Trúc Mã Nhà Tôi Ghét Huyền Học


Chương 26: Hồ ly (5): Idol dời mục tiêu
Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.com
Sở Hiên hài lòng, rốt cục cũng buông Cố Ninh ra, tìm được tay trong khăn tắm, tách ngón tay cô ra, mười ngón đan chặt, "Ninh Ninh, mặc quá ít, đi đổi một cái khác đi."
Đã nhiều năm không nắm tay với Sở Hiên như vậy, Cố Ninh hơi giãy ra, Sở Hiên lại kiên quyết không buông tay ra, không giãy ra được.
Bộ đồ tắm trên người này quả thật không có cảm giác an toàn gì, Cố Ninh cũng không thật sự muốn mặc bộ này đi lung tung, nên ngoan ngoãn để Sở Hiên dắt tới cửa hàng của khu nghỉ dưỡng, chọn một bộ đồ tắm thể thao ngắn tay và quần đùi để thay, thoải mái hơn nhiều.
Lúc này Cố Ninh mới phát hiện ra, Sở Hiên cũng không mặc cái quần sịp bơi bó sát người mà trợ lý đưa, lúc Cố Ninh thay quần áo, bản thân cũng đã đi mua một bộ đồ bơi thể thao tương tự như Cố Ninh, còn thuận tay mua hai cái khăn tắm biển.
Hai người mặc cùng kiểu, ngược lại rất giống như anh em một nhà.
Máy quay trên bãi biển đã được sắp xếp xong, Cố Ninh và Sở Hiên ngồi xuống bãi biển theo hướng dẫn của những người khác.
Mặt biển vào sáng sớm trong suốt, chim hải âu không hề sợ con người, cướp thức ăn khắp nơi.

Tiểu Sơn và Nguyên Nguyên cách đó không xa đang hi hi ha ha.
Cố Ninh thoải mái nằm duỗi người trên khăn tắm, lén nhìn khuôn mặt tuấn tú của Sở Hiên bên cạnh, thấp giọng cảm khái, "Ánh nắng mặt trời, bãi biển, chim hải âu, còn có mỹ nam bổ mắt, giống như đang đi nghỉ mát vậy."
Sở Hiên nhìn quanh bốn phía, phát hiện Hạ Bạch và Kiều Hoàn đang cởi trần để lộ cơ bắp ở cách đó không xa, vây quanh đạo diễn, sắc mặt lại có chút tối.
Đám người Cố Ninh bọn họ phụ trách đóng giả là khách du lịch trên bãi biển, quay vài cảnh là kết thúc.

Nhưng sau khi quay xong mọi người đều không rời đi, mà ngồi xem trên bãi biển.
Vì để quay đoạn ngày hôm nay, mà các ngôi sao đều phải đeo mặt nạ lặn, đi tìm bảo vật mà tổ đạo diễn để dưới nước từ trước, tìm được nhiều nhất thì xem như giành chiến thắng.
Có tổng cộng tám người đến tham gia chương trình thực tế lần này, nam nữ già trẻ đều có, cho nên thật ra độ khó cực kỳ thấp, cũng chỉ là tượng trưng mà thôi, không biết bơi thì cũng có thể mặc áo phao xuống nước.
Chỗ lặn ngay cạnh vách đá, không tính là quá xa, nước biển trong suốt, cũng không hề sâu.

Các bảo vật mà tổ đạo diễn để dưới nước đều được cột bằng dây thừng nối với phao, để đảm bảo vừa đưa tay là có thể lấy được khi lặn với ống thở ở mặt biển.
Tuy nhiên tổ đạo diễn vẫn đặc biệt mời người hướng dẫn lặn địa phương, dạy cách lặn, kẻo có xảy ra sự cố.
Cố Ninh sốt ruột chờ đợi, nhìn thấy bọn họ chính thức quay.
Tất cả thí sinh đều đeo mặt nạ và ống thở, ngồi thuyền nhỏ đến một điểm cố định, nhảy xuống nước cùng huấn luyện viên.
Kỹ năng bơi lội của Kiều Hoàn rất tốt, trải qua các bài thử thách rất tốt, vừa xuống nước liền dẫn đầu giành mấy bảo vật gần đó, Hạ Bạch không cam chịu yếu thế, cũng đi theo phía sau anh ta, bơi thật nhanh, hai người chăm chỉ lấy bảo vật, trên cổ tay đeo rất nhiều thứ.
Kiều Hoàn bơi được một lúc, thì cảm thấy ống thở gây cản trở, lại có lòng khoe khoang, nên dứt khoát tháo mặt nạ và ống thở ra, bản thân tự do lặn xuống nước nhặt đồ, vậy mà lại còn nhanh hơn.
Hạ Bạch thấy vậy, từ đáy lòng cảm thấy đây là một cách hay, cũng tháo đống đồ rườm rà này, lặn xuống nước.
Những người khác đều rất Phật hệ [1], hiện trường liền trở thành một buổi biểu diễn đặc biệt của hai chàng trai.
[1] Phật hệ (佛系): mang nghĩa thế này cũng được, thế kia cũng được, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được, có người coi nó là một thái độ sống, cũng có người coi nó là sự phàn nàn đối với đời sống, có người xem nó là sự giải phóng áp lực chỉ cần bản thân cảm thấy thoải mái, đại khái kiểu gì cũng được.
Trong số minh tinh tham gia chương trình có một tiểu hoa mới, là người không hề biết bơi, nhưng cũng dũng cảm mặc áo phao xuống nước, vất vả lắm mới lấy được một món bảo vật, nhưng vừa sơ ý vui mừng một chút, thì nước biển tràn vào ống thở, cả người đều hoảng loạn, tay chân luống cuống giãy giụa trên mặt nước.
Hai huấn luyện viên bơi nhanh đến đỡ cô ấy, chiếc thuyền nhỏ bên cạnh cũng đi tới, đám người ba chân bốn cẳng đưa tiểu hoa lên thuyền.
Cố Ninh nhàm chán nhìn một đám người bọn họ túm tụm lại, ngáp một cái.
"Ninh Ninh." Sở Hiên đột nhiên nói.
"Sao vậy?"
"Hạ Bạch vừa mới lặn xuống, vẫn chưa lên."
Cố Ninh nhìn về phía kia, Hạ Bạch và Kiều Hoàn đã bơi ra xa khỏi đám người, "Không phải cậu ta vừa giơ bảo vật trên cổ tay lên cho xem sao?"
Sở Hiên không trả lời, người đã lao ra bờ biển, mạnh mẽ nhảy xuống như cá, hòa vào dòng nước, chốc lát đã bơi ra xa.
"Này này này! Diễn viên quần chúng kia! Anh bơi ở đâu đó?" Đạo diễn rống lên qua loa.
Sở Hiên hoàn toàn mặc kệ ông ta.
Đạo diễn nhìn theo hướng anh bơi, cũng đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn, "Hạ Bạch! Hạ Bạch đâu?"
Đám người huấn luyện viên nghe thấy tiếng loa thì bỏ lại tiểu hoa, chạy đến chỗ Hạ Bạch vừa lặn xuống.

Cố Ninh nghe thấy nhân viên khu nghỉ dưỡng đến xem ghi hình nói, "Ở đằng kia lẽ nào có xoáy nước sao? Không phải chứ!"
Cố Ninh cẩn thận nhìn vùng biển đằng kia, dòng nước đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, giống như có thứ gì đó đang khuấy động dưới mặt nước, còn ùng ục sủi bọt, như thể ai đó đun một nồi nước sôi để luộc trứng vậy.

Qua một lúc lâu, lại có một tia nước bắn lên không trung cao mấy thước, rồi ào ào rơi xuống.
Cố Ninh luống cuống đứng dậy, chạy như điên đến bãi biển, hai tay chụm lại thành kèn hô to với Sở Hiên, "Sở Hiên! Cẩn thận! Biển đằng kia không ổn!"
Sở Hiên nghe vậy, dành ra một tay, giơ động tác OK lên.
Cố Ninh lo lắng nhìn chằm chằm mặt biển đằng kia.
Sở Hiên vừa đến gần thì vùng biển bên kia lại đột nhiên yên tĩnh, không còn chút xíu động tĩnh gì.
Hai người huấn luyện viên và thuyền nhỏ đến rất nhanh, Kiều Hoàn ở cách đó không xa cũng đi tới.

Không có nước xoáy gì, ở đó rất bình thường, nhưng lại không thấy Hạ Bạch đâu.
Đám Sở Hiên và thuyền nhỏ tìm người ở dưới nước, tất cả mọi người đều tụ tập đến bãi biển, sắc mặt của đạo diễn tái nhợt, toát cả mồ hôi lạnh.
Anh Sâm tuyệt vọng lao đến, nhảy thẳng xuống nước, Quất Tử cũng theo sát anh ta.
"Quất Tử, điện thoại của cô!" Cố Ninh thấy Quất Tử đang cầm điện thoại trong tay định đi xuống biển, nên lên tiếng nhắc nhở.
Quất Tử mờ mịt quay đầu nhìn Cố Ninh, tựa như vào loại thời điểm ngoài dự đoán này mà cô còn nhớ tới loại chuyện nhỏ nhặt như cái điện thoại này, ném điện thoại trong tay về phía Cố Ninh, người đi xuống biển.
Cố Ninh nghĩ thầm, nhất định là có gì đó không đúng.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cho dù thật sự đột ngột xuất hiện vòng xoáy, thì cũng sẽ không khiến cho Hạ Bạch biến mất như vậy.
Hơn nữa nhìn mệnh bàn của cậu ta, thì gần đây phải là thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn không xảy ra chuyện gì.
Tất cả mọi người đều tụ tập đến bãi biển, nhìn ra hướng lặn kia, Cố Ninh vô thức nhìn chung quanh.
Một người đàn ông bước ra khỏi mặt nước từ một hướng khác của bãi biển, đi tới bên này.
Cố Ninh chọt đạo diễn.
"Hạ Bạch!" Đạo diễn quay đầu nhìn, kêu một tiếng, giọng của một người đàn ông khoảng 40 50 tuổi mang theo chút nghẹn ngào.
Một đám người kéo đến, vây quanh Hạ Bạch.
Cố Ninh nhìn thấy Sở Hiên lên thuyền nhỏ, yên tâm, rồi quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Bạch suy nghĩ.
Vừa rồi rõ ràng cậu ta đã biến mất ở bên đây, tại sao lại đột nhiên xuất hiện từ một hướng khác?
Anh Sâm và Quất Tử bơi cả buổi mới bơi ra được vài mét cũng ướt sũng trở lại, Quất Tử thực sự bị dọa sợ không nhẹ, lúc này mới khóc thành tiếng.
Hạ Bạch dịu dàng ôm bả vai Quất Tử, rồi thuận tay vỗ vỗ đầu cô ấy, "Tôi không sao."
Nhưng mà Cố Ninh lại cảm thấy, có chỗ nào đó là lạ.

Hạ Bạch dịu dàng hòa nhã, nhưng mà cũng chỉ dịu dàng hòa nhã mà thôi.

Thái độ của Hạ Bạch đối với sự quan tâm và thắc mắc của đám người kia, cũng không có nửa điểm khác với thái độ đối với Quất Tử.
Cố Ninh suy xét trong lòng, cúi người nhặt chiếc điện thoại của Quất Tử lên, thổi cát trên đó, định đưa cho cô ấy.
Hạ Bạch giống như đột nhiên bị sét đánh trúng, ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Cố Ninh, ánh mắt dọa người.
Chỉ thấy cậu ta đẩy đám người ra, sải bước đi tới, dừng lại chỗ rất gần Cố Ninh, cúi đầu hỏi, "Vừa rồi bị hù dọa sao?"
Cố Ninh: ???
Hạ Bạch dịu dàng cười một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Ninh, thấp giọng nỉ non, "Đừng lo lắng, anh sẽ cẩn thận, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa."
Cố Ninh: Tôi hoàn toàn không lo lắng cho cậu!
Người này đã vứt bỏ Quất Tử, dời mục tiêu rồi.
Cố Ninh nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hạ Bạch, tay buông lỏng, chiếc điện thoại của Quất Tử trong tay rơi xuống mặt cát.
Hạ Bạch như mất hồn trong giây lát, rồi nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt lại trong sạch, "Tôi không có sao, tự ý bơi sang chỗ khác, xin lỗi, gây phiền phức cho mọi người rồi."
Cố Ninh cong khóe miệng, lại cúi người xuống nhặt điện thoại lên.
Hạ Bạch lập tức quên những người xung quanh đi, đi đến gần Cố Ninh, nhẹ giọng nói, "Đúng rồi, em tên Cố gì? Ngoan, nói lại cho anh nghe một lần nữa, lần này anh hứa sẽ không bao giờ quên."
Nói ra lời tâm tình còn buồn nôn hơn nhân vật mà cậu ta diễn.
Cố Ninh lại lặng lẽ ném điện thoại đi.
Hạ Bạch nhất thời quên mất câu hỏi của mình, có chút không hiểu mình vừa rồi đang làm gì, ngẩng đầu nói, "Đạo diễn Tống, chúng ta tiếp tục đi?"
Cố Ninh sờ mũi.
Chuyện này hay thật, trên người nam thần Hạ Bạch của muôn vàn thiếu nữ có một cái công tắc, mà cái bấm điều khiển từ xa chính là chiếc điện thoại này.
Đôi lời tâm tình của editor: Hóa ra là cái điện thoại à =))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui