Trúc Mã Tương Thanh Mai

Cho nên đêm đó thật ra Tần Chiêu Dương đã về qua nhà.

Cậu đứng bên cửa sổ nhìn Tô Hiểu Thần rất lâu, lâu đến mức cả người đều bị gió thổi đến lạnh lẽo mới quay người rời đi.

Thời điểm trở về thư phòng, chỉ có một mình Tần Mặc, ông đứng trước cửa sổ, đầu ngón tay rụi tắt tàn thuốc, nghe tiếng cậu bước chân vào, trầm mặc một lát liền hỏi con trai, "Nghĩ xong chưa?"

"Vâng." Cậu ngẫm nghĩ một lát, "Trong lòng con còn có nhớ mong, cho nên không lòng không tạp niệm để đi con đường đó."

Tần Mặc cũng không hỏi cậu nhớ mong điều gì, đem tàn thuốc ở đầu ngón tay vứt trong gạt tàn, thật lâu sau mới nói: "Quỳ trước giường ông nội, ông không gọi con, con đừng đứng lên."

Tần Chiêu Dương gật đầu, "Vâng."

Chờ cậu xoay người đi tới trước cửa, Tần Mặc mới gọi cậu quay lại, lúc cậu xoay người lại thì trên mặt cũng không chút sợ hãi, không mảy may nhìn ra suy nghĩ, "Từ nhỏ ba đã nói cho con biết tương lai trên người con còn phải mang trách nhiệm, không phải ba muốn trói buộc con, mà là ba biết con cháu nhà họ Tần ta dã tâm rất lớn, cho dù làm cái gì đều muốn đứng ở chỗ cao nhất. Con thật sự cũng chưa bao giờ khiến ba thất vọng, vậy nên đêm nay ba hỏi con một câu, sau này con muốn đi theo con đường kia?"

Tần Mặc tuy nói như vậy, nhưng thật ra cũng là bởi vì ông căn bản đoán không ra tâm tư của Tần Chiêu Dương.

Tần Chiêu Dương tuổi trẻ mà suy nghĩ già dặn, so với đứa nhỏ cùng tuổi thì trưởng thành chững chạc rõ ràng hơn rất nhiều, tâm tư cũng giấu rất sâu. Đại khái là nguyên nhân được ông nội đích thân dạy dỗ, có đôi khi bản thân ông nhìn vào cũng không khỏi có chút không đoán ra.

Tần Chiêu Dương lúc này cũng không nghĩ nhiều, thanh âm kiên định, "Kế thừa gia nghiệp, quy về một mối."

Tần Mặc nhíu mày, đáy mắt lại có ý cười, nhắc nhở nói: "Lời này con đừng nói cho ông nội nghe, tự mình xử lý là được rồi."

Tần Chiêu Dương cong khóe môi, lúc này mới có vài phần hình hài của một đứa nhỏ."Cám ơn ba."

Cậu ra khỏi thư phòng, đóng cửa phòng lại, lúc này mới nhẹ nhõm thở một hơi.

Lão gia tử cách một ngày sau liền ra đi, cậu quỳ gối cầu xin ông đến phút cuối, chung quy không được ông tha thứ.cậu cứ thế quỳ ròng rã suốt ba ngày, vẫn là Trình An không nỡ, liền bảo Tần Mặc tới giục cậu đứng lên.

Ba ngày ròng rã không ăn cơm không chợp mắt, người lại gầy một vòng lớn, tiều tụy không chịu nổi, duy chỉ có ánh mắt là vẫn sáng ngời.

Tần Mặc ở bên cạnh cậu ngồi đến hơn nửa buổi trưa, lúc này mới lên tiếng nói:"Ông nội tha thứ cho con, đứng lên đi."

Lúc này cậu mới được đỡ trở về phòng, ngủ mấy ngày, khi tỉnh lại đã ở nước Mỹ.

Noãn Dương thân thể không tốt, ông nội lần này cũng ra đi, cô phải ở lại Mỹ, Tần Chiêu Dương không yên lòng đợi cô làm xong một đợt trị liệu mới về nên về trước để kịp kì thi khảo sát.

Ừ... Hiện tại thật ra là do cậu điều chỉnh sai giờ, nhàn rỗi nhàm chán liền đem cô kéo dậy.

Tô Hiểu Thần suy nghĩ nửa ngày, cái gì cũng không muốn nói, chỉ hỏi cậu "Vậy anh còn đi nữa sao?"

Cậu ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời đêm, một vầng trăng cong soi sáng theo người, cậu đứng đó nhìn ánh trăng xa xôi dịu dàng nhẹ giọng nói: "Em đoán?"

Tô Hiểu Thần giận dữ, lười nói chuyện với cậu, trực tiếp đóng cửa sổ rời đi. Nhưng lại không để ý một đoạn drap giường nhỏ bị kẹp trên cửa sổ,đi chưa được mấy bước đã loảng xoảng ngã sấp trên sàn nhà, lúc này thật sự là bị thương không nhẹ...

Nhưng cô quỳ rạp trên mặt đất, lại cong khóe môi nở nụ cười.

******

Mục tiêu của Tần Chiêu Dương vẫn là trường trung học A, ngày thi trung học Tô Hiểu Thần còn ở trong nhà ngủ nướng, chờ lúc cô tỉnh ngủ, Tần Chiêu Dương đã thi xong môn buổi sáng về nhà ăn cơm.

Cô tuy rằng nghĩ loại "Học thần" như Tần Chiêu Dương cho dù sai sót thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng vẫn nhịn không được vui vẻ đi qua hỏi cậu thi làm bài thế nào.

Tần Chiêu Dương đang được thím Trương nấu món trứng luộc cách thuỷ, thấy cô lại đây liền nhờ thím Trương mang bát còn dư kia cho cô ăn.

Tô Hiểu Thần ở nhà vừa ăn một miếng bánh ngọt lớn, lại uống một bình sữa to, giờ phút này nhìn trứng luộc cách thuỷ mềm mềm vẫn đau khổ đưa tay ra.

Ăn xong trứng luộc cô cảm thấy mỹ mãn phủi phủi cái bụng tròn vo về nhà, vừa lên lầu mới nhớ tới mục đích chính mình đến nhà hàng xóm... Nhất thời bi phẫn.

Tần Chiêu Dương thi đậu trung học A quả thật không cần tốn quá nhiều sức lực, Tô Hiểu Thần mỗi lần nhìn cậu nhàn nhã còn có bao nhiêu thời gian dư ra để làm việc khác đều hết sức ghen tị, cô muốn dùng hết trí óc để làm bài tập mà còn bận rộn muốn chết.

Kỳ nghỉ hè của Tô Hiểu Thần chỉ trôi qua một nửa đã bị bắt đi học bù, chờ cô vượt qua năm thứ ba sơ trung rối loạn, sau hôm trải qua cuộc thi giữa kì rốt cuộc cũng thưởng cho mình một lần nghỉ ngơi hoành tráng, nằm trên giường ngủ cả một ngày.

Một ngày trước khi có kết quả, Tô Hiểu Thần còn cố ý chạy đến phòng Tần Chiêu Dương nhờ cậu tra điểm giúp.

Tần Chiêu Dương đang xem một đề tài nghiên cứu, tiếp nhận đáp án bài thi của cô nhìn thoáng qua, hơi hơi nhíu mày, bỡn cợt tỏ vẻ xem thường cô, "Lúc nào cảm thấy bản thân ngày càng siêu phàm, chỉ cần liếc nhìn cái giấy chứng nhận là em sẽ nhận ra mình suy nghĩ quá nhiều rồi."

Tô Hiểu Thần: "... Anh một ngày không bắt nạt em có phải cả người ngứa ngáy đúng không."

Tần Chiêu Dương liếc mắt nhìn cô, không nhẹ không nặng phải nói: "Nghiện rồi."

Tô Hiểu Thần nhất thời không còn lời gì mà chống đỡ.

Cậu lại hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô một cái, như cười như không, nhẹ giọng nói: "Đồ ngốc."

Tô Hiểu Thần không nghe rõ, theo bản năng nhích lại gần cậu, "Anh nói cái gì?"

Cô vừa quay đầu mới phát hiện hai người dựa vào hơi gần thì phải, trừng đôi mắt tròn vo nhìn anh một hồi mới yên lặng dịch ra, bất giác vành tai đỏ bừng.

******

Hôm sau, Tần Chiêu Dương không lên lớp, liền thuận tiện cùng cô đến trường học một chuyến.

Diệt Tuyệt nhìn thấy cậu lại thật cao hứng, vỗ vai cậu cười đến đôi mắt mức híp lại, "Lại cao hơn."

Tô Hiểu Thần nhìn mặt Tần Chiêu Dương —— không chỉ cao hơn, còn càng ngày càng đẹp trai.

Chờ Diệt Tuyệt sư thái cùng Tần Chiêu Dương chào hỏi, trò chuyện xong, lúc này mới chú ý đến Tô Hiểu Thần bên cạnh, đem phiếu điểm trong tay cô đưa ra, tỏ vẻ đáng tiếc nói với Tần Chiêu Dương: "Đứa nhóc này chỉ sợ lại phải phiền toái em ba năm."

Tô Hiểu Thần nghe được cũng không hiểu ra sao, Tần Chiêu Dương lại nở nụ cười, không giống anh trước kia luôn cười rất nhạt, là thật sự vui vẻ. Thấy cô còn thất thần, tay đặt trên lưng của cô hơi hơi dùng sức, ép buộc cô khom người chào Diệt Tuyệt sư thái, " Mau cảm ơn cô giáo."

Diệt Tuyệt sư thái lúc đó làm chủ nhiệm lớp năm thứ ba sơ trung của Tô Hiểu Thần, cô vốn là chủ nhiệm lớp Tần Chiêu Dương, sau này lớp Tần Chiêu Dương tốt nghiệp, cô vẫn còn trẻ tuổi nên tiếp tục tiếp nhận lớp của Tô Hiểu Thần làm chủ nhiệm lớp.

Tô Hiểu Thần thành tích tuy rằng ổn định, nhưng từ đầu đến cuối không có gì đột phá, một học kỳ cuối cùng quả thực Diệt Tuyệt sư thái đối với cô chưa từng có sắc mặt tốt.

Mỗi một lần đến giờ học số học, trọng điểm giám sát chính là cô, nói với cô nhiều nhất chính là, "Không nên phụ lòng kỳ vọng của người khác."

Tô Hiểu Thần tuy rằng vẫn luôn không hiểu lắm, nhưng cũng biết cô giáo là thật lòng muốn tốt cho cô, nói thẳng ra chút, không có Diệt Tuyệt sư thái bức bách nhìn chằm chằm cô một khắc không thả lỏng như vậy thì môn toán lần này chắc chắn không chỉ tụt mười điểm đâu.

Vì thế cô nói lời cảm tạ đối với Diệt Tuyệt sư thái cũng đặc biệt thật tâm thành ý, "Cảm ơn cô giáo."

Diệt Tuyệt sư thái nguyên bản vẫn là cười, sau một hồi tựa hồ là lại pha lẫn một ít tình cảm khác, đáy mắt đều hơi hơi ướt, "Em thật sự rất may mắn."

Tô Hiểu Thần lại hiểu lầm ý của cô, cho rằng nói đến chuyện lần thi lên trung học A, không khỏi cũng nở nụ cười, "Vâng, một phần nào."

Diệt Tuyệt sư thái kỳ thật rất thích Tô Hiểu Thần, cô nhóc này lúc mới lên tiểu học còn nhiều vụng về, trong ánh mắt tuy rằng lộ vẻ thông minh nhưng lại làm những chuyện vô cùng ngốc nghếch, trước sau đều giống như một đứa trẻ không lớn.

Sau này biết phải cố gắng, lại càng ngày càng tốt, khiến cho cả người cũng trầm ổn hơn rất nhiều, làm người khác nhìn vào cảm thấy cô bé này khí lực vừa thông suốt, lại có một luồng năng lực thần kì.

Cô khẽ thở dài, nghĩ một năm trước đã tiễn bước người học sinh ưu tú nhất, lúc này đây lại phải chia tay người học trò chịu khổ nhẫn nại nhất, trong lòng lo lắng cực kỳ. Đúng là lớn tuổi, sẽ giống quyển sách tốt. Nhìn bọn trẻ cười vui trưởng thành, lại tự tay tiễn bước, trong lòng có chút luống cuống.

Trên đường trở về Tô Hiểu Thần cũng có chút rầu rĩ không vui, "Giống như có chút nhận thức về giá trị của trưởng thành ấy."

Tuy rằng cô vẫn kiên trì cái giá phải trả để trưởng thành chính là chia tay, phân li, nhưng hiển nhiên Tần Chiêu Dương không cho là như vậy, mang cô đi ăn một ly kem lạnh, liếc nhìn bộ dáng thỏa mãn của cô, như cười như không hỏi: "Bây giờ còn có thể cảm nhận được muốn trưởng thành phải trả giá lớn sao?"

Tô Hiểu Thần vừa định nói quả thực là bi thương muốn chết.

Tần Chiêu Dương liền đưa tay gọi người bán hàng tới, bên môi ý cười sâu hơn một chút, " cho thêm một ly!"

Tô Hiểu Thần đấu tranh một lát, vẫn gật đầu, "Rất tốt đẹp... Kem lạnh có thể ăn hai ly..."

Trung học nhập học là phải huấn luyện quân sự, đối với Tô Hiểu Thần mà nói, quả thực là vừa tò mò vừa xót xa. Sau lễ khai giảng, đã cầm đồng phục quân sự của cô về nhà, sau khi mặc liền ghé vào cửa sổ gõ Tần Chiêu Dương sang đây xem.

Cô bé mặt mày đã vui mừng hớn hở, khéo léo lại xinh đẹp. Làn da trắng nõn kia mặc một thân quần áo màu xanh lại càng tôn thêm vẻ trắng nõn nà, quả thực muốn chạy đến ôm lấy.

Cậu từ trên xuống dưới liếc mắt nhìn cô, "Ừ" một tiếng, "Cuối cùng cũng thấy em ăn mặc ra dáng dân công."

Tô Hiểu Thần sớm quen với kiểu nói chuyện như thế này, cũng không thèm tính toán, vui vui vẻ vẻ liền xuống lầu đi chơi.

Tần Chiêu Dương đứng tại cửa sổ, đột nhiên như có đăm chiêu.

Có vẻ phát dục cũng không tệ lắm nhỉ...

Phát dục có tốt hay không, ngay buổi tối cậu đã biết.

Tô Hiểu Thần ở trong phòng tỏ vẻ nhàm chán, đột nhiên muốn từ phòng mình bò qua cửa sổ đến chỗ Tần Chiêu Dương kia, lá gan của bản thân lại nhỏ hết lần này đến lần khác, vừa bước ra một bước vừa sợ lại nao núng lui trở về.

Thái Tử gia liền bắt đầu nhìn cô như xem đùa giỡn xiếc khỉ, thấy cô chao đảo đứng trên mép cửa sổ cũng có chút sợ hãi, trực tiếp vươn tay ra hướng về phía cô, "Cứ giữ nguyên khoảng cách như thế, nhanh lên."

Tô Hiểu Thần đã muốn làm chuyện này đã lâu rồi, lúc này cậu đồng ý vươn tay ra, không chút do dự liền nhảy đến, mắt vừa nhắm vừa đi về phía trước một bước liền thành công tiếp đất.

Cô làm thế cũng dọa Tần Chiêu Dương nhảy dựng, một bên nắm chặt một bàn tay của cô, một bên thừa lúc cô nhào tới ôm chặt hông, lui về phía sau hai bước mới vững vàng ôm lấy cô được.

Bộ ngực mềm mại của thiếu nữ đè trên người cậu, trong lòng bàn tay còn nắm bàn tay ấm áp của cô, Thái tử gia chưa bao giờ có loại cảm giác kỳ dị này, nhất thời đã cảm thấy ngực phải có chút nóng lên.

Tô Hiểu Thần lại không biết được tâm tư Thái Tử gia đang chuyển biến, che cái mũi đau do va chạm đặt mông ngồi luôn trên sàn nhà cậu."Tần Chiêu Dương, anh cứng quá..."

TháiTử gia lập tức tâm tư gì cũng không còn, bộ mặt đen xì như đít nồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui