồn bã nói: "Sao cậu lại muốn học hành tử tế thế?"
"Lương tâm trỗi dậy." Phó Ngọc nói.
"Đù.”
"Ha ha..." Phó Ngọc phối hợp cười một tiếng, vẻ mặt nịnh nọt, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Tớ muốn thi vào trường số 2, ừm, còn trường số 3 nữa."
Sư Hàm Tiếu cười không đứng đắn, đuôi mắt chế nhạo hắn: "Cậu biết xấu hổ chút đi."
Phó Ngọc cười cười, không nói sang chuyện khác, chỉ nói một câu, "Lộc Kim muốn đến đó."
"Lớp trưởng?" Cậu ta ngẩn ra hỏi, "Liên quan gì đến cậu."
Phó Ngọc cúi đầu, ừ một tiếng.
Sư Hàm Tiếu khinh thường: "Ừ cái rắm!"
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, Phó Ngọc không thu dọn cặp sách, chạy đến nói chuyện với Lộc Kim: "Hôm nay, tớ đã hoàn thành mục tiêu, đừng quên phần thưởng đã hứa với tớ."
Lộc Kim nhíu mày, nói: "Biết rồi." Đang định nói với hắn rằng "Đi dọn đồ đi", thì sau lưng vang lên một giọng nữ trong trẻo.
"Lộc Kim, bây giờ cậu rảnh không?"
—--
Tác giả có lời muốn nói: Phó Ngọc: Tôi biết xấu hổ sao?