Trúc Mã Nhà Tôi

Hôm nay là ngày tốt, ngày lành rất tốt.

Sau khi tan học, Tiêu Quý giống như thường ngày, chậm rãi thu dọn đồ đạc, rồi chào bọn Hầu Tử, khẽ mỉm cười nói phải đi tìm Mễ Tu nhà cô. Không đợi bọn Hầu Tử nói gì, cô đã đeo ba lô trên lưng, rồi kiêu ngạo xoay người rời đi.

Hầu Tử, Tiểu Mã Ca và Mị Mị nhìn bóng dáng nhỏ bé của Tiêu Quý rời đi, họ khẽ gật đầu rồi lắc đầu, đưa mắt nhìn nhau rồi lại gật đầu…

Tháng sáu, vừa lúc nắng gắt, gió nhẹ phất phơ, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây vẩy xuống tia sáng, trên chiếc bóng đều là loang lổ. Tiêu Quý từ lớp đi ra, đi qua hành lang ồn ào náo động, thảnh thơi đi trên đường, ngón tay nắm dây đeo ba lô, cô cụp mắt nhìn con đường dưới chân. Cô đến đại học B đã gần một năm, nhưng chưa bao giờ đi qua khoa âm nhạc, sáng nay nếu không hỏi bạn học, cô chưa chắc tìm được hướng chính xác đâu. Tiêu Quý nhếch môi, ngước mắt lên, nhìn thấy toà nhà màu trắng trước mặt, không hổ là khoa nghệ thuật, đãi ngộ còn hơn các cô.

Ngày hôm qua Hầu Tử vô tội tai bay vạ gió, chẳng hiểu tại sao bị kéo vào một cuộc chiến ghen tuông. Bản thân cô bị thương ngoài da, quần áo còn bị xé rách, vốn chịu rủi ro, nhưng lại chính tai nghe được một chuyện. Trong lúc cãi vã, một vai chính trong cuộc chiến kia nói toạc ra chân tướng của bài viết nọ. Hoá ra là Mạnh Nhụy dùng tiền thuê nữ sinh kia, muốn cô ta đăng bài lên diễn đàn, ký tên là USC.

Vừa nghe được cái gọi là chân tướng này, Tiêu Quý vẫn còn sửng sốt trong chốc lát. Cô không phải chưa từng nghi ngờ Mạnh Nhụy, nhưng mà, cô thật lòng nghĩ rằng Mạnh Nhụy sẽ không nhàm chán đến mức này, dù sao hai người bọn họ cũng không có thâm thù đại hận gì, đến nỗi cô ta bôi nhọ cô chứ? Thế nhưng, sự thật xảy ra trước mắt, Tiêu Quý không thể không tin.

Rốt cuộc cô đắc tội với Mạnh Nhụy ở chỗ nào mà cô ta phải làm như vậy! Tiêu Quý không nghĩ ra, càng bực bội hơn nữa, hôm nay sau khi tan học cô cố ý nói với bọn Hầu Tử rằng cô đi tìm Mễ Tu, nhưng thực ra là đến khoa âm nhạc tìm Mạnh Nhụy, giáp mặt hỏi rõ ràng. Tuy rằng chuyện bài viết không mang đến phiền phức gì trong cuộc sống của Tiêu Quý, nhưng cô muốn hỏi Mạnh Nhụy, vì sao cô ta làm chuyện hại người ích ta. Nếu lúc ấy không phải Hầu Tử kịp thời phát hiện bài viết, tìm Mễ Tu xoá bài, hậu quả thế nào cô không dám tưởng tượng. Vạch trần trắng trợn như vậy trước mặt người khác, muốn cô xử lý làm sao đây.

Thở dài thật mạnh, Tiêu Quý quyết định chú ý, nhìn về toà nhà trước mặt, nhấc chân đi qua.

Ai ngờ trên vai đột nhiên nặng trĩu. Tiêu Quý kinh ngạc, quay đầu, thấy ba người đằng sau mình.

Hầu Tử cười hì hì, Tiểu Mã Ca đầy khí chất ngự tỷ, Mị Mị cô gái ngoan hiền.

Tiêu Quý chớp mắt, nhìn ba người trước mặt, cô nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: “Các cậu…”


“Bọn tớ đi cùng cậu!” Gào một tiếng khí thế ngất trời.

“…” Tiêu Quý mở to mắt, nhìn ba cô nàng với vẻ khó tin.

Ba cô trịnh trọng gật đầu với Tiêu Quý, bày ra vẻ mặt gặp chuyện nên làm tuyệt đối không lùi bước.

Tiêu Quý vội giải thích: “Tớ chỉ muốn…”

“Đừng giả vờ, nhìn thấy bộ dạng coi thường cái chết của cậu, bọn tớ đã thấy rõ chân tướng rồi!”

“…” Cô có coi thường cái chết chỗ nào đâu.

Hầu Tử một tay ôm cổ Tiêu Quý, đem cô hướng vào bộ ngực, vỗ vỗ nói: “Chị em tốt, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia, có việc đương nhiên phải cùng nhau đối mặt!”

“Nhưng mà…”

“Tiểu Quý, Hầu Tử nói rất đúng, bọn tớ đi cùng cậu, tìm Mạnh Nhụy hỏi rõ ràng!’ Mị Mị nắm tay Tiêu Quý, gật đầu thật mạnh.

“Đúng vậy, nhiều người thì sức mạnh thôi.” Tiểu Mã Ca khẽ cười, còn nói: “Yên tâm đi, bọn tớ sẽ không làm gì con nhỏ đó đâu.” Nói xong, cô bóp tay.


Tiêu Quý nhìn Hầu Tử đang ôm cô, lại nhìn Mị Mị nắm tay cô, cuối cùng nhìn về phía Tiểu Mã Ca, nói: “…Nghe nói trước kia bệnh tình của cô ta rất nghiêm trọng.”

“Đã chết chưa?” Tiểu Mã Ca hỏi.

“…” Hình như…không có…nhỉ…

Bởi vì người ít không đánh lại đông, Tiêu Quý thật sự không có quyền lên tiếng, nên đành tuỳ ba cô nàng kia, mặc cho các cô kéo cô lên lầu, trên đường thu hút mọi sự chú ý.

Rất nhanh, các cô đứng bên ngoài một lớp học, Tiêu Quý cảm thấy kỳ quái, các cô sao lại không đi.

“Chúng ta…” Tiêu Quý muốn hỏi, chúng ta không đi tìm Mạnh Nhụy ư.

“Cô ta ở tại đây, đã sớm hỏi thăm rồi!” Hầu Tử nói.

“…” Tiêu Quý im lặng. Hầu Tử nhà cô thật sự là lo trước cái lo của thiên hạ nha.

Ngó vào phòng học lướt qua một vòng, Tiêu Quý không thấy Mạnh Nhụy, lúc này đang giữa giờ, các sinh viên đều tự hoạt động, trong phòng học ồn áo náo động, bóng người hỗn loạn, căn bản không tìm thấy Mạnh Nhụy ở chỗ nào.


Hầu Tử vung tay lên, dũng cảm nói câu, giao cho tớ! Cô đi trước hai bước, thuận tay túm lấy một bạn học đi ngang qua, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, hoà nhã hỏi: “Kêu người nào thích tìm đường chết nhất trong lớp bạn ra đây!”

Bạn học kia sửng sốt, sau đó lặng lẽ gật đầu, rồi đi vào lớp hô lên: “Mạnh Nhụy có người tìm!”

“…” Thì ra danh tiếng tìm đường chết của Mạnh Nhụy đã dữ dội như vậy…

Rất nhanh Mạnh Nhụy đi ra, đứng trước bọn Tiêu Quý, cô ta nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười, rất lễ phép hỏi: “Tìm em có chuyện gì sao?”

Mấy người bọn họ liếc nhìn nhau, trong lòng lặng lẽ buồn nôn. Tiêu Quý đi lên trước, nhìn Mạnh Nhụy mà cười nhạt, đôi mắt sẫm lại, hỏi: “Bài viết là do cô gửi phải không, vì sao?” Xử lý thẳng, không muốn nói lời vô ích với cô ta.

Mạnh Nhụy sửng sốt, dường như không nghĩ tới Tiêu Quý sẽ hỏi vậy, trông thấy dáng vẻ khởi binh hỏi tội của các cô, cô ta cười yếu ớt, vô tội đáng thương hỏi lại: “Bài viết gì, em không biết chị đang nói gì.”

Hầu Tử nhịn không được mà tiến lên, nhoài người lớn tiếng nói: “Giả vờ gì chứ, thú vị lắm hả? USC chính là cô!”

Mạnh Nhụy thu lại nụ cười yếu ớt trên mặt, cô ta nghiêm mặt, nhíu mày trừng Hầu Tử.

“Mạnh Nhụy, cho tới lúc này cô còn không thừa nhận sao? Muốn tôi tìm người đến chứng thực, giáp mặt đối chất với cô không hả!” Tiêu Quý thấy cô ta làm ra vẻ khờ khạo, không thèm khách khí với cô ta nữa.

Mạnh Nhụy cười nhạo, cũng lười giả tạo, vẻ mặt nhu nhược đáng thương vừa rồi nhất thời biến mất không còn chút dấu vết. Cô ta nhìn Tiêu Quý, lạnh lùng nói: “Là tôi đăng thì thế nào? Tôi không có quyền tự do ngôn luận sao? Trên diễn đàn ai cũng làm được, cô quản lý được sao?”

“Trên diễn đàn ai cũng làm được, cô đương nhiên cũng có quyền tự do ngôn luận, nhưng mà bài viết cô đã đăng lên, rõ ràng chính là bôi nhọ tôi, ác ý hãm hại tôi, tôi chưa bao giờ đắc tội với cô, cô làm như vậy, quả thật bất chấp lý lẽ!”

“Ác ý hãm hại cô, đừng có khoe khoang, Mạnh Nhụy tôi không có thời gian. Những gì trên bài viết kia đều là sự thật, ba cô kéo cô chết cùng, mẹ cô không cần cô, cô nói đi cái nào không phải sự thật chứ?” Mạnh Nhụy hung hăng nhìn Tiêu Quý, cố ý lớn tiếng, bạn học trong lớp bắt đầu nhìn về phía này.


Bị chọc trúng điểm yếu, Tiêu Quý không thể lên tiếng, cô cắn môi, trừng mắt nhìn Mạnh Nhụy.

“Mẹ kiếp!” Hầu Tử ghét nhất những lời Mạnh Nhụy vừa nói, cô tiến lên một bước, đứng đằng trước Tiêu Quý.

“Cái gì mẹ cậu ấy không cần cậu ấy hả! Cô bớt tự cho mình đúng đi, có từng nghe qua cái gì gọi là anh em như thể tay chân, máu mủ tình thâm hay không hả! Tôi nói cho cô biết, cô đối với mẹ Tiêu Quý mà nói, nhiều lắm chỉ là một đứa con gái nuôi, con gái nuôi! You know?”

“Hầu Tử, nói rất hay!” Tiểu Mã Ca vươn ngón cái với Hầu Tử, nhìn Mạnh Nhụy với vẻ khiêu khích.

“Ừ!” Mạnh Nhụy mau chóng nói hùa theo, gật đầu lia lịa.

Bởi vì tại cửa quá sôi nổi lại ồn ào, các bạn học không khỏi tò mò, ngoái cổ ra nhìn, hoặc trực tiếp đứng ở cửa, vây thành vòng tròn xung quanh bọn Tiêu Quý.

Mạnh Nhụy thấy bạn học cùng khoa đều qua đây xem náo nhiệt, không ai đứng bên cô ta lên tiếng ủng hộ cô ta, Mạnh Nhụy lập tức thẹn quá hoá giận, rốt cuộc không thèm làm bộ làm tịch nữa, cô ta chỉ vào mũi Tiêu Quý, hung tợn quát lên: “Tôi nói sai chỗ nào, mẹ cô không cần cô! Bà ấy tình nguyện làm trâu làm ngựa nhà tôi cũng không cần cô! Tiêu Quý, cô không lấy gương ra soi cho kỹ đi, xem bộ dạng mình thế nào, cô xứng với Mễ Tu chỗ nào hả, nếu tôi là cô, tôi đã biến mất bên cạnh anh ấy lâu rồi!”

Nói đến nước này, Tiêu Quý hoàn toàn hiểu rõ, Mạnh Nhụy đăng bài viết không phải là vì Lưu Cẩm Trúc, mà là vì Mễ Tu.

Thật là không hiểu chuyện!

Tiêu Quý đẩy Hầu Tử ra, nhìn thẳng Mạnh Nhụy, không né không tránh, bình tĩnh nói: “Mạnh Nhụy, cô luôn nói mẹ tôi không cần tôi, điểm này tôi không phủ nhận, nhưng mà cho dù cô nói gì, cũng không thể thay đổi được sự thật bà ấy là mẹ ruột của tôi, giống như cho dù tôi không chấp nhận bà ấy nhưng cũng không thể xoá đi sự thật này. Đúng vậy, trước kia bà ấy vì phải chăm sóc cô mới cùng ba cô ra nước ngoài, nhưng đây cũng không phải là toàn bộ nguyên nhân, càng nhiều hơn là bởi vì bà ấy đã trải qua mấy năm quá mệt mỏi, mà bố tôi lại vừa qua đời, bà ấy đau lòng khổ sở, muốn rời khỏi nơi đó mà đi theo ba cô, đó là sự lựa chọn tốt nhất của bà ấy, bà ấy muốn theo đuổi hạnh phúc của mình. Về chuyện bố tôi kéo tôi cùng chết, tôi tuyệt đối không thừa nhận, bởi vì bố tôi yêu thương tôi như vậy, khi xảy ra tai nạn bởi vì che chở cho tôi mà ông ấy mất đi mạng sống. Tôi không phải là đứa con không ai cần, bố tôi rất yêu tôi, giống như những bậc cha mẹ yêu thương con cái mình.”

“Cô nói tôi không xứng với Mễ Tu, vậy thì ai xứng đây, cô sao? Thật là nực cười, xứng đôi hay không, không tới lượt cô thừa nhận, hơn nữa, tình cảm giữa hai người, căn bản không tồn tại vấn đề xứng hay không xứng, chỉ có thích hay không, quan tâm hay không. Mễ Tu rất thích tôi, cũng rất quan tâm đến tôi, chúng tôi đã ở bên nhau từ bé, khi đó còn không biết cái gì gọi là thích, lại càng không hiểu tình yêu, nhưng mà, năm tháng trôi qua, ở bên nhau lâu như vậy, tình cảm của chúng tôi dần dần sâu sắc, trong lúc bất giác đã khắc sâu không thể phá vỡ. Tôi hiểu anh ấy, anh ấy cũng hiểu tôi, đó đều là từ sự ăn ý và tình cảm tích lũy qua năm tháng mà hình thành nên, không người nào có thể tuỳ ý gây chia rẽ.”

“Mạnh Nhụy, cô nói cô thích Mễ Tu, nhưng cô cho rằng chỉ cần tôi rời khỏi anh ấy thì anh ấy sẽ thích cô và ở bên cô sao? Cô quá ngây thơ rồi, quả thực không thể tưởng tượng nổi, chuyện tình cảm không phải chỉ có một bên tuyên bố là thành công, hai người yêu nhau tình nguyện ở bên nhau mới là sự bắt đầu thuận lợi. Thực ra cô là một đứa con vì quá được nuông chiều nên hư hỏng, muốn gì, thích gì, nhất định phải đạt được, phải nắm trong tay, cho dù lâu ngày cô sẽ chán ghét rồi vứt bỏ lần nữa. Cô hoàn toàn không thích Mễ Tu, cô chỉ coi anh ấy là một món đồ chơi vừa ý, bởi vì anh ấy từ chối cô, bởi vì cô không chiếm được anh ấy, vì thế cô không từ thủ đoạn, càng ngày càng muốn đạt được. Tất cả những việc cô làm hoàn toàn không có chút ý nghĩa gì, tình cảm của tôi và Mễ Tu sẽ không có bất cứ trở ngại nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận