Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He


“Chủ yếu là bởi vì mấy bài này quá đơn giản.” Văn Dục không ngẩng đầu nói.
“……”
Cùng một loại bài tập, Phó Dư Hàn mất tận hai mười phút mới làm được hai bài, thế nhưng Văn Dục lại làm xong rất nhanh, sau đó người này còn nói một câu “quá đơn giản.”
Phó Dư Hàn nghiêm túc hỏi: “Cậu lại muốn gây sự với tôi đúng không?”
Văn Dục phụt một tiếng bật cười: “Lại muốn hẹn thời gian cũ, địa điểm cũ ‘đánh nhau’ sao.”
Hắn vẫn nhìn chăm chú vào bài thi trước mặt, khóe mắt lại khẽ cong lên một độ cung rất nhỏ.

Phó Dư Hàn nhìn một chốc, đột nhiên thở dài: “Thật ra, nếu cậu không nói chuyện thì cũng không đáng ghét như vậy.”
“Vậy cậu cứ tiếp tục chán ghét tôi đi, tôi cảm thấy, dáng vẻ cậu chán ghét tôi khá là thú vị.”
Trong lúc nói chuyện, Văn Dục đã làm đến bài tập cuối cùng.

Hắn tạm dừng một chút, cây bút kẹp giữa kẽ ngón tay chậm rãi xoay một vòng, sau đó tiếp tục viết.
Cái bài tập cuối cùng kia, rạng sáng nay Phó Dư Hàn xem mười phút cũng không biết phải làm thế nào, hiện giờ thấy Văn Dục làm được nhanh chóng thế này, không khỏi có chút hâm mộ.
“Câu cuối cùng này cũng đơn giản sao.” Cậu nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.

Bài tập dạng này tuần trước tôi đã làm qua, bài này hơi khác một chút, nhưng cách làm cũng tương tự.” Văn Dục ngước mắt nhìn cậu một cái, “Cậu không làm được phải không?”
“……” Phó Dư Hàn ngừng một chút, “Không có.”
“Cậu nhờ tôi chẳng lẽ tôi không giúp.” Văn Dục cười hỏi, “Hoặc là dùng đến ân tình sáng nay tôi nợ cậu nhé?”
Phó Dư Hàn khinh thường trả lời, “Quên đi.”
Giáo viên môn toán không yêu cầu thu bài tập về nhà, bài phát ra hôm đó sẽ được giảng lại vào tiết học hôm sau, cậu có bệnh mới đi cầu Văn Dục.
Văn Dục cười khẽ: “Tùy cậu.”
Chưa đến nửa giờ, hắn đã làm xong bài tập môn toán, sau đó lấy ra bài tập môn vật lý.
Tốc độ làm bài vật lý của Văn Dục còn nhanh hơn cả toán học, tiếp sau đó lại đến môn hoá.
Phó Dư Hàn tựa như đang ngồi ghế VIP xem phim, ở sát bên cạnh nhìn Văn Dục trước khi kết thúc tiết tự học buổi sáng đã làm xong bốn tờ bài thi, thậm chí trong tiết đầu tiên môn toán, hắn một bên vừa nghe giảng vừa làm bài, đến lúc tiết học này kết thúc thì đã làm hết bài tập đủ cho cả ba ngày.
Ưu việt đến mức cậu không biết phải nói gì.
Lần đầu tiên, Phó Dư Hàn có nhận thức một cách rõ ràng về thành tích thi tháng 731 điểm đáng kiêu ngạo của Văn Dục.
Kể từ sau hôm nói chuyện với giáo viên mỹ thuật, cậu cũng từng cố gắng học tập nghiêm túc, mà bây giờ, ngay tại giây phút chứng kiến Văn Dục cực kỳ thoải mái hoàn thành bài tập về nhà, lòng hiếu thắng của thiếu niên bỗng nhiên bừng bừng sống dậy.
“Mình cũng từng rất ưu tú.” Phó Dư Hàn nhìn vào cuốn sách toán trống rỗng chứa đầy ghi chú sửa lỗi của mình, yên lặng nghĩ ngợi, “Cứ từ từ thôi, rồi mình sẽ làm được.”
Mặc dù yêu cầu điểm số các môn văn hoá của thí sinh trường nghệ thuật không cao, nhưng nếu muốn tìm được trường học tốt nhất, vậy thì thành tích các môn này cũng không thể quá kém.

Huống hồ, vẫn còn hai môn bắt buộc là tiếng Anh và ngữ văn.
Cậu muốn thi tốt một chút, để lúc yêu cầu ba mẹ tiền học phí không phải áy náy lương tâm.
Buổi tối chỉ ngủ được hơn ba tiếng đồng hồ, Phó Dư Hàn cố gắng chống đỡ nghe xong mấy tiết học buổi sáng, đem tất cả những điểm mình không biết trong bài tập, toàn bộ ghi hết vào sổ ghi chép.
Chuông tan học tiết thứ tư vừa vang lên, Phó Dư Hàn tựa như bị ngắt điện, lập tức nằm bò ra bàn.
“Phó ca?” Tôn Văn Thụy đứng lên hỏi, “Cậu không đi ăn trưa sao?”
“Không ăn, tôi mệt lắm.” Đôi mắt Phó Dư Hàn đã sắp mở không ra.
Phương Giai Viễn nói: “Tớ mang cho cậu tô mì nhé? Chân lão Tôn vẫn còn đau, không đi được, tớ đi mua bánh mì cho cậu ấy.”
“Vậy cậu mua giúp tôi một ổ bánh mì đi, đầu giờ học buổi chiều tôi sẽ ăn, ” Phó Dư Hàn lẩm bẩm, “Tôi muốn ngủ.”
Cậu không kịp nghe câu trả lời của Phương Giai Viễn, bởi vì ý thức đã nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Cũng không biết qua bao lâu, trên trán bỗng nhiên bị ai đó dán lên một vật nóng hổi.
Lúc đầu Phó Dư Hàn không muốn động đậy, nhưng sau đó nhanh chóng cảm giác được có người véo vào mũi mình, nếu cậu không mở mắt sẽ vô cùng khó thở.
“Đệt, Văn Dục.” Không có gì ngoài ý muốn, Phó Dư Hàn vừa mở mắt quả nhiên liền thấy hắn, lại thêm thói xấu hay cáu gắt lúc thức dậy, không khỏi oán giận hỏi, “Tay cậu rảnh rỗi lắm phải không.”
“Cậu ‘mời’ tôi một bữa cơm sáng, tôi cũng muốn trả lại cậu một bữa, đây là mì xào hải sản tôi mua từ căn tin trường.” Văn Dục cầm túi quơ quơ, “Mệt lắm sao?”
“Hôm qua hai giờ sáng tôi mới ngủ.” Phó Dư Hàn lạnh lùng nói, “Cậu cảm thấy có mệt không?”
Cũng không biết là ai nói có thể ngủ đến 06:45, thế mà 05:20 đã đánh thức cậu.
“Chuyện này là tôi sai, nhưng tôi sẽ không xin lỗi.” Văn Dục cười cười, “Đừng ngủ nữa, ngồi dậy ăn một chút đi.”
Món mì xào hải sản của căn tin trường khá ngon, là món ăn hot mỗi ngày, rất khó mua, không biết Văn Dục đã làm thế nào mà có thể mua được một phần này.

Tóm lại, sau khi cân nhắc thiệt hơn với món mì xào, Phó Dư Hàn quyết định ngồi dậy.
Vừa ngẩng đầu, cậu liền thấy Tôn Văn Thụy ngồi bàn trước đang dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn mình.

Động tác của Phó Dư Hàn ngừng một chút: “Có chuyện gì vậy?”
Tôn Văn Thụy nhìn quanh quất một lúc, sau đó kề sát vào Phó Dư Hàn nhỏ giọng hỏi: “Phó ca, cậu thật sự hoà thuận với cậu ta rồi sao?”
“Làm sao có thể.” Phó Dư Hàn khịt mũi xem thường.

Cậu và Văn Dục chính là bởi vì lợi ích mà mâu thuẫn, sao có thể nói hòa thuận thì hòa thuận được ngay.
“Vậy là tốt rồi.” Tôn Văn Thụy ôm tim, “Làm tớ sợ muốn chết.”
Trừ món mì xào hải sản ngoài ý muốn này, hai người cũng không nói thêm gì nữa, điều này khiến cho tâm tình Tôn Văn Thụy thoáng nhẹ nhõm đôi chút.
Nhưng sự yên tâm này của cậu ta chỉ kéo dài được đến trước khi tan học.
Tiết tự học buổi tối của Tam Trung kết thúc lúc 22:10, lúc tiếng chuông vừa vang lên, đông đảo học sinh từ các lớp bắt đầu ào ào tràn ra khỏi phòng, đi về phía cổng trường.
Vết thương trên chân Tôn Văn Thụy vẫn chưa khỏi hẳn, bởi vậy lúc tan học cũng không vội vàng rời đi như bình thường mà ngồi tại chỗ của mình, chờ người nhà tới đón.
Vì thế, cậu nghe thấy Văn Dục bàn sau đã thu dọn xong cặp sách đứng lên, sau đó quay đầu lại hỏi một câu: “Hôm nay cậu còn đến nhà tôi không?”
Cậu ta đang hỏi ai?
Tôn Văn Thụy sâu kín quay đầu, nhìn thấy Phó ca, người từng thề son sắt với mình rằng ‘không hoà hợp’ với Văn Dục, nhẹ giọng đáp: “Quên đi.”
……
Tôn Văn Thụy cảm giác trời cũng muốn sập rồi.
“Thế à.” Văn Dục chỉ hỏi một lần, “Vậy tôi đi đây.”
“Ừm.”
Phó Dư Hàn chờ đến khi Văn Dục đi rồi mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thật ra cậu vẫn không có chỗ để đi, cũng không muốn về nhà, nhưng lại không muốn đến làm phiền Văn Dục thêm một đêm nữa.
Dù sao cũng không có việc gì làm, Phó Dư Hàn quyết định làm một chuyện hữu ích —— ví dụ như đi tìm việc làm thêm.
Vấn đề lớn nhất của học sinh lớp mười hai khi đi làm thêm chủ yếu là thời gian không đủ, chỉ có thể làm vào cuối tuần và buổi tối, cho dù có cúp hết toàn bộ tiết tự học buổi tối thì cũng vẫn không đủ dùng.
Đi dạo cả tối, Phó Dư Hàn vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Cậu đành ngồi ở băng ghế trong công viên một đêm.
Như vậy rất mệt, còn không thoải mái bằng nằm bò trên bàn trong phòng học.

Cho nên hôm nay Phó Dư Hàn đến trường sớm hơn.

Mới năm giờ ba mươi sáng, bảo vệ ca đêm còn chưa đến giờ tan ca, đang ngủ gà ngủ gật gần như bị cậu làm cho phát điên, không có cách nào đành phải tận lực khuyên Phó Dư Hàn lần sau đến trễ một chút.
Điều này chẳng khác gì làm khó cậu.
Nếu có chỗ để đi, cậu cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của người khác.
Chỉ cách có mấy ngày, lúc Văn Dục bước vào phòng học lại trông thấy Phó Dư Hàn cuộn người nằm ngủ trên bàn, tránh không khỏi có loại ảo giác như cách mấy đời.
Hắn không nhịn được đưa tay đẩy cậu: “Tối hôm qua cậu ngủ ở đâu?”
“……” Tròng mắt Phó Dư Hàn hằn đầy tơ máu, “Anh trai, cậu có biết là quấy rầy lúc người khác đang ngủ cũng giống như giết người cướp của không hả.”
“Tôi chỉ biết cậu sắp có phiền phức rồi.” Văn Dục nói, “Tôi vừa mới từ văn phòng giáo viên trở về, phỏng chừng một lát nữa Chu Văn Khang sẽ tìm cậu đấy.”
“Tìm tôi làm gì?”
Văn Dục hừm một tiếng, biểu cảm như đang tìm tòi nghiên cứu, “Tôi làm sao biết được.”
Vẻ mặt Phó Dư Hàn tràn đầy nghi ngờ.
Văn Dục đoán không sai, không bao lâu sau, Chu Văn Khang đã tới phòng học gọi người.

Tiết tự học sáng nay của lớp sáu là thực hành nghe tiếng Anh, một giáo viên hoá học như ông xuất hiện hiển nhiên là có chuyện muốn tìm.
“Có biết thầy gọi em đến đây là vì chuyện gì không?” Chu Văn Khang dẫn Phó Dư Hàn đến trước cửa văn phòng, nhưng không đi vào.
Hiện giờ trong văn phòng có không ít người, ông làm như vậy hẳn là muốn nói chuyện riêng với cậu.
Phó Dư Hàn lắc lắc đầu.
“Sáng nay mẹ em gọi điện thoại cho tôi.”
Mí mắt Phó Dư Hàn cụp xuống —— quả nhiên.
“Em đã lớn như vậy, theo lý thì không về nhà cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Nhưng mà, trong mắt các bậc làm cha mẹ, con cái dù cho bao nhiêu tuổi vẫn là trẻ con.” Giọng điệu Chu Văn Khang rất bình tĩnh, không tỏ vẻ trách giận hay dạy dỗ, “Mẹ em nói với thầy, bà ấy đã tìm em hai ngày rồi.”
“Không đâu.” Phó Dư Hàn nói.
“Em đừng phán đoán vô căn cứ như vậy.”
“Không phải vô căn cứ.

Bình thường mẹ em cũng không quan tâm em, toàn bộ tinh lực của bà đều đặt hết lên người em gái cùng mẹ khác cha với em rồi.” Phó Dư Hàn ngừng một chút, có lẽ là cảm thấy những lời này của mình có chút ganh tị quá mức, “…… Em gái em mắc bệnh tim bẩm sinh, thân thể vẫn luôn không tốt lắm.”.

truyện xuyên nhanh
Chu Văn Khang nghe xong, im lặng gật gật đầu.
“Từ nhỏ bà ấy vẫn luôn không quan tâm em sao?” Ông hỏi.
Phó Dư Hàn há hốc miệng.
Công bằng mà nói, nếu bảo mẹ cậu không quan tâm cậu chút nào, như vậy dường như hơi trái lương tâm.

Từ sau khi ba mẹ ly hôn, điều kiện kinh tế nhà cậu quả thật không còn tốt như trước, nhưng Hà Yến chưa từng bỏ bê ăn mặc của Phó Dư Hàn.
Bà chỉ là không hiểu cậu, cũng như không biết cậu mong muốn điều gì.
“Nếu không phải là từ nhỏ đã không quan tâm em, vậy thì đã xảy ra chuyện gì khiến một người mẹ thay đổi thái độ của mình như vậy?”
Giọng điệu của Chu Văn Khang rất chân thành, dường như ông thật sự tò mò chứ không phải đang chất vấn.

Phó Dư Hàn cũng không giận, cậu thử nhớ lại vài chuyện trong quá khứ, nhưng cũng không nhớ được điều gì có ý nghĩa.
“Có lẽ là…… Bởi vì sinh ra em gái?”
Chu Văn Khang gật gật đầu: “Cái này cũng có thể là một lý do.”
Phó Dư Hàn trầm mặc một lúc lâu.
Có một số việc cậu không nghĩ tới, đối với thiếu niên mười mấy tuổi, không có ý muốn đối đầu với cả thế giới đã coi như tính cách rất ôn hoà rồi.
“Thật ra cũng không phải mẹ em thay đổi.” Phó Dư Hàn đột nhiên nói.
“Em không trách mẹ quan tâm em gái, nhưng mẹ thật sự không hiểu em muốn gì, hơn nữa……” Cậu liếm liếm môi.
Nói tiếp nữa sẽ quá mức giả tạo, cậu không muốn nói.
“Phó Dư Hàn, em cảm thấy mình có phải là người cố chấp không?”
“…… Có lẽ có một chút.”
“Các bậc cha mẹ đều sống lâu hơn con cái mình vài chục năm, bọn họ luôn dùng cách thức như vậy để đối mặt với thế giới này, có lẽ so với các em càng cố chấp hơn.” Chu Văn Khang nói, “Thấu hiểu rất quan trọng.

Tuy rằng điều này cần phải có hai bên nỗ lực, nhưng nếu ngay cả bản thân em cũng không muốn thay đổi, vậy thì mẹ em lại càng không.

Cho nên, em thử thay đổi cách nghĩ của mình một chút xem.”
“…… Vâng.”
“Bây giờ thầy hỏi em một chuyện.” Chu Văn Khang nhìn cậu, “Hai ngày nay em không về nhà, vậy đã qua đêm ở đâu?”
“……”
“Hả?”
“Ở……” Phó Dư Hàn cắn môi dưới, dứt khoát bán đứng tên bạn cùng bàn, “nhà Văn Dục.”
Chu Văn Khang hơi bất ngờ: “Quan hệ của hai đứa tốt như vậy sao?”
Ông vốn là một thầy chủ nhiệm giác quan bình thường, vậy nên chuyện hai học sinh đình đám của lớp mình có mâu thuẫn cũng có biết đôi chút.
Phó Dư Hàn bị ông hỏi á khẩu, không trả lời được.
“Không phải, không có……” Phó Dư Hàn hiếm khi cảm thấy xấu hổ gãi gãi đầu, “Hôm đó em định đến nhà một người bạn chung của bọn em ở nhờ, sau đó, sau đó…….

liền…… này……”
Chu Văn Khang: “Xem ra tình huống hơi phức tạp nhỉ.”
Vành tai bỗng nhiên như bị kim châm, Phó Dư Hàn nghi ngờ nó đang đỏ bừng.
“Bỏ đi, vấn đề của các em, thầy sẽ không hỏi.

Ở nhà Văn Dục qua đêm xem ra vẫn tốt hơn so với chạy loạn ngoài đường.” Chu Văn Khang vỗ vỗ vai cậu, “Mẹ em vốn định trực tiếp chạy đến đây, nhưng thầy đã nói chuyện với bà ấy, bảo rằng sẽ khuyên nhủ em trước, sau đó buổi chiều bà đến cũng được.

Đồng ý với thầy, đến lúc đó em cố gắng kiềm chế tính tình, nhẫn nại cùng bà ấy nói chuyện một chút, được không?”
Ánh mắt ông ôn hoà lại hiền lành, bàn tay đang đặt trên vai cậu như nặng ngàn cân.
Phó Dư Hàn chịu không nổi ánh mắt phó thác quá nhiều kỳ vọng như vậy.
Cậu kiên trì gật gật đầu: “…… Vâng.”
Hết chương 28.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui