Hai mắt Sở Hiên ửng đỏ, giọng nói mang theo sự u ám, nhưng cũng rất rõ ràng, “Anh sẽ không bao giờ lấy vợ ngoại quốc gì đó, sinh con lai gì đó!”
Cố Ninh mặt vô cảm, “Sở Hiên, anh không thể nhìn thấy, em có thể nhìn thấy.
Trên mệnh bàn nói chính là như vậy.
Hai chúng ta hoàn toàn không có khả năng, đau dài không bằng đau ngắn, chi bằng chia tay bây giờ đi.”
Những lời cô nói toàn là bỏ đi.
Sở Hiên lạnh lùng mắng một câu chửi thề tiếng Anh.
Lần đầu tiên trong đời Cố Ninh nghe Sở Hiên mắng chửi người.
Hai người chia tay được hai năm.
Sở Hiên hoàn toàn không chấp nhận, nên như thế nào thì là như thế đó, thật giống như Cố Ninh là người duy nhất tiến vào trạng thái chia tay.
“Mấy thứ lừa gạt bịp bợm kia của em, anh một chữ cũng không tin.”
Đây là câu nói cuối cùng mà Sở Hiên nói trước khi sang Mỹ du học.
Sau đó Cố Ninh đã đến đây, cách Thái Bình Dương gần như cả một đại lục, Cố Ninh không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, cuối cùng Sở Hiên cũng bình tĩnh lại, cuối cùng cũng yên lặng.
Sở Hiên lột một chén thịt tôm hùm, đưa cho Cố Ninh.
“Anh có bạn gái chưa?” Mặc dù đã biết rõ câu trả lời, nhưng Cố Ninh vẫn không nhịn được hỏi, miệng đầy tôm, giọng nói nghẹn nghẹn.
Bàn tay đưa qua của Sở Hiên hơi dừng lại, rồi cười một tiếng, “Không có.
Anh còn đang đợi người vợ ngoại quốc mà em nói tới, khi nào em định gửi cho anh một người?”
Có thể đùa giỡn, thì xem ra thực sự coi như đã qua rồi.
Sau khi ăn xong cơm thiếu gia bu chân của Cố Ninh, kêu một tiếng “meo” hiếm có, Cố Ninh gắp một miếng thịt tôm hùm đưa cho thiếu gia.
Sở Hiên ngăn lại, “Không biết nó có bị dị ứng hay không.
Hơn nữa anh vừa đổi cơm mèo, đừng ăn hỗn tạp như vậy.”
“Là anh ấy nói, em đừng trách chị.” Cố Ninh đưa thịt vào miệng mình.
Thiếu gia nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi buông chân Cố Ninh ra, đi tới bên chân Sở Hiên, dùng đuôi cọ qua cọ lại giữa hai chân Sở Hiên, phát ra tiếng khịt mũi nịnh nọt.
Thiếu gia từ trước đến nay luôn sắc mặt khác với suy nghĩ đối với những người khác ngoài Cố Ninh.
Vẻ mặt của Cố Ninh, so với thấy ma thì còn đáng sợ hơn.
Sở Hiên cúi đầu đối mắt với cặp mắt trong veo như hổ phách kia, thỏa hiệp, “Hôm nay chỉ một miếng nhỏ thôi.
Ăn cũng không sao, sau này làm thêm cho em.” Cầm một miếng thịt tôm hùm nhỏ, đút cho thiếu gia.
Thiếu gia nghe hiểu, ăn xong mặc dù chưa thỏa mãn, nhưng vẫn thong thả bước đi.
Lúc Cố Ninh tắm xong đi ra, Sở Hiên đã rửa chén bát xong.
Cố Ninh ngáp một cái đi vào phòng ngủ, bước chân dừng lại.
“Sở Hiên!” Cố Ninh gọi Sở Hiên, chỉ chỉ trên mặt đất, “Đây là cái gì?”
Trên nền nhà trước giường của Cố Ninh, tấm thảm đã không còn, nhưng lại có thêm một tấm nệm, phía dưới giá đỡ còn có bánh xe lăn, có thể đẩy tấm nệm xuống dưới gầm giường của Cố Ninh.
“Thứ này hình như gọi là giường kéo? Giường xếp? Hay là giường dưới giường.” Sở Hiên nghiêm túc trả lời câu hỏi của Cố Ninh.
“Ý tôi là anh mua cái này về làm gì?”
Sở Hiên vô tội nó, “Anh không muốn ngủ trên thảm suốt.”
“Nhưng phòng bên cạnh không phải có giường…” Cố Ninh từ bỏ, “Quên đi.”
“Anh ở đây, em ngủ ngon, anh cũng ngủ ngon, nếu không thì nửa đêm còn phải chạy tới chạy lui.” Sở Hiên giải thích nói, “Hơn nữa em có gì mà không yên tâm với anh?”
Đây là sự thật.
Cố Ninh không có gì để không yên tâm với Sở Hiên, anh còn đáng tin hơn bản thân cô.
Cố Ninh nhìn thứ khác, “Anh mang giường về, mà không mua gối sao?”
Sở Hiên cười nói, “Gối là thật sự quên mất.”
Đêm khuya yên tĩnh.
“Hai người các người thật là kỳ quái, cô thích anh ta, anh ta cũng thích cô, nhưng lại không quen nhau, đây là vì cái gì chứ?” Có một giọng nói tò mò hỏi bên tai Cố Ninh, làm phiền người ta ngủ.
Cố Ninh muốn nói, ngươi là ai? Muốn ngươi xen vào việc của người khác à? Vả lại tôi không thích anh ấy.
Nhưng phát hiện bản thân không nói ra được.
Bốn phía tối đen như mực, không nhìn thấy cái gì.
Cố Ninh động đậy, dùng sức cả buổi, nhưng lần này thậm chí cũng không thể ngồi dậy được.
Cố Ninh bình tĩnh lại.
Sở Hiên ở ngay bên cạnh, chỉ cần cố gắng đưa tay ra, là có thể chạm vào anh.
Chỉ cần vừa chạm vào anh, thì thứ kỳ quái gì cũng sẽ tan thành mây khói.
Cố Ninh dốc hết sức lực liều mạng vùng vẫy về phía Sở Hiên.
Áp lực trên người đột nhiên biến mất, Cố Ninh không kịp phòng bị, ngã nhào từ trên giường xuống tõm một tiếng.
Nơi ngã xuống ấm áp thoải mái, không đau chút nào.
Cố Ninh mở mắt ra, bản thân đã ngã lên người Sở Hiên.
Sở Hiên bị cô đánh thức, cặp mắt sáng trong bóng tối, tỉnh bơ, “Ninh Ninh, em đang … ngã vào lòng anh sao?”
“Tôi không có.” Cố Ninh giùng giằng muốn leo về, nhưng không nhúc nhích được.
Sở Hiên ôm con Snoopy cỡ số một trong tay cách lớp chăn, không để cô đi.
Cố Ninh đè ngực của anh muốn bò dậy.
Cơ ngực của anh vừa dày vừa linh hoạt, cảm giác rất tốt.
Sở Hiên, “… Còn bây giờ thì sao? Sờ anh?”
“Tôi nào có?” Cố Ninh cố gắng trong vô vọng một lúc, chịu thua, nằm trong lồng ngực anh.
Cái ôm của Sở Hiên so với trong ký ức thì càng thoải mái hơn.
“Ninh Ninh,” Sở Hiên thấy cô không giãy giụa nữa, thì thả lỏng một tay, vuốt tóc cô, đột nhiên hỏi, “Khi đó anh chỉ lo cãi nhau, chưa từng hỏi em, em thấy trên mệnh bàn của chính em viết cái gì? Sau này em sẽ kết hôn với người như thế nào?”
Cố Ninh im lặng một hồi, “Tôi một mình độc thân đến cùng, không có kết hôn.”
Tay Sở Hiên đang vuốt tóc Cố Ninh dừng lại.
Cố Ninh không nói lời nào cũng không muốn động đậy, trong đầu nghĩ, qua mấy ngày nữa anh sẽ rời đi, cứ ôm một lúc như vậy đi, dù sao trước kia cũng không phải chưa từng ôm, cũng không tính là gì.
Sở Hiên có tác dụng trấn tĩnh kỳ lạ, Cố Ninh qua một lúc sau, liền ngủ thiếp đi.
Sở Hiên đợi cô ngủ say, thì lặng lẽ vươn tay kéo cái gối màu hồng trên giường của cô xuống, đổi Snoopy mình đang nằm.
Sau đó kéo chăn bông mà Cố Ninh ngăn lại, nhẹ nhàng trở mình nằm nghiêng, xoay cô hướng về phía vòng tay của anh, để Cố Ninh gối lên cánh tay mình, dùng chăn quấn hai người lại.
“Có thể thấy cho dù trong nhà cô ấy chỉ có một cái gối, thì cũng chưa chắc cô ấy đều ngủ một mình.” Trong không trung phảng phất một giọng nói và tiếng cười khẽ.
Sở Hiên hạ thấp giọng, “Cút.”
Buổi sáng, Cố Ninh tỉnh lại, nằm trên giường của cô.
Cố Ninh ngồi dậy, có chút mơ hồ, tối hôm qua ngủ ở chỗ Sở Hiên, rồi được anh chuyển về?
Ngày trước khi vừa nhắc đến chuyện mệnh bàn thì Sở Hiên đều nổi giận, tối hôm qua giọng điệu lại bình tĩnh như vậy, quả nhiên thời gian có thể làm phai nhạt mọi thứ.
Cố Ninh đưa tay ra vẫy trên không trung.
Trên không trung hiện ra ba mệnh bàn, Cố Ninh thầm cầu nguyện trong lòng, ấn vào ngôi sao ngày sinh của chính mình, nhìn một hồi, ngón tay khẽ búng, một đường màu vàng mỏng nối tiếp nhau kéo dài trong ba mệnh bàn.
Những sợi dây vàng kéo dài rồi tụ lại một bên, xoắn vào nhau thành một cục, một giây sau, đột ngột tiêu tán.
Nơi vốn phải xuất hiện mệnh bàn hình tròn của ba mươi sáu cung, thì giờ trống không.
Không có cung Mệnh, không có cung Thân, không có cung Phúc đức, cũng không có cung Hôn nhân mà tối hôm qua Sở Hiên hỏi, mệnh bàn của chính Cố Ninh, hiện tại thật ra không có gì cả.
Cố Ninh cố gắng an ủi bản thân: Mấy năm nay tích công đức lâu như vậy, những sợi dây vàng kia trông không còn lộn xộn như trước nữa đúng không?
Bụng kêu ọc ọc, Cố Ninh bò xuống giường tìm thức ăn.
Chỉ khi ăn no thì mới có sức lực tích công đức, tích cóp một chút một, thì sẽ có ngày tích được mệnh bàn của mình lần nữa.
Tác giả có điều muốn nói:
Nửa đêm, Tứ Hỉ thiếu gia bước vào phòng ngủ, nhìn thấy giường trống trơn, thì vô cùng kinh ngạc, mắt mèo đảo quanh, tìm được Cố Ninh đang ngủ ngon lành trong vòng tay của Sở Hiên.
Thiếu gia:???!
Sở Hiên: Buổi chiều mua một cân cá tươi nhỏ, định sáng mai dậy nướng một chút cá khô.
Thiếu gia suy nghĩ một chút, rồi không thèm nhìn Cố Ninh nữa, giơ cái đuôi thật cao quay đi..