Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He


Phó Dư Hàn vẽ một ngôi sao nhỏ lên mảnh giấy màu bạc, kế đó dùng dao cắt ra, bắt đầu phết keo lên.

Cậu làm rất cẩn thận tỉ mỉ, Chu Hướng Ngôn cảm thấy mình đã đứng xem đến mức hai chân tê rần mới trông thấy ngôi sao kia đạt tới được một độ dày nhất định.
Chất liệu của keo dán vốn dĩ trong suốt, ở giữa lại là giấy phản quang, dưới ánh đèn vô cùng rực rỡ.
Chu Hướng Ngôn cho rằng Phó Dư Hàn đã làm xong rồi.
Đang muốn nói chuyện, lại thấy cậu lấy từ trong ngăn kéo ra một lọ sơn móng tay màu xanh.
Chu Hướng Ngôn: “……”
“Anh,” cậu nhịn không được hỏi, “Sao nơi này của anh lại có đồ vật chỉ có con gái mới dùng vậy?”
Phó Dư Hàn chợt ngừng tay, nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Chu Hướng Ngôn tức thì giật mình: “…… Có phải em không nên nói chuyện không?”
“Đúng vậy.” Phó Dư Hàn nói, “Hơn nữa…… Cậu chưa có bạn gái phải không?”
“Ừm, đúng rồi, sao vậy?”
“Lời này của cậu nếu gặp phải nữ sinh tính cách nóng nảy một chút, cậu chắc chắn sẽ bị xử đẹp.” Phó Dư Hàn lần nữa cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Cái gì là ‘Đồ vật chỉ con gái mới dùng’……”
Chu Hướng Ngôn không hiểu lắm những lời này có vấn đề gì, sơn móng tay và keo dán có cái nào chẳng phải là đồ con gái hay chơi đâu?
Nhưng cậu không dám hỏi lại.
Phó Dư Hàn quét một lớp sơn móng tay lên ngôi sao nhỏ, sau đó đặt nó qua một bên, kế đó tìm đến một cái ly thủy tinh, đổ keo vào.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Lúc Phó Dư Hàn thao tác với “Cái ly” không thú vị như khi làm ngôi sao, Chu Hướng Ngôn đứng nhìn một lúc không hiểu gì, cảm thấy hơi nhàm chán.

Cậu nghĩ ngợi chốc lát, không dám làm ồn nữa, rón ra rón rén đi ra phòng khách.
Bàn trong phòng khách lại rất sạch sẽ.
Bình thường lúc ở nhà, cậu sẽ chơi game đến tận phút cuối cùng mới bắt đầu làm bài tập.

Nhưng bây giờ máy tính lại ở trong phòng Phó Dư Hàn, cho nên Chu Hướng Ngôn không dám đòi hỏi gì thêm.

Cậu ngồi tại phòng khách chơi điện thoại chốc lát, cảm thấy chán nản vô vị, đành phải lần đầu tiên phá lệ đem bài tập ra làm sớm.
Nhưng mà sự thật chứng minh, bất kỳ kẻ nào “Làm bài tập về nhà trước hạn” đều là hổ giấy.
Làm xong bài tập một môn, Chu Hướng Ngôn rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, đành phải buồn tẻ chạy trở về trong phòng Phó Dư Hàn.
“Cái ly” ban nãy đã bị đặt sang bên cạnh.

Phó Dư Hàn đã lấy đồ vật bên trong ra —— là một quả cầu bằng keo trong suốt, ở giữa trang trí vài giọt keo màu xanh, lượn lờ như gió như sương, mặc dù đứng yên lại tạo cảm giác như đang chảy.

Ngôi sao nhỏ cậu làm trước đó được treo ở trung tâm gần đỉnh, mỗi khi thay đổi góc độ, các màu sắc khác nhau sẽ được chiếu ra.
Phía trên quả cầu bằng keo được gắn vào một cái móc nhỏ, một sợi dây ngắn màu đen được xỏ xuyên qua.

Phó Dư Hàn lúc này đang đánh bóng bề mặt.
“Ôi đẹp quá……” Chu Hướng Ngôn cảm thán.
“Nếu thích, cậu cũng có thể học cách làm.” Phó Dư Hàn không quay đầu lại, “Cái này không khó đâu.”
“Không khó của boss và của em thường không cùng một ý.” Chu Hướng Ngôn đương nhiên hiểu rõ chính mình, “Không thì anh cũng làm cho em một cái đi?”
Phó Dư Hàn vô cùng lạnh lùng đáp: “Cậu nằm mơ.”
Chu Hướng Ngôn: “…… Ngài thật đúng là kẻ vô tình.”
Phó Dư Hàn rốt cuộc cũng đánh bóng xong quả cầu, đặt sang bên cạnh.

Chu Hướng Ngôn tưởng rằng cậu đã làm xong, kế tiếp sẽ làm bài tập về nhà gì đó, chẳng ngờ Phó Dư Hàn thế mà lại lấy trong ngăn kéo bàn học ra một cái ốp điện thoại chưa làm xong.
Trên đó là một bức tranh, thoạt nhìn có vẻ như ảnh chụp chung của một cặp đôi.
“Đây là ai thế?”
“Liên quan gì đến cậu,” Phó Dư Hàn cụp mắt, “Không muốn bị tôi đuổi ra ngoài thì đừng nói chuyện.”
“…… Vâng.” Chu Hướng Ngôn có chút hâm mộ, “Đẹp quá đi……”
Bức tranh này được Phó Dư Hàn vẽ vào đêm hôm trước, nội dung là bức ảnh mà Dương Phàm đã đăng lên vào cuối tuần rồi.
Mặc dù…… Văn Dục từng bảo cậu đừng xem.
Phó Dư Hàn không thích kéo dài chuyện gì đó, lúc sinh nhật Dương Phàm đã đồng ý với y sẽ làm ốp điện thoại tình nhân, hai ngày trước lại đề cập đến chuyện này, cho nên dứt khoát làm luôn.

Ban đầu cậu vốn định vẽ bộ dáng Triệu Đồng đối xứng với cái của Dương Phàm, nhưng đặt bút mấy lần cũng vẽ không ra, đành phải từ bỏ ý định này, chuyển thành vẽ ảnh chụp chung của bọn họ.
Cậu không phải là một hoạ sĩ đủ tư cách, lúc vẽ luôn bị cảm xúc ảnh hưởng.

Ngay cả hiện giờ làm ốp điện thoại, trái tim vẫn còn đang âm ỉ nhói đau, đau đến mức khiến cậu không cầm được dụng cụ.

Sáng sớm hôm sau, Phó Dư Hàn mang quả cầu bằng keo kia đến cho Văn Dục.
Chẳng biết tối hôm qua hắn làm cái gì, sáng sớm hôm nay thế mà lại mang theo gương mặt tràn đầy vẻ cáu kỉnh đến trường.

Trước đây lúc không kiên nhẫn, Văn Dục tốt xấu gì cũng miễn cưỡng trưng ra bộ dáng tươi cười.

Từ lúc hắn “Bỏ đi lớp mặt nạ”, Phó Dư Hàn đã nghe thấy vài nữ sinh thì thầm rằng Văn Dục trở nên rất hung dữ.
Phó Dư Hàn nghĩ thầm, cái tên này vốn dĩ hung dữ mà.
Chân thành một chút chẳng có gì không tốt, theo những gì cậu thấy, ít nhất hiện giờ Văn Dục có thể tự do tự tại hơn nhiều.
Nếu những cảm xúc tiêu cực không được giải tỏa, một ngày nào đó sẽ khiến người ta phát điên.
Nhưng mà, lúc Phó Dư Hàn đưa đồ cho hắn, biểu tình của Văn Dục rõ ràng tốt lên rất nhiều: “Đêm qua cậu làm à?”
“Ừm.”
“Thức có khuya không?”
“Vẫn ổn, tôi làm xong bài tập mới vừa tới hai giờ.” Phó Dư Hàn híp mắt, kiềm chế cảm giác muốn ngáp, “Cũng không tính là thức khuya.”
“…… Lần sau không cần phải gấp gáp như vậy, ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung.” Văn Dục ngắm quả cầu trong suốt kia chốc lát, khoé miệng không tự giác khẽ cong lên, “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Phó Dư Hàn chỉ xâu một sợi dây ngắn tượng trưng, Văn Dục có thể tùy vào nhu cầu sử dụng của mình mà đổi một sợi dây treo khác, như làm đồ trang sức hay móc chìa khoá đều được.
Phó Dư Hàn nhìn hắn nhét quả cầu vào trong ngăn kéo xong, lúc này mới nói: “Chẳng phải ngày mai cậu đi thi rồi sao? Đưa chậm còn ý nghĩa gì nữa…… Cậu thích nó là tốt rồi.”
Văn Dục liếc nhìn cậu: “Tôi muốn thì cậu sẽ cho sao?”
Nếu vậy thì quả thật không uổng công hắn thức đêm dán lại mô hình bị vỡ kia.
“Này chỉ là một phần trong kế hoạch “Hãy là chính mình” mà tôi từng nói với cậu thôi, Phó Dư Hàn nói, “Tránh cho cậu cả ngày đem tôi ra giễu cợt, nói cái gì mà ‘tiếp nhận lẫn nhau’.”
Văn Dục: “……”
Dán mô hình cái rắm!
“Không phải chứ.” Văn Dục thật sự nhịn không được, “Lúc cậu tặng đồ cho người khác có thể nói vài câu dễ nghe không hả?”
“…… Ngày hôm qua Chu Hướng Ngôn đòi tôi làm cho cậu ta, nhưng tôi không đồng ý, cái này có tính không?”
“……” Văn Dục không quá hài lòng, “Miễn cưỡng tạm tính vậy — này, tối hôm qua mấy giờ cậu ta về?”
“Không về.” Phó Dư Hàn nói, “Nằm trên bàn học của tôi cả đêm.”
“…… Vậy cậu ngủ ở đâu?”
“Trên giường.” Phó Dư Hàn nhìn hắn, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Văn Dục cười với cậu một chút.
Phòng của Phó Dư Hàn hắn đã từng ghé qua một lần, bàn học ở ngay bên cạnh giường ngủ.
Nói cách khác, ngày hôm qua Chu Hướng Ngôn ở bên cạnh Phó Dư Hàn suốt cả một đêm.
Thân thiết, gần gũi.
Không cần biết cậu ta có phải là trai thẳng hay không, cho dù cậu ta căn bản không đụng tới Phó Dư Hàn, nhưng Văn Dục vẫn cảm thấy, hắn cùng với người tên Chu Hướng Ngôn này chắc chắn kết thù rồi.
Ngày hôm nay của Văn Dục bắt đầu bằng một món quà, nhưng những chuyện sau đó toàn bộ đều là rắc rối ——
Buổi chiều sau khi tan học, hắn theo thói quen cùng Phó Dư Hàn ra khỏi cổng trường “Kiếm ăn”, sau đó nhìn thấy cậu thất thần nhận một cuộc gọi.

Phó Dư Hàn nghe điện thoại xong, kéo hắn đi về một con hẻm nhỏ bên cạnh trường học.
“Dương Phàm?!” Văn Dục vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Dương Phàm tránh khỏi đám đông trước cổng trường Tam Trung, đứng ở một con hẻm nhỏ ngay ngã tư gần đó, “Sao cậu lại tới đây…… Không lên lớp sao?”
“Tớ về sớm…… Khụ khụ, được chưa……” Dương Phàm đối diện với ánh mắt có vẻ lạnh nhạt của Phó Dư Hàn, mỉm cười gãi gãi đầu, “Cuối tuần trước tớ và Đồng Đồng đi ra ngoài chơi, tớ giả ngầu cởi áo khoác cho cô ấy mượn, cho nên bị cảm lạnh…… Chiều nay tớ bị bác sĩ ở phòng y tế của trường bảo đến bệnh viện truyền nước.”
Chẳng trách y tới kịp giờ tan học của Tam Trung, hơn nữa còn không mặc đồng phục.
Nhưng mà……
“Cậu tới đây làm gì?” Văn Dục hỏi.
“Sao cậu có thể lạnh nhạt xa cách với tớ như vậy hả?” Bị bệnh cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tư đùa giỡn của y, Dương Phàm giống như nghiện diễn mà bày ra vẻ mặt đưa đám nói, “Tớ đây không thể tới Tam Trung thăm các cậu sao?”
“Đồng ý với tớ.” Phó Dư Hàn cụp mắt, lạnh nhạt lấy một cái túi nhỏ trong cặp ra đưa cho y, “Nói chuyện bình thường không được sao? Giọng điệu này của cậu buồn nôn quá.”
“Chẳng lẽ cậu không thể học theo tớ, cũng bày ra vẻ mặt đau lòng với tớ sao…… Khụ khụ……” Dương Phàm mở túi, lấy món đồ bên trong ra, “Oa! Đẹp quá đi mất! Cảm ơn cậu, khụ khụ, cảm ơn Tiểu Hàn! Moa!”
Phó Dư Hàn: “……”
Văn Dục: “……”
Văn Dục thật sự bị cậu làm cho tức giận đến điên rồi.
Chẳng phải hắn lòng dạ hẹp hòi đến nỗi lúc Phó Dư Hàn tặng quà cho mình không được tặng cho người khác, nhưng vì sao cậu cứ phải tặng cái ốp điện thoại này?
Đã bảo cậu đừng xem vòng bạn bè, vì sao lúc về nhà cậu vẫn xem?
Có vài người buông bỏ bằng cách chờ đợi thời gian trôi qua.
Phó Dư Hàn buông bỏ, lại chọn cách lăng trì chính mình.
Quả thật, tự mình dùng dao từng nhát từng nhát đâm vào chỗ đau là một cách buông bỏ hiệu quả, nhưng làm thế đối với bản thân lại tàn nhẫn vô cùng.

Có một chớp mắt ngắn ngủi, Văn Dục gần như muốn thay Phó Dư Hàn oán hận kẻ đang đứng trước mặt này.
Y cười vui vẻ như vậy, chuyện gì cũng không hay biết…… Dựa vào cái gì chứ?
“Cậu bị ho thì nói chuyện ít thôi.” Phó Dư Hàn nhàn nhạt nói xong, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Văn Dục đứng bên cạnh, nhắc nhở, “Điện thoại cậu rung kìa.”
Văn Dục trầm ngâm đảo mắt: “Cậu……”
“Hả?”
“Thôi, không có gì.” Văn Dục cụp mắt, lấy điện thoại ra.
Dương Phàm làm trai thẳng nên hắn mới còn cơ hội, bằng không với tính tình bướng bỉnh đơn phương cố chấp này của Phó Dư Hàn, người đau khổ hiện giờ có lẽ là hắn rồi.
Hắn vẫn nên cảm ơn Dương Phàm mới phải.
Phó Dư Hàn thích tự hành hạ bản thân, hắn bây giờ cũng không có tư cách quản.
Điện thoại là của tài xế gọi đến, bình thường chỉ có lúc đón hắn đi ăn cơm mới liên hệ.

Tâm tình Văn Dục lập tức trở nên tệ hơn: “Alo?”
Đầu kia quả nhiên nói đến chuyện đi ăn cơm, Văn Dục tức giận trả lời: “Tại sao lại đột ngột như vậy…… Chẳng phải tôi đã nói, tôi học lớp mười hai rất bận rồi sao? Văn Tự Minh rảnh rỗi lắm hả?”
“…… Được rồi, tôi biết rồi.” Nghe một lúc, Văn Dục cúp máy, nhìn hai người trước mặt, “Ba tôi gọi tôi đi ăn cơm……”
Nếu từ chối yêu cầu của ba hắn, hai người bọn họ chắc chắn sẽ xảy ra cãi vã.

Cho nên bình thường, Văn Dục chỉ cần tránh được liền sẽ tránh đi.
Chỉ là hắn nghĩ, nếu Phó Dư Hàn có thể mở miệng nói một câu giữ hắn lại, vậy thì từ chối đề nghị của Văn Tự Minh cũng không phải là không thể.
Phó Dư Hàn: “Vậy cậu đi đi, tôi dẫn Dương Phàm đi ăn Hồng Nê Tiểu Trù.”
Dương Phàm lập tức bày ra biểu cảm hết sức chân thành: “Cậu thế mà vẫn nhớ rõ tớ thích ăn Hồng Nê Tiểu Trù!”
“…… Làm sao tớ quên được.” Phó Dư Hàn nhìn y một cái.
Văn Dục: “……”
“Tôi đi đây.” Hắn nói.
Hai người bọn họ cũng không để ý lắm, dù sao lúc bạn bè rủ nhau ăn cơm có người đột ngột không thể tham gia là rất bình thường.

Việc nhà quan trọng hơn.

Dương Phàm còn vô cùng săn sóc nói thêm: “Lần sau tớ mời cậu đi ăn!”
May là trước khi Văn Dục tức giận đến đỉnh điểm, Phó Dư Hàn ít nhất đã dặn dò hắn một câu: “Thái độ của cậu tốt một chút, cố gắng đừng cãi nhau.”
“Có lẽ sẽ tránh không được.”
“Vậy cãi thì cãi, đừng để nó ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.” Phó Dư Hàn ngước ngước chằm, “Xe nhà cậu tới rồi kìa.”
Một chiếc Maserati màu đen xuyên qua dòng người đang chầm chậm tiến lại.
“Oa, lại là chiếc Maserati này.” Dương Phàm tấm tắc nói, “Cậu đi đi, thuận buồm xuôi gió nhé Đại Dục Nhi.”
“…… ‘Đại Ngọc Nhi’ là xưng hô cái quỷ gì vậy?” Văn Dục đang định rời đi, nghe được xưng hô của Dương Phàm suýt chút nữa thì trượt chân.
[*] Chữ Dục và chữ Ngọc trong tiếng Trung đều có phát âm là yù.
“Cậu lớn, cho nên cậu là Đại Dục Nhi.” Dương Phàm vỗ vỗ bả vai Phó Dư Hàn, “Cậu ấy nhỏ, khụ khụ, cho nên cậu ấy là Tiểu Dư Nhi.”
“Cậu bị ho thì đừng nói nữa, tớ xin cậu đấy, buồn nôn muốn chết rồi.” Phó Dư Hàn nói xong, nhìn về phía Văn Dục, “Đi thôi.”
Văn Dục nhìn cậu một cái thật sâu.
Kế đó xoay người rời đi.
Mãi đến khi Văn Dục lên xe, biểu cảm hài hước của Dương Phàm mới từ từ thu lại.

Y hỏi: “Có phải quan hệ của Dục ca và ba cậu ấy không tốt không?”
“Hả? Ừm, nghe nói là vậy.” Phó Dư Hàn nghĩ ngợi chốc lát, nói, “Tớ cũng không biết rõ lắm, cậu cũng biết tớ vốn không nói nhiều.

Tớ đoán có lẽ là do ba cậu ấy quá nghiêm khắc với cậu ấy…… Thật ra Dục ca là một người rất ngông.”
“…… Tớ với cậu có phải là đang cùng nói về một Văn Dục không vậy?”
Nói xong Dương Phàm lại thở dài: “Haiz, nhưng mà trước đây cậu ấy chưa từng đề cập đến chuyện này.

Tớ không ngờ cậu ấy chuyển đến đây hai tháng, quan hệ với cậu không chỉ có xoá bỏ hết toàn bộ ân oán trước kia, thậm chí so với đám bạn bè hai năm bọn tớ còn tốt hơn rất nhiều.”
Phó Dư Hàn ngẩn ra.
Nói như vậy, Văn Dục đây là thật sự……
Dương Phàm không chú ý tới biểu tình của cậu, chỉ lo nói chuyện của mình: “Haiz, tớ ghen tị chết đi được, rõ ràng là tớ đến trước, vì sao người bạn tốt nhất của Dục ca lại không phải là tớ…… Khụ khụ.”
Phó Dư Hàn lúc này mới chợt hoàn hồn, trở tay đẩy y một cái, thấp giọng nói: “Nếu cậu cứ kéo dài thời gian nữa, sẽ không kịp xếp hàng ăn Hồng Nê Tiểu Trù được đâu.”
“Đệt, không được —— đi đi đi, đừng quan tâm Dục ca với ai nữa, Hồng Nê Tiểu Trù của tớ quan trọng hơn!”
Dương Phàm vung tay hô lên, lôi kéo người anh em tốt Phó Dư Hàn chạy vội đi.
Giống như rất nhiều lần trước đây vậy.
Hết chương 62.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui