Trúc Mã Nhà Tôi

Lưu Cẩm Trúc đứng ngoài cửa, gượng cười với Mễ Tu, khi nhìn thấy Tiêu Quý, trái tim vốn đã thấp thỏm lập tức trở nên hoảng loạn. Bà không biết nên nói gì với Tiêu Quý, càng không biết nên nói từ đâu.

Mễ Tu nhìn Tiêu Quý một cái, Lưu Cẩm Trúc đột nhiên đến vốn khiến anh hơi bất ngờ, hiện tại Tiêu Quý cúi đầu trầm mặc thế này, lại khiến lòng anh căng thẳng. Mễ Tu âm thầm thở dài, lễ phép mời Lưu Cẩm Trúc vào trong, Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý, xoa xoa lòng bàn tay cứng ngắc của cô.

“Dì, mời ngồi.” Mễ Tu ôn hoà nói, nắm tay Tiêu Quý ngồi xuống phía bên kia của sofa.

Lưu Cẩm Trúc ngồi xuống, ngón tay vặn vẹo không yên, từ lúc vào cửa đến giờ, Tiêu Quý chưa từng nhìn bà một cái, cho dù là lơ đãng liếc qua. Trong lòng Lưu Cẩm Trúc chua xót, bà định nói gì đó, nhưng hé miệng ra tất cả lời nói lại nghẹn trong cổ họng. Rõ ràng trên đường tới bà đã nghĩ xong rồi, bà muốn giải thích với Tiêu Quý về những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, chuyện Mạnh Nhụy chuyển trường đến đại học B bà căn bản không biết rõ tình hình, đến ngày khai giảng Mạnh Học Đông mới nói với bà, hai người vội vàng đưa Mạnh Nhụy đến đại học B, không ngờ lại đúng lúc gặp Tiêu Quý dưới lầu ký túc xá nữ sinh, càng không ngờ Mạnh Nhụy lại đột nhiên muốn mời Tiêu Quý đi ăn cơm, lúc ấy bà hoàn toàn không biết nên đối phó thế nào, nhất là những lời nói của Mạnh Nhụy, nói rằng mấy năm nay bà quan tâm săn sóc cô ta ra sao, bà muốn phủ nhận, nhưng không có cách nào phủ nhận, bởi vì đây đều là sự thật tàn khốc, bà quả thực bỏ lại con gái ruột của mình mà đi chăm sóc con gái người khác từng li từng tí, ngay lúc đó bà căn bản không có mặt mũi nói chuyện với Tiêu Quý, thậm chí là ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Lưu Cẩm Trúc vốn muốn tìm một cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Tiêu Quý, giải thích chuyện trước kia với cô, nhưng bởi vì nhút nhát, cũng sợ Tiêu Quý không thể lượng thứ, cho nên vẫn kéo dài, không ngờ ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy. Nhìn thấy Tiêu Quý và bạn học hoang mang rời đi, Lưu Cẩm Trúc lo lắng suốt, sợ xảy ra chuyện gì, tối hôm qua cả đêm không ngủ. Sáng sớm hôm nay bà tới đại học B tìm cô, nhưng bạn học lại nói các cô không đi học, bà càng lo lắng hơn, sợ xảy ra điều bất trắc gì. Thật vất vả đến trưa mới gặp được bạn cùng phòng của Tiêu Quý, Lưu Cẩm Trúc mới biết được nguyên nhân là ba của bạn học cô xảy ra chuyện, thật tốt không phải Tiêu Quý có chuyện gì. Lưu Cẩm Trúc hỏi bạn cô mới tìm được chỗ của Mễ Tu, hôm nay bà muốn giải thích với Tiêu Quý, bà chưa từng có ý nghĩ muốn tổn thương cô, chuyện xảy ra trước kia đều là ngoài ý muốn, bà muốn nhận được sự tha thứ của Tiêu Quý.


“Mẹ nghe bạn học con nói, ba bạn con nằm viện, mẹ có quen biết bác sĩ, có muốn mẹ…” Lưu Cẩm Trúc còn nói chưa xong thì đã bị Tiêu Quý ngắt lời.

“Không cần.” Lạnh lùng, không có chút cảm xúc.

“Tiểu Quý…” Lưu Cẩm Trúc nghẹn lời, ngỡ ngàng nhìn cô.

Mễ Tu bóp tay Tiêu Quý, đến gần bên tai cô khẽ nói: “Nói chuyện đàng hoàng nhé.” Sau đó anh đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Khúc mắc của nhiều năm, cuối cùng chỉ có thể dựa vào bản thân bọn họ mới có thể tháo gỡ.


Trái tim Lưu Cẩm Trúc như nổi trống, bà không biết đối mặt với Tiêu Quý mình lại sợ hãi như vậy, đã bao nhiêu năm bà chưa một mình đối mặt với Tiêu Quý, lại không ngờ trong hoàn cảnh thế này.

Cười một tiếng châm biếm, tất cả chẳng qua đều là do bà gieo gió gặt bão.

“Tiểu Quý, mẹ không phải không cần con.” Mở lời chua chát, Lưu Cẩm Trúc rưng rưng nhìn Tiêu Quý, giờ phút này bà có thể nhấn mạnh những lời này lần nữa.

Tiêu Quý vẫn cúi đầu như cũ, không thấy rõ vẻ mặt.


“Tiểu Quý…mẹ không mong mỏi xa vời con có thể lập tức tha thứ cho mẹ, cũng không xin con có thể hiểu được năm đó mẹ đã hết cách. Nhưng mà mẹ thật sự không muốn tổn thương con, cho dù là một chút. Ngày hôm qua mẹ nhận được tin nhắn của Mạnh Nhụy, con bé nói muốn mẹ đưa vài bộ đồ qua đó, mẹ không nghĩ nhiều nên đi ngay, không ngờ con làm thêm ở đấy, càng không ngờ nó sẽ nói ra những lời như vậy… Mẹ không phải cố ý đâu.” Lưu Cẩm Trúc thấp giọng nghẹn ngào, nhìn Tiêu Quý không hề chớp mắt, hận không thể móc trái tim mình ra cho cô xem.

“Trên đời này không có người mẹ nào không thương con mình, mẹ cũng thế, năm đó lúc sinh con ra, mẹ rất vui sướng tự hào, khi đó mẹ nói với chính mình, đây là bảo bối của mẹ, là bảo bối mẹ muốn dùng cả đời che chở. Mẹ thật sự yêu con, mấy năm nay không ở bên cạnh con, lúc nào mẹ cũng nhớ đến con, nghĩ xem con có gầy không, có cao không, có giống như những cô gái khác nhận được thư tình không, thậm chí nếu có đứa nam sinh hư hỏng nào làm phiền con thì con phải làm sao. Mẹ muốn gọi điện thoại cho con, nhưng mẹ không dám, mẹ sợ con lại nói với mẹ con đã không còn mẹ từ lâu, đối với một người mẹ mà nói, nghe được máu mủ ruột thịt của mình nói ra những lời này, lồng ngực còn đau đớn hơn bị dao cắt…”

Nhớ lại năm đó Tiêu Quý còn nhỏ khóc lóc nói với bà, cô đã không còn mẹ từ lâu, Lưu Cẩm Trúc đau lòng đến mức không thể kiềm chế, chỉ cần nhớ đến những chữ đó, chính là một lưỡi dao sắc bén. Nước mắt nhỏ giọt chảy xuống, Lưu Cẩm Trúc nhìn Tiêu Quý thật sâu, trái tim như tro tàn: “Năm đó bố con làm ăn thất bại, mẹ chưa từng oán giận, càng chưa từng nghĩ tới rời khỏi ông ấy, rời khỏi con. Nhưng mà…ông ấy sa sút tinh thần, mỗi ngày chỉ biết mượn rượu giải sầu, không còn ý chí phấn đấu và khát vọng của lúc ban đầu, hễ mẹ mở miệng nói một câu, ông ấy sẽ cãi vã với mẹ, lần này lại một lần khác, ngày càng thậm tệ hơn, mẹ thật sự chịu đủ rồi… Cũng chính vào lúc đó, mẹ gặp lại Mạnh Học Đông, nhưng Tiểu Quý à, mẹ và ông ấy thật sự không có gì, mẹ thừa nhận, ông ấy là người yêu thời đại học của mẹ, nhưng sau khi mẹ tốt nghiệp thì đã không còn liên lạc.”

Lưu Cẩm Trúc dừng một chút, quyết định nhân cơ hội này giải thích rõ ràng sự hiểu lầm, nói tiếp: “Lần đó sau khi mẹ và bố con cãi nhau, trên đường rời khỏi nhà, mẹ không biết phải đi đâu, có thể tới chỗ nào, một mình đi trên con đường không có mục đích, từ lúc hoàng hôn đến khi mặt trời lặn xuống, nhìn người đi đường thưa dần, mẹ nhớ lại mấy năm kia, thật sự cảm thấy quá mệt mỏi, vì sao một gia đình tốt đẹp hạnh phúc lại biến thành như vậy. Mẹ không muốn về, không muốn đối mặt với bố con ngày ngày say khướt, vừa lúc đó, Mạnh Học Đông gọi điện cho mẹ, nói Mạnh Nhụy phải nhận giải phẫu ghép tủy, ông ấy sợ không thể đối phó một mình, ông ấy muốn mẹ qua đó cùng ông ấy. Mẹ thừa nhận, mẹ mềm lòng, một người đàn ông từng là người yêu của mình, yếu ớt bất lực cầu xin mẹ như vậy, vì thế mẹ chạy tới bệnh viện, cùng ông ấy chờ Mạnh Nhụy, hy vọng con bé có thể khoẻ lại.”

“Tiểu Quý lúc con gọi điện tới, mẹ đang ở ngoài phòng phẫu thuật, mẹ tắt máy là vì mẹ tưởng con gọi mẹ về nhà, khi đó mẹ hoàn toàn không có cách nào đối mặt bố con, mẹ muốn yên tĩnh vài ngày.” Nhớ tới cái chết của Tiêu Viêm Sơn, Lưu Cẩm Trúc nhắm mắt lại, cơ thể hơi run rẩy.

“Sau khi Mạnh Nhụy giải phẫu xong thì tình huống không tốt lắm, mẹ và Mạnh Học Đông luôn ở cùng nó, chờ sau khi nó có chút ổn định, mẹ lập tức về nhà, Mạnh Học Đông về cùng mẹ, nhưng mà…” Đã cảnh còn người mất.


“Tiểu Quý, mẹ thừa nhận, năm đó mẹ ích kỷ, mẹ vì theo đuổi hạnh phúc của chính mình mà bỏ lại con, cùng Mạnh Học Đông ra nước ngoài, nhưng con phải tin rằng, mẹ không phải không cần con, năm đó mẹ nghĩ, chờ tình huống của Mạnh Nhụy tốt hơn một chút thì mẹ sẽ lập tức về nước đón con qua, chúng ta sẽ vui vẻ sống cùng nhau, không bao giờ xa cách nữa. Tiểu Quý, mẹ không có ngày nào là không nhớ tới con!” Mấy năm Tiêu Viêm Sơn nản lòng sống mơ mơ màng màng đã làm cho trái tim Lưu Cẩm Trúc rướm máu, bà không nhận được một chút quan tâm và săn sóc, bà cũng là một người phụ nữ, cũng khát khao được chăm sóc và dịu dàng. Sự xuất hiện của Mạnh Học Đông vừa lúc lấp đầy tâm hồn hư không của bà, bà giống như nhìn thấy ánh sáng mỏng manh hiện ra ở chốn xa xăm mờ tối, cuộc đời của bà không còn tối tăm, bà không thể từ chối hạnh phúc đang vẫy chào. Vì thế bà ích kỷ, bỏ lại con gái, quên đi người chồng đã mất, bà khao khát đạt được hạnh phúc.

Tiêu Quý vẫn cụp mắt không nói gì nay ngẩng đầu, gương mặt không biểu cảm nhìn Lưu Cẩm Trúc.

Trái tim Lưu Cẩm Trúc thắt chặt, lúc này trên mặt Tiêu Quý không chút cảm xúc, nhưng sự lạnh lùng trên khuôn mặt lại như là khối băng tan, lạnh thấu xương.

“Bà biết không, trong trận tai nạn xe cộ kia người chết vốn là tôi, là bố dùng thân thể bảo vệ tôi, ông ấy dùng cái chết của mình để đổi lấy sinh mệnh của tôi, bà biết không, nếu chúng tôi không ngộ độc khí ga, căn bản sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, bà biết không, bố muốn mở khí ga cùng chết với tôi, bà biết không, lúc cuối cùng khi bố đóng van ga, bố đã khóc mà nói với tôi rằng bố xin lỗi con…”

Bà nói nhiều như vậy, tôi đều biết cả, đều hiểu cả, đều tha thứ, nhưng mà, những chuyện này bà có biết không? Muốn tôi làm sao tha thứ đây, lại còn phải tha thứ cho ai…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận