Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He

“Hộc…… hộc……”Hai người bọn họ chạy liền một mạch, trốn đến khu dạy học khối mười cách sân thể dục cực kỳ xa mới dừng lại. Ngày khối mười hai dọn dẹp tổng vệ sinh thì khối lớp mười vẫn còn phải học, hai người chen chúc trên lối đi vắng vẻ, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau liền khe khẽ mỉm cười.

“Chúng ta không trở về phòng học sao?” Văn Dục hỏi một câu.

“Cẩn thận thầy Diêu giận quá sẽ đến đó bắt chúng ta đấy, dù sao cũng dọn vệ sinh xong rồi.” Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát nói, “Phụ huynh sắp tới chưa? Dì Phương của cậu có tới không, có cần đi đón dì ấy không vậy?”

Vẻ mặt Văn Dục lập tức trở nên có chút vi diệu: “Dì ấy vẫn chưa liên lạc với tôi.”

Hắn cũng…… Không chủ động liên lạc với bà.

“Gọi ‘mẹ’ một tiếng thì chết cậu sao.” Phó Dư Hàn híp mắt cười hai tiếng, không tiếp tục làm khó Văn Dục nữa, đút tay vào túi quần, hơi lắc đầu, “Vậy đi thôi, đi mua nước với tôi nào.”

“À, đúng rồi, có lẽ hôm nay sẽ không có thời gian đi ra ngoài ăn cơm chiều đâu.” Văn Dục vừa đuổi kịp Phó Dư Hàn vừa nói, “Tôi phải đi mua mì ly.”

“Đại thiếu gia cậu hạ phàm rồi à? Sao tự nhiên lại muốn ăn mì.”

“Không phải, là do hai ngày trước tôi thấy căn tin trường có thêm hai loại mì mới, nhìn có vẻ rất ngon, cho nên muốn ăn thử xem sao……”

Đồ có thể làm cho Văn thiếu gia cảm thấy mới mẻ tự nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của Phó Dư Hàn, khiến cậu tức thì sinh ra chút chờ mong đối với cái cửa tiệm tồi tàn rộng chưa đến bốn mươi mét vuông trong trường học. Ai ngờ lúc hai người bọn họ đến nơi, cậu thế mà lại nhìn thấy Văn Dục cầm lên một gói mì ý phô mai.

Phó Dư Hàn: “……”

“Anh trai à,” Phó Dư Hàn cảm thấy có chút đau đầu, “Cậu có biết hai loại mì này đã có trên thị trường bao nhiêu năm rồi không?”

Này đơn giản chỉ là do lúc trước căn tin chưa từng nhập về bán mà thôi. Chươ𝙣g 𝗆ới 𝙣hấ𝒕 𝒕ại [ 𝐓𝐑𝑢𝙈𝐓𝐑U 𝒀𝗲N.v𝙣 ]

Loại mì này có giá bán cao hơn các loại mì thông thường một chút, mì cũng tương đối ít, một bát lại không đủ cho sức ăn của một thiếu niên bình thường, lúc ăn còn phải tốn công pha chế —— căn tin trường học chỉ có một cái lò vi sóng, buổi trưa lại là thời điểm phải tranh thủ từng giây, nào có ai nguyện ý đi tranh giành quyền sử dụng chứ.

“Tôi chưa từng ăn.” Văn Dục nói, “Món tôi chưa từng ăn thì chắc chắn là mới lạ, có vấn đề gì sao?”

Phó Dư Hàn: “……”

Không có, mời ngài.

Phó Dư Hàn bày ra tư thế “Mời” đối với Văn Dục, ý bảo hắn mau đến dùng lò vi sóng đi thôi.

Văn Dục cầm lên mỗi loại một gói, lúc thanh toán xong mở ra nhìn thấy lượng mì trong bát, lại quay trở ra mua thêm hai gói nữa.

Phó Dư Hàn ở bên cạnh nhìn thấy: “Mặc dù mì này có hơi ít, nhưng cậu cũng đâu cần một lần ăn bốn gói chứ……”

“Mua cho cậu đấy.” Văn Dục nói.


“……” Phó Dư Hàn ngừng chốc lát, “Tôi có thể ăn món khác không?”

“Không thể.” Văn Dục nhìn cậu một cái, nghiêm túc nói, “Cùng ăn với tôi.”

“…… Được.”

Phó Dư Hàn thở dài, vặn mở bình nước, vừa bước tới trước cửa căn tin vừa ngửa đầu uống xuống.

Chẳng biết có phải là do trưởng thành trong môi trường quá nhiều sự hạn chế hay không, mà Văn Dục thỉnh thoảng lại biểu hiện ra một khía cạnh rất trẻ con, ví dụ như món mì ý được chế biến khá độc đáo này đã gợi lên hứng thú của hắn, khiến Văn Dục thậm chí còn không cho Phó Dư Hàn động vào.

Đối với chuyện này, Phó Dư Hàn cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, vừa đau lòng lại vừa buồn cười.

Cười xong cậu lại nghĩ, bản thân mình cũng chẳng khá hơn là bao, từng này tuổi rồi mà nhìn thấy máy chơi game bọn Dương Phàm Chử Lỗi góp tiền mua chung vẫn còn thèm thuồng đấy sao ——

Đàn ông vĩnh viễn là đứa trẻ, nếu không phải trước mắt là kỳ thi đại học, không thể chơi bời, có lẽ cậu đã lập tức cùng Mario đại chiến ba ngày ba đêm.

Anh thợ sửa ống nước đội mũ đỏ kia là thứ rất dễ dàng hấp dẫn tâm trí người khác. Chờ đến lúc Phó Dư Hàn hoàn hồn, trước mặt cậu đã có thêm một người.

Quần áo cẩn trọng, trang điểm tinh tế.

Cậu lập tức hô lên một tiếng: “Dì Phương”.

“Dì định tới mua chai nước, không ngờ lại gặp con.” Phương Uyển Tĩnh cười cười, “Con ở đây một mình sao?”

Phó Dư Hàn chỉ vào quầy hàng phía trong: “Cậu ấy đang nấu mì.”

Phương Uyển Tĩnh ngẩn ra: “Vì sao lại ăn cái đó.”

“Mới mẻ.” Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát nói, “Đồ ăn vặt tuy rằng không tốt cho sức khoẻ, nhưng vẫn rất thú vị.”

Phương Uyển Tĩnh chớp chớp mắt, bỗng nhiên bật cười: “Cũng đúng.”

Quan hệ của hai người bọn họ khá bất tiện, cho nên cũng không có đề tài gì để nói, hơi buồn tẻ. Phương Uyển Tĩnh đứng trước cửa căn tin, không tiếp tục đi vào, bà thất thần nhìn cửa kính dán đầy mấy tờ một lát, đột nhiên mở miệng: “Con nói rất đúng, cuộc sống không phải lúc nào cũng cần tuân theo khuôn phép…… Ha, đáng cười dì đã một bó tuổi, đối với một số việc lại nhìn không thấu như đám trẻ các con.”

Phó Dư Hàn: “……” Lời này cậu phải tiếp như thế nào đây.

“Thật ra dì muốn cảm ơn các con, tranh thủ lúc Tiểu Dục ở trong kia, dì cảm ơn con vậy —— suy cho cùng, nếu để dì cảm ơn thằng bé thì sẽ rất ngượng ngùng.” Bà vén lại tóc mai, khẽ cười nói, “Dì thấy dáng vẻ hai đứa các con, bỗng nhớ đến một câu —— ‘Tình yêu đẹp sẽ khiến người ta trở nên tốt đẹp hơn’, đây mới là nguyên nhân khiến dì quyết định dứt khoát ly hôn.”

Phó Dư Hàn miết miết chai nước trong tay, suy nghĩ một lúc nói: “Mọi chuyện có thuận lợi không?”

Phương Uyển Tĩnh lắc đầu: “Nhưng sẽ tốt thôi, cho dù khó khăn cũng tốt hơn là cứ dậm chân tại chỗ.”


Đối với vấn đề này Phó Dư Hàn thật sự không biết nên nói cái gì, cậu suy nghĩ một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Vậy chúc dì thuận lợi…… Cuộc sống hạnh phúc.”

“Dì cũng chúc phúc các con.” Phương Uyển Tĩnh cười cong mắt, “Mặc dù…… Chuyện tình cảm không thể nói trước được tương lai sẽ thế nào, nhưng dì thật lòng hy vọng các con có thể lâu bền. Nếu một ngày nào đó buộc phải chia tay, cũng sẽ không……”

m thanh của bà im bặt, tầm mắt dừng lại trước cửa căn tin.

Phó Dư Hàn lập tức quay đầu, nhìn thấy Văn Dục đang bưng hai bát mì vẻ mặt âm trầm: “Tại sao lúc con không có ở đây, dì lại nguyền rủa chúng ta chia tay? Ai phải chia tay!”

“Xin lỗi Tiểu Dục,” Phương Uyển Tĩnh có chút xấu hổ, “Dì không có ý……”

Chữ “đó” còn chưa kịp thốt ra, bà liền thấy thiếu niên dáng vẻ cao gầy, gương mặt hơi chút lạnh nhạt trước mặt bỗng nhấc tay, dùng chai nước lọc trong tay gõ nhẹ vào trán Văn Dục.

“Dục ca,” thái độ của cậu vừa tùy ý lại quen thuộc, “Nói chuyện tốt một chút.”

Văn Dục: “……”

Văn Dục bất mãn bĩu môi, tầm mắt từ khoảng không chuyển đến tàng cây phía xa, sau đó rơi trên mặt đất.

Cuối cùng hắn ngước mắt.

“Con sẽ không chia tay với Tiểu Hàn, không có khó khăn nào có thể ngăn cản con, nếu dì cứ nhất định muốn nói lòng người khó dò, không chừng vài chục năm sau hai đứa con sẽ thay lòng đổi dạ……” Văn Dục khẽ liếc nhìn Phó Dư Hàn một cái, ánh mắt lần nữa rơi xuống trên mặt Phương Uyển Tĩnh, từng câu từng chữ thốt ra, “Chẳng biết dì có từng đi qua vùng biển quốc tế hay chưa, nhưng con thuyền sẽ không bao giờ từ bỏ hải đăng của nó…. Mẹ ạ.”

Trong bóng đêm đằng đẵng, chỉ có duy nhất một ngọn đèn dầu.

Ai sẽ vứt bỏ, ai có tư cách vứt bỏ?

“…… Cậu ở đây lừa cũng sẽ không lừa được cái hôn nào đâu, Dục ca.” Phó Dư Hàn có chút cạn lời.

Cậu nhanh chóng ngước mắt, khẽ liếc về phía camera theo dõi trước cửa căn tin, kế đó nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng quay về phía Phương Uyển Tĩnh nói một câu “Xin lỗi”.

Sau đó tức thì cúi người, mổ một cái lên mặt Văn Dục.

Văn Dục mỗi tay bưng một bát mì, bị cậu doạ đến mức không có cách nào phản ứng kịp, đến khi hoàn hồn liền cười: “Chẳng phải tôi lừa được rồi sao?”

“Tiểu gia tôi thích cậu, cho nên thưởng cậu.” Phó Dư Hàn ngạo nghễ ngước cằm, dùng ngón trỏ chỉ chỉ lên ngực hắn, “Mì của tôi đâu?”

“Trên quầy thu ngân, tôi hết tay bưng rồi.”

“Để tôi đi lấy.” Phó Dư Hàn vỗ vỗ vai hắn đi vào, để lại mẹ con bọn họ hai mặt nhìn nhau.


“Các con……” Phương Uyển Tĩnh sửng sốt một lúc chợt mỉm cười, “Tình cảm thật tốt.”

“Cũng được,” Văn Dục cụp mắt, kéo kéo khoé miệng, có hơi không được tự nhiên nói, “Văn Tự Minh chỉ liên hệ với nhà trường, hình như cũng không có tích cực tìm con, con nghĩ tới nghĩ lui……Có phải ông ấy làm khó dễ người chuyện ly hôn không.”

Chỉ có tinh lực bị phân tán mới có thể giải thích được chuyện Văn Tự Minh không còn hành động hung bạo điên cuồng như trước kia nữa.

“Không sao, mấy năm nay mẹ có tích cóp được chút tiền, cũng đủ để tìm một luật sư đáng tin.” Phương Uyển Tĩnh cười cười, “Đúng rồi, mẹ nghe dì nói, gần đây con không về nhà phải không?”

“Sợ ông ta đến tìm con, phiền phức.” Văn Dục nói, “Con ở nhờ nhà bạn.”

“Có đáng tin không? Có làm ảnh hưởng đến việc học của con không?”

“Sẽ không,” Văn Dục ngừng một chút, khẽ nghiêng đầu về phía cửa, “Hơn nữa, con ở cùng cậu ấy.”

Phương Uyển Tĩnh bật cười hết nửa ngày.

“Vậy thì tốt.” Bà nói.

Đại hội động viên trước kỳ thi đại học được khai mạc ở hội trường, mặc dù Văn Dục có chút không được tự nhiên, rốt cuộc vẫn chủ động dẫn Phương Uyển Tĩnh qua. Hai người bọn họ chờ bà mua nước xong, cả ba cùng nhau đi tới hội trường.

“Chờ đã, hai đứa các em đứng lại!”

Ngay lúc sắp đến hội trường, bọn họ đụng phải Diêu chủ nhiệm ở gần đó.

Động tác cả hai đồng thời cứng đờ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Phương Uyển Tĩnh, sau đó đồng thời lùi về phía sau bà một bước.

Một người nói: “Mẹ à, làm phiền mẹ giả ngốc một chút.”

Người còn lại nói: “Dì à, dì cứ hỏi một không biết ba là được rồi nhé.”

Phương Uyển Tĩnh: “?”

Bà không hiểu ra sao nhìn một người dáng vẻ rõ ràng là lãnh đạo nhà trường đang đi về phía này, vầng trán sáng bóng của ông rực sáng dưới ánh đèn hành lang vô cùng bắt mắt.

“Xin chào?” Bà chủ động chào hỏi.

“Hai đứa các em!” Diêu chủ nhiệm chỉ vào hai nam sinh cao lớn đang đứng phía sau, kế đó mới chuyển tầm mắt quay lại trên mặt Phương Uyển Tĩnh, “Xin chào, tôi là chủ nhiệm phòng công tác học sinh sinh viên, tôi họ Diêu.”

“Chào thầy Diêu, thầy tìm con tôi…… Là có chuyện gì sao?”

“Con của chị?” Diêu chủ nhiệm ngẩn người, “Chị là……?”

Trong trường có vài vị lãnh đạo quen biết Văn Tự Minh, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua Phương Uyển Tĩnh, bà cũng không ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Tôi là…… Mẹ của Văn Dục.”

“À, chào chị chào chị.” Diêu chủ nhiệm bắt tay với bà, “Văn Dục nhà chị ——”

Giọng ông đột ngột ngừng lại.

Chuyện đồng tính luyến ái không giống như yêu sớm, có thể nói với cha mẹ hay không là một vấn đề.


Chỉ mấy ngày nữa thôi là thi đại học rồi, chẳng may gia đình học sinh không biết, chuyện nháo ra thành gà bay chó sủa, vậy đến lúc đó đối với ai cũng không tốt.

Trong chớp mắt, trong đầu Diêu chủ nhiệm hiện lên vô số suy nghĩ, khiến nụ cười ngượng ngùng vừa nãy đông cứng trên khoé miệng.

Điều này làm ông thoạt nhìn giống như một bức tượng điêu khắc thất bại, nhìn qua thậm chí có thêm vài phần buồn cười.

“Văn Dục làm sao vậy?” Thái độ của Phương Uyển Tĩnh giống hệt như các bậc phụ huynh khác, vô cùng thành khẩn thẳng thắn phối hợp với nhà trường, dùng đôi mắt vô tội gửi gắm đầy hy vọng sáng quắc nhìn Diêu chủ nhiệm.

Diêu chủ nhiệm bỗng nhiên không nói nên lời.

“Không, không có gì, Văn Dục rất tốt, rất tốt, rất…… Xuất sắc.” Diêu chủ nhiệm xấu hổ nói, “Lần trước em ấy còn giúp nhà trường giành về giải thưởng thi đua, hiệu trưởng rất vui, ha ha, ha ha.”

Văn Dục liếc mắt nhìn Phó Dư Hàn một cái, liều mạng nhịn cười.

Diêu chủ nhiệm trò chuyện với Phương Uyển Tĩnh một lúc mới rời đi. Đợi ông đi khuất, lúc này bà mới quay đầu lại hỏi hai người bọn họ: “Diêu chủ nhiệm tìm các con làm gì?”

“À,” Phó Dư Hàn sợ Văn Dục xấu hổ không nói, giành trước đáp lại, “Vừa nãy chúng con ở sân thể dục hôn môi bị thầy ấy bắt gặp.”

Phương Uyển Tĩnh: “……”

Bà thở dài, bất đắc dĩ cười: “Ở bên ngoài thì nên thu liễm một chút, tuy rằng hiện giờ xã hội đã thoáng hơn so với trước kia, nhưng mà……”

“Vâng.” Phó Dư Hàn gật gật đầu, “Dì yên tâm.”

“Ừm.” Phương Uyển Tĩnh gật gật đầu, đột nhiên hỏi một câu có vẻ không liên quan gì, “Năm nay con bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám, làm sao vậy?”

“Ừm……” Bà nhìn Văn Dục, nhẹ giọng nói, “Qua bốn năm nữa, con cũng có thể gọi dì giống như Tiểu Dục.”

Phó Dư Hàn sửng sốt.

Bốn năm sau cậu hai mươi hai tuổi.

Là độ tuổi được phép kết hôn của nam giới.

Mặc dù bọn họ không thể kết hôn một cách hợp pháp, nhưng mà……

“Nếu muốn hiện giờ cũng có thể gọi.” Văn Dục ngước mắt, nhìn chằm chằm Phương Uyển Tĩnh, bàn tay vươn tới bên cạnh, nhéo nhéo tay Phó Dư Hàn, “Gọi đi.”

“……” Phó Dư Hàn mím môi, “Mẹ.”

Phương Uyển Tĩnh bất đắc dĩ nhìn về phía Văn Dục: “Sửa miệng nhanh như vậy, mẹ còn chưa kịp chuẩn bị bao lì xì!”

“Vậy thiếu trước, mẹ nhớ đưa tiền.” Văn Dục chọt chọt Phó Dư Hàn, ý bảo cậu đi vào hội trường, “Sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi.”

Hết phiên ngoại 01


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận