Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He


Công việc này so với cái trước nghe có vẻ còn không đứng đắn hơn.
Nhưng nếu nói về môi trường làm việc thì chụp ảnh quả thật yên tĩnh hơn nhiều so với quán bar.

Phó Dư Hàn không uống rượu, mặc dù cậu cảm thấy mình có thể uống được loại đồ uống này.
Một cơn gió thổi qua, cuốn những chiếc lá rơi xuống, va vào chân sắt của chiếc ghế dài, phát ra vài âm thanh trầm đục.

Phó Dư Hàn bỗng nhiên hoàn hồn, hất tay Văn Dục ra: “Tôi còn tưởng rằng sáng nay cậu nói ‘hỏi thăm công việc khác’ là lừa tôi.”
“Vậy tôi sẽ trực tiếp nói cho cậu biết, ‘Đừng nghĩ nhiều’.” Văn Dục vân vê đầu ngón tay, nhẹ nhàng rút trở về.
Tóc Phó Dư Hàn hơi dài, khiến lúc tay hắn sờ lên sau gáy nửa là trơn bóng, nửa là mềm mại, cảm giác có chút kỳ diệu.

Văn Dục đang trầm tư, đối phương đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Vì sao cậu lại muốn giúp tôi?”
“Hả.” Văn Dục nghĩ nghĩ, “Không biết, chỉ đơn thuần muốn giúp thôi.

Có thể là do cảm thấy…… Sang năm mọi người đều đến thủ đô, nếu thiếu đi một đối thủ sẽ vô cùng nhàm chán.”
Phó Dư Hàn nhìn hắn một lúc: “Thật ra, tôi cho rằng cậu sẽ chọn ra nước ngoài.”
“Tôi có thể ra nước ngoài bất cứ lúc nào.” Văn Dục cụp mắt, nhẹ nhàng cười một cái, “Xuất ngoại cũng không có bao nhiêu thú vị.”
“…… Sao cậu cái gì cũng không thú vị vậy hả.”
“Con người tồn tại vốn dĩ rất nhàm chán.” Văn Dục ngước mắt lên nhìn cậu, cười nói: “Nếu không thì cậu cảm thấy tôi giúp cậu là vì điều gì? Còn không phải bởi vì nhàm chán sao?”
Phó Dư Hàn á khẩu không trả lời được.
Có một số việc thật ra cũng chẳng liên quan đến mình, Phó Dư Hàn cúi đầu nghĩ nghĩ, ngước lên nói: “Tóm lại cảm ơn cậu.”
“Vậy tôi xem như cậu đồng ý rồi, sáng thứ bảy nhớ đến sớm tìm tôi, tôi dẫn cậu đi.” Văn Dục đứng lên, vỗ vỗ vai Phó Dư Hàn, “Hôm nay về nhà hay vẫn đến chỗ tôi?
“Về nhà.”
“Nghĩ thông suốt rồi sao?” Văn Dục câu lên một nụ cười giễu cợt, “Cậu làm hoà với mẹ mình cũng nhanh thật.”
“…… Ai nói tôi muốn làm hoà.” Phó Dư Hàn chắp tay, các ngón tay siết chặt lẫn nhau, thấp giọng nói, “Tôi chỉ là không có chỗ nào để đi.

Chờ đại học…… Lên đại học là có thể dọn ra ngoài.”
Văn Dục nhướng mày: “Vậy cố lên.

Cậu đi đi, tôi về đây.”
Phó Dư Hàn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Văn Dục một lúc.
Hiện giờ trong tiểu khu không có ai, Văn Dục hai tay đút vào túi quần đi xa dần, dáng vẻ tựa hồ giống như đêm đó Phó Dư Hàn gặp được trên đường, cằm hắn hơi nhếch lên, cậu không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được tầm mắt Văn Dục bởi vì dáng người cao lớn mà tự nhiên rũ xuống, nhìn người lẫn vật đều mang theo ba phần kiêu ngạo coi thường.
Rõ ràng tính cách như vậy, ở trong trường lại nhất quyết muốn biến mình thành một “học sinh giỏi” khuôn phép quy củ, cũng thật mệt hắn.
“Này, Văn Dục.” Suy nghĩ vừa động, Phó Dư Hàn liền mở miệng gọi.
Cách mấy chục mét, Văn Dục tự nhiên quay đầu.
“Lát nữa tiết tự học buổi tối còn gặp lại.” Phó Dư Hàn hỏi, “Cậu lại vì nói cho tôi chuyện này mà đặc biệt đứng chờ sao?”
Chẳng thà nói rằng hắn đã nghe được vài câu, cho nên đứng lại chờ, muốn nhìn một chút xem cậu có xảy ra chuyện gì hay không.

Văn Dục cười nhạt, cúi đầu cười hai tiếng, sau đó cao giọng trả lời: “Cậu chưa tỉnh ngủ đấy à?”
Hỏi thì hỏi vậy, Văn Dục lại cảm thấy, người chưa tỉnh ngủ có lẽ là chính bản thân mình.
Mấy ngày nay nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng Phó Dư Hàn không tốt lắm, hắn có chút…… Nói như thế nào nhỉ, có lẽ là “Độc cô cầu bại” đi, hắn không hy vọng “đối thủ” hiếm lắm mới gặp được này tinh thần sa sút không vui.
Phó Dư Hàn không trả lời, có lẽ cảm thấy nói lớn tiếng không tốt lắm, vậy nên cậu nhắn cho Văn Dục hai tin.
Văn Dục về đến nhà mới nhìn thấy.
Tin đầu tiên là, “Lòng hiếu thắng quá lớn là bệnh”, đây là lời Văn Dục nói với cậu mấy phút trước ở băng ghế dài trong tiểu khu.

Tin thứ hai là, “Khẩu thị tâm phi cũng là bệnh.”
Văn Dục bật cười.
Hắn buông di động, ngẩn người một lúc, nghi ngờ chính mình quả thật có bệnh.
Do dự khoảng ba giây, Văn Dục thả cặp sách, đi tới trước căn phòng khóa kín kia.

Lúc Phó Dư Hàn về nhà có chút lo lắng, vào nhà rồi mới phát hiện trong nhà không có ai.
Không đúng, Tần Hiểu Lộ vẫn còn ở nhà, bé luôn ở nhà, bởi vì vấn đề sức khoẻ nên bé không đi học, hiện giờ đang ngủ.
Trong nhà vô cùng yên tĩnh.
Thật ra tình huống này rất bình thường, bởi vì bất luận là Tần thúc hay mẹ cậu cũng đều rất bận.

Khi còn nhỏ Phó Dư Hàn không hiểu vì sao Phó Học Thành luôn không trở về nhà, cho nên lúc ba mẹ ly hôn liền chọn đi theo mẹ.

Sau này cậu mới phát hiện, thì ra khi một người tập trung tinh lực để kiếm tiền thì sẽ không còn nhiều thời gian dành cho gia đình nữa.
Nhưng mà.
Tuy rằng bây giờ cậu đã hiểu được cái gì gọi là “Lập trường bất đồng” mà mẹ mình nói khi đó, nhưng cậu và Hà Yến đều có lập trường của riêng mình, cũng không có ý định từ bỏ.
Phó Dư Hàn ngồi ngây người trong phòng khách tự vấn năm phút, sau đó chạy đi tìm thợ sửa khoá, bỏ ra năm mươi đồng đổi khoá phòng mình.
Cho nên cậu không kịp ăn cơm chiều.
Người trẻ tuổi nhịn đói một chút cũng không sao, nhưng đến gần chín giờ tối lại rốt cuộc chịu không nổi.

Trong tiết tự học buổi tối, mọi người đều đang cắm đầu làm bài tập, trong phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng “sàn sạt” của ngòi bút lướt trên mặt giấy.

Bụng cậu vừa kêu, Văn Dục bên cạnh liền nghe được.
Hắn nghiêng đầu nhìn cậu một cái, sau đó đổi một cây bút chì, nhích tới gần viết xuống chỗ trống trên tờ bài thi của Phó Dư Hàn bốn chữ: Chưa ăn cơm chiều?
Phó Dư Hàn gật gật đầu.
Văn Dục dường như có chút không nói nên lời, lắc đầu, dùng cục tẩy xóa đi dòng chữ kia, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Làm xong một tờ, hắn cầm sổ ghi chép của mình đứng dậy, đi đến bục giảng nói vài câu với giáo viên trực ban, sau đó rời khỏi phòng học.
Lúc đầu, Phó Dư Hàn cũng không để ý đến hành động của Văn Dục.

Tiết tự học buổi tối trước giờ vốn dĩ luôn có nhiều học sinh giữa chừng rời khỏi lớp, đến văn phòng tìm giáo viên, hoặc là sang lớp khác hỏi bài.

Thành tích của Văn Dục tuy rằng vô cùng nghịch thiên, nhưng hắn cũng chưa đến mức tất cả môn học đều giỏi đến hoàn hảo, có vấn đề cần hỏi là chuyện rất bình thường.
Nhưng chuyện cậu không ngờ tới chính là, hơn mười phút sau, Văn Dục từ bên ngoài trở về, lấy từ trong túi áo khoác đồng phục rộng rãi ra một ly mì Khai Bôi Nhạc ném lên đùi Phó Dư Hàn, sau đó cầm bút chì viết xuống tờ bài thi của cậu mấy chữ: Máy lọc có nước nóng.
Phó Dư Hàn: “……”
Loại mì ly này nhỏ, rất dễ dàng nhét vào túi áo.
Nhưng, này là Văn Dục mang cho cậu sao???
Phó Dư Hàn trưng ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Văn Dục, dùng khẩu hình hỏi: “Cậu uống lộn thuốc à?”
Văn Dục nhìn cậu một cái, duỗi tay: “Vậy trả đây.”
“Không.” Phó Dư Hàn im lặng trả lời, đáp xong liền ngồi xổm xuống dưới bàn học, chuồn ra khỏi lớp.
Máy lọc nước nằm ở phía sau lớp học, đi lấy nước sẽ không làm giáo viên chú ý.
Nước nóng trong máy lọc vừa đủ nấu một tô mì ly, cậu lấy nước xong liền dùng tư thế cũ trở về chỗ ngồi, trốn phía dưới bàn học ăn xong.
“Cảm ơn.” Phó Dư Hàn lau lau miệng, nói với Văn Dục.
Văn Dục tập trung làm bài tập, không phản ứng lại cậu, cũng chẳng biết là có nghe thấy hay không.
Phó Dư Hàn nghĩ nghĩ một chốc, quyết định không thèm so đo với cái tên không thèm để ý này.
Thật ra về mặt này, suy nghĩ của Phó Dư Hàn rất đơn giản.
Đối với cậu mà nói, chuyện Văn Dục giúp cậu giới thiệu việc làm thêm rất bình thường, nhưng đặc biệt vì cậu mà đi ra ngoài mua một tô mì, người này liền có thể xem như là “bạn bè” —— đương nhiên, không tính đến chuyện của Dương Phàm.
Bất quá vẫn là câu nói kia, Văn Dục nếu muốn xuống tay với Dương Phàm, vậy hai năm qua mỗi ngày hắn đều có cơ hội.

Trong tiềm thức, Phó Dư Hàn không cho rằng Văn Dục sẽ làm ra loại chuyện thế này, trở thành kẻ không có đạo đức mượn danh nghĩa bạn bè đem trai thẳng bẻ cong.
Với “bạn bè”, Phó Dư Hàn đối xử rất tốt, cho nên kể từ giây phút này, cậu quyết định sẽ đơn phương đình chiến với Văn Dục.
Tối đó, Phó Dư Hàn về nhà.
Hà Yến trông thấy cậu nhưng không nói gì.

Phó Dư Hàn cố gắng làm hết bài thi được phát, sau đó tranh thủ rửa mặt, khoá cửa đi ngủ sớm.
Rốt cuộc mẹ cậu vẫn phát hiện khoá phòng đã bị thay đổi.
Phó Dư Hàn vốn không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy.
Sáng sớm hôm sau, khi thay xong quần áo ra khỏi phòng, cậu trông thấy trên bàn trà phòng khách đặt hai trăm đồng và một tờ giấy.

Trên giấy chỉ có một câu: Đây là tiền cơm tuần này, hôm trước con vẫn chưa lấy.

Cửa phòng khoá, mẹ vào không được.
Phó Dư Hàn cụp mắt suy nghĩ một lúc, sau đó trở về phòng ngủ tìm một cây bút, trên mặt trái tờ giấy viết xuống một hàng chữ: Cảm ơn, con không cần.
Về chuyện này, suy nghĩ của cậu quả thật rất đơn giản.
Kể từ lúc quyết định kiếm tiền dọn ra ngoài ở, cậu không muốn lại nhận của mẹ thêm một phân tiền nào.

Một tuần trôi qua rất nhanh, sáng sớm thứ bảy, Văn Dục đang ngủ bỗng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Chuông điện thoại và nhạc báo thức của hắn không giống nhau, cho nên lúc tỉnh dậy Văn Dục có hơi sửng sốt.
Màn hình di động hiển thị tên người gọi đến là “Mèo hoang”, Văn Dục hít sâu một hơi mới nhấc máy: “Cậu giỏi lắm, gọi cho tôi còn sớm hơn cả đồng hồ báo thức.”
Hắn vừa nói vừa ngáp, giọng điệu nhuốm đầy vẻ lười biếng.
“Không phải cậu bảo tôi tới sớm một chút sao?” Phó Dư Hàn nhìn lên trời, “Tôi đang ở trước cửa nhà cậu.”
“…… Thế này chẳng phải quá sớm rồi à?”
“Dục ca ——” Phó Dư Hàn bất đắc dĩ kéo dài giọng, “Bây giờ đã sắp tám giờ rồi đó.”
“Có ai vào ngày thứ bảy lại dậy trước mười giờ không hả.” Văn Dục mang dép lê đi ra, cúp điện thoại, tức giận nói với người đang đứng trước cửa nhà mình, “Đồng hồ sinh học của người làm nghệ thuật rất hỗn loạn, nếu bây giờ chúng ta đi qua đó thì người ta cũng chưa thức dậy đâu.”
“Nhưng cậu không nói cho tôi mấy giờ đến cả.”
Phó Dư Hàn vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, tiếp đó quen cửa quen nẻo tìm dép lê thay vào.
Văn Dục bước qua, “xôn xao” một tiếng kéo kín rèm cửa sổ sát đất trong phòng khách, cả căn phòng bỗng chốc không còn một tia sáng nào, Phó Dư Hàn bị bất ngờ, một hồi lâu sau mới kịp thích ứng với bóng tối bao phủ.
Lúc này cậu mới nhận ra, rèm trong phòng ngủ của Văn Dục cũng bị kéo đến kín chặt.
“Đồng ý với tôi, ngủ tiếp một lúc nữa đi.” Văn Dục nói xong liền đi về phòng, vừa đi vừa ngáp, “Chăn đệm ở trong ngăn tủ, chỗ lần trước tôi lấy cho cậu đấy.”
Theo phép lịch sự, bình thường Phó Dư Hàn sẽ không bước vào phòng ngủ trong nhà người khác.

Nhưng hiện giờ thái độ của Văn Dục quá tự nhiên, tự nhiên đến mức cậu không thể không đi theo vào.
Sau đó cậu trông thấy cái tên cao gầy kia giống như xác sống bước đến bên giường, thẳng tắp ngã xuống đệm mềm, lật người cuốn vào trong chăn.
Trong phòng yên tĩnh đến mức giống như có ma ám.
Phó Dư Hàn đứng tại chỗ nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ: “Tối qua cậu làm gì mà buồn ngủ tới vậy hả?”
“Không làm gì……” Văn Dục lẩm bẩm, quay mặt sang chỗ khác, “Cậu mau đi ngủ đi…… Tỉnh lại tôi gọi cậu……”
Nhìn xem bây giờ là ai gọi ai hả?
Phó Dư Hàn lắc đầu, đi ra ngoài.
Cậu không muốn ngủ tiếp, cho nên cũng không mở tủ lấy chăn.
Chẳng biết có phải vì sự có mặt của cậu mà Văn Dục mới không đóng cửa phòng ngủ hay không, khiến Phó Dư Hàn lúc đi xuống bếp rót nước không tự giác liếc nhìn vài lần.
Về mặt tâm lý, điều này khiến cậu có chút khó xử.
Biết rõ bọn họ xu hướng giới tính giống nhau, vậy mà cái tên Văn Dục này chẳng biết phòng vệ chút nào.
Người trong phòng ngủ rất sâu, Phó Dư Hàn nhìn qua hai lần, mớ nệm chăn đang phồng lên kia đến một nếp gấp cũng chưa từng thay đổi.
Cậu nhẹ nhàng rót xong một ly nước, từ phòng bếp đi trở ra, lại nhịn không được nhìn thoáng qua một chút.
Đệm chăn vẫn y nguyên như cũ, nhưng Phó Dư Hàn phát hiện một chi tiết…… khá đặc biệt.
Cánh cửa căn phòng luôn khóa chặt kia hôm nay không đóng, bị gió thổi hở ra một khe nhỏ.
Mi mắt Phó Dư Hàn chợt nhảy lên một cái.
Hết chương 31.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui