Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai

- Ngày mai chúng ta sẽ đi chơi. Hôm nay ngủ sớm một chút đi.

Úc Cẩn tặc lưỡi:

- Nghe nói lúc Lâm Chấp dẫn Tập Ngữ đi đảo Phổ Cát chơi, nhưng mà hơn một nữa thời gian là chơi ở trên giường – Tuy câu nói của Úc Cẩn nhiều ẩn ý, ngược lại chất giọng rất vui vẻ – Hy vọng anh không có biến thái giống như Lâm Chấp.

- Sao anh lại cảm thấy em có vẻ… hơi thất vọng nhỉ? – Khóe miệng Hứa Vi Mộ nhếch lên.

- Anh nghĩ nhiều rồi!

Úc Cẩn tắm xong, mặc áo choàng tắm của khách sạn đi ra. Làn da nơi cần cổ lộ ra, trơn bóng trắng nõn, có thể thấy rõ xương đòn, tóc ướt rũ trên vai. Hứa Vi Mộ nhướng mắt lên nhìn, không khỏi khẽ rủa một tiếng. Anh đến bên cạnh, kéo mạnh cô ra khỏi phòng tắm.

- Anh làm gì vậy? – Úc Cẩn nuốt nước bọt.

Hứa Vi Mộ cúi người, Úc Cẩn xấu hổ lùi về phía sau, thậm chí còn nhắm mắt lại theo bản năng. Anh cười khẽ, cầm máy sấy phía sau cô:

- Em đang mong đợi điều gì à?

Cô mở mắt ra, lúng túng nói:

- Em có mong đợi gì đâu! – Nói xong, cô đưa tay muốn giật cái máy sấy.

- Để anh giúp em – Hứa Vi Mộ rụt tay không cho cô lấy.

Trước giờ Úc Cẩn chưa từng thấy Hứa Vi Mộ dịu dàng như vậy. Anh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cô, liên tục sấy cho đến khô ráo. Úc Cẩn ngồi trên bàn không dám nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của anh toát ra sự ấm áp không thể nói thành lời.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, tiếng máy sấy ù ù lấn át tiếng của cô:

- Vi Mộ, em rất yêu anh.

Hứa Vi Mộ nói muốn nghỉ ngơi cho khỏe, anh thật sự nghiêm chỉnh không làm gì cả. Nhưng có lẽ do đã có thói quen ôm ấp nhau, nên anh luôn cảm thấy trong vòng tay mình thiếu thiếu cái gì đó. Hứa Vi Mộ vươn tay kéo Úc Cẩn vào lòng mình.

- Anh sợ em nửa đêm rớt xuống đất.

Cái cớ này vụng về quá đấy. Giường rộng như vậy, mấy người nữa nằm cũng được. Huống chi tướng ngủ của cô cũng không xấu lắm. Nhưng mà Úc Cẩn cũng không phản đối, cẩn thận gối đầu trên cánh tay của anh, tìm một vị trí thoải mái nhất trong lòng anh ngủ.

- Đừng nhúc nhích nữa – Hứa Vi Mộ nghiến răng nghiến lợi.

- Ừm – Miệng cô đáp lời, nhưng lòng thì cười trộm. Còn tưởng đâu anh không có chút phản ứng nào nữa chứ.

Trong lòng Hứa Vi Mộ cũng đang tính toán. Hết ngày mai, những gì anh phải chịu đựng hôm nay nhất định phải đòi lại. Lâm Chấp tốn hết một nửa thời gian ở trong khách sạn chứ gì?! Được lắm.

***

- Về lúc nào vậy?

Lâm Khê nhìn ai kia đang ra vẻ bình tĩnh, khẽ cười một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không dám càn rỡ quá mức.

- Anh trai, không ngờ cũng có lúc anh không biết hành tung của em đó.

Lâm Chấp gác chân ngồi trên sofa, nhìn cô gái là em cùng cha khác mẹ với mình, khóe miệng nhếch lên rồi hạ xuống, ánh mắt dần dần dữ tợn:

- Cô cũng đã biết, tôi đây cũng nói thẳng. Tôi mặc kệ cô làm gì. Chỉ cần tránh xa Úc Cẩn và Tập Ngữ là được.

- Anh trai, anh nói em mới nhớ, từ khi về đến giờ em vẫn chưa đi thăm chị dâu.

Mở miệng là ‘anh trai’, nghe thật khó chịu. Trước giờ Lâm Chấp vẫn luôn không thừa nhận cô em gái này. Nếu cô ta hòa nhã vô hại, có lẽ anh sẽ miễn cưỡng bản thân mình chấp nhận cô, dù sao người sai cũng là cha mẹ, không liên quan đến con cái. Nhưng đáng tiếc Lâm Khê này vẫn luôn là mối nguy hại cho những người xung quanh.

- Tôi cảnh cáo cô, đừng chọc vào Úc gia. Nếu như ngả bài hai nhà sẽ rất khó nhìn mặt nhau.

Lâm Khê biến sắc trong phút chốc, cảm thấy hơi khó tin, thì ra đó giờ anh vẫn luôn biết. Cũng tốt, Hứa Vi Mộ và Lâm Chấp là anh em tốt. Tuy rằng anh ta không dám tố cáo mọi chân tướng sự việc với Úc Cẩn, nhưng không có nghĩa là không nói với Lâm Chấp. Khó trách hai năm qua ông anh này hạn chế sự tự do của cô, cô còn tưởng rằng đơn giản vì anh ta không thích đứa em gái này.

- Anh trai, thành phố A không có bất cứ gì dáng để em vương vấn, kể cả người lẫn vật. Anh nghĩ xem em trở về là vì cái gì?

Lâm Chấp hừ lạnh một tiếng:

- Cô cho là cô biết rõ chân tướng sự việc năm đó sao? Sao cô đi hỏi cái người cô gọi là ba đó cho rõ ràng đi?

Lâm Khê nhíu mày, không hiểu ý anh, nhưng vẫn rất cương quyết:

- Anh trai, em đã không còn là đứa con nít nữa. Em sẽ không để anh tùy ý khống chế em nữa. Anh không thể cản trở em được đâu.

Lâm Khê tỏ rõ không muốn tiếp tục đề tài này, ngược lại kích động Lâm Chấp:

- Anh, anh luôn cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, bao gồm cả chị dâu. Nhưng anh nghĩ lại đi, chim bị bẻ gãy cánh sẽ chịu yêu thợ săn sao? Chị ấy sẽ cam tâm để anh kiềm cặp cả đời, hay là mong muốn trốn khỏi cái nhà giam đó?

Lâm Khê rất thông minh, cô ta đã thành công dẫm vào bãi mìn trong lòng Lâm Chấp, cuộc nói chuyện đổ vỡ.

- Mặc kệ cô muốn làm gì, tôi sẽ không để cô nhúng tay vào Lâm thị, tôi sẽ sắp xếp cho cô đến chỗ khác.

- Tôi chưa từng có bất cứ tham vọng nào đối với Lâm thị cả.

Lâm Diệu Kiến gì đó, cô khinh thường dụng tâm của ông ta. Sở dĩ cô đề nghị muốn làm việc bên cạnh Lâm Chấp cũng chỉ là vì muốn tiếp xúc nhiều hơn với bọn họ để biết thêm tin tức mà thôi.

Nửa đêm, Hứa Vi Mộ vốn rất khó khăn mới có thể chịu đựng được sự đòi hỏi của thân thể mà ngủ được một chút, nào ngờ lại bị cú điện thoại của Lâm Chấp đánh thức. Anh mặc kệ người gọi là Lâm Chấp hay là ai khác, tức giận quát:

- Mẹ nó! Tốt nhất cậu gọi là vì chuyện quan trọng!

Giọng nói này tất nhiên không phải đang trong quá trình vận động. Chỉ là vì bị đánh thức mà tức giận thôi. Lâm Chấp vì bị Nhan Tập Ngữ đuổi đến phòng sách nên tâm tình phiền muộn, nhất thời lại vì câu nói kia khiến anh thấy khá hơn một chút, nên không thèm so đo.

- Cậu dẫn Úc Cẩn đi Macau hưởng thụ, vứt một cục nợ ở đây cho tôi.

Hứa Vi Mộ nhìn Úc Cẩn bên cạnh còn đang say ngủ, vén chăn đứng dậy đi đến cửa sổ, giảm âm lượng:

- Chú Úc sẽ tìm ba cậu nói chuyện, cũng sẽ hỏi rõ đầu đuôi về quá khứ của bọn họ.

- Cho nên cậu tạm thời dẫn Úc Cẩn rời khỏi là vì muốn kéo dài thời gian?

Hứa Vi Mộ im lặng, một phần cũng là vì vậy. Lâm Chấp nhất định sẽ nhân lúc Úc Cẩn không có ở đó tự tiện đi tìm Úc Quốc Bình lật bài với ông.

- Tôi sẽ chú ý nhất cử nhất động của cô ta, cậu mau tranh thủ mấy ngày này giải quyết chuyện của mình đi.

- Ừ.

Nhắc đến chuyện này, Lâm Chấp không nhịn được dài dòng một câu:

- Tôi đã nói cậu mù quáng tự làm khổ mình mà. Lãng mạn làm cái gì, cầm chứng nhận trong tay mới có thể thấy an toàn.

Hứa Vi Mộ biết anh không có cách nào thuyết phục loại người này, trước khi tắt điện thoại không quên quăng lại một câu:

- Đã trễ vậy rồi, có phải cậu không ôm được bà xã nên sinh ra oán niệm không?

Lâm Chấp mặt không đổi sắc trả lời:

- Tôi ở phòng làm việc là vì không muốn quấy rầy Tiểu Ngữ. Cậu nhiều lời xong rồi thì cút đi. Chúc cậu ngày mai thuận lợi, người bị chứng sợ độ cao ạ!

- Cảm ơn lời chúc của cậu, tôi tiếp tục ôm bà xã ngủ đây – Nói xong Hứa Vi Mộ cúp máy.

Trước đây khá lâu Hứa Vi Mộ nửa đêm gọi tìm Lâm Chấp ra uống rượu với anh, đúng lúc anh ta và Tập Ngữ đang vận động, anh bị một câu nói lạnh băng hất vào mặt:

- Bớt gọi cho ông đây(*) vào buổi tối đi.

Ngụ ý là: “Ông đây đã sớm không còn độc thân rồi, không được làm ảnh hưởng đến tính phúc của ông.”

(*) Nguyên văn Lâm Chấp tự xưng là ‘gia’

Cho nên lần này Hứa Vi Mộ đoán trúng phóc, dẫm trúng chân đau của Lâm Chấp.

Lần đầu tiên Lâm Chấp bị Hứa Vi Mộ cúp điện thoại, anh khẽ nguyền rủa một tiếng. Không hiểu ra vấn đề ư? Bà xã của tôi đã là bà xã của tôi! Còn cậu ngay cả tờ hôn thú cũng chưa có đó!

Hứa Vi Mộ rón rén trở về giường, Úc Cẩn cảm nhận được động tác của anh, cô tỉnh giấc mơ màng hỏi:

- Ai vậy?

- Lâm Chấp, hình như là bị Tập Ngữ giận.

- Stop! Em đã sớm muốn Tập Ngữ náo loạn với anh ta một trận rồi.

Dù giọng nói có hơi bất bình tức giận thay cho cô bạn, nhưng vẫn có chút ngấy ngủ trong đó, không lâu sau Úc Cẩn lại chìm vào giấc ngủ.

***

Khi Úc Cẩn thấy trước mắt mình là tháp nhảy bungee, cô không thể tin nổi nhìn về phía Hứa Vi mộ, vẻ mặt anh bình thản như không có gì, giống như người sợ độ cao không phải là anh vậy.

- Anh… dẫn em đến đây làm gì? – Giọng nói của Úc Cẩn run rẩy, tháp nhảy Bungee ở Macau là tòa tháp cao 338 mét, xếp thứ 10 những tòa tháp cao nhất thế giới.

- Tất nhiên là để nhảy bungee – Hứa Vi Mộ nhún vai, bình chân như vại.

- Nhảy… nhảy bungee?! – Rất lâu Úc Cẩn mới tìm được từ để nói, ngơ ngác hỏi lại.

- Đừng làm mặt ngu ngốc đó, đi thôi – Hứa Vi Mộ cười khẽ.

Bọn họ đi vào thang máy, lên trên tầng cao. Có lẽ là vì càng lên càng cao, nên lỗ tai họ on gong. Úc Cẩn nhìn về phía Hứa Vi Mộ, trông anh rất bình tĩnh, ngược lại cô giống như chuyện bé xé ra to.

- Anh đang đùa phải không? Chúng ta đến đây là để ngắm cảnh đúng không? – Úc Cẩn không dám tin, muốn xác nhận lại lần nữa.

Tới Macau cũng không nhất định phải đi tháp Macau, tới tháp Macau cũng không nhất thiết phải nhảy Bungee. Đối với những du khách nhát gan một chút, tháp Macau cũng chỉ là một nơi để ngắm cảnh mà thôi.

Hứa Vi Mộ, không phải anh sợ độ cao sao?

Thang máy dừng lại ở lầu 61. Đây là lầu nhảy bungee, cao 233 mét. Tháp Macau có 3 loại mạo hiểm: nhảy bungee, dạo bước trên không và leo trèo trên không trung. (**)

Trò nhảy bungee là nhảy từ độ cao 233 mét rơi tự do xuống đất, dạo bước trên không trung là đi dạo trên khan đài quan sát cửa kính trong suốt cao 223 mét, có thể nhìn ngắm toàn quang cảnh dưới chân từ trên cao. Còn trò leo trèo trên không trung là dùng thang dây leo lên đỉnh tháp, thưởng thức cảnh sắc ở Macau ở độ cao 338 mét.

Cho dù là loại mạo hiểm nào cũng không thích hợp với Hứa Vi Mộ.

Úc Cẩn đến cửa thủy tinh nhìn ra bên ngoài, cảnh sắc Macau hoàn toàn hiện ra không sót một chút gì, còn có thể nhìn thấy vùng Châu Giang và một bộ phận quần đảo nhỏ của Hồng Kông.

Nhưng mà bây giờ căn bản không phải là lúc thưởng thức cảnh quang, ngay cả những người không sợ độ cao cũng cảm thấy ớn ớn, vậy mà Hứa Vi Mộ lại dám dẫn cô đến đây?

- Anh tới đây không phải để nhảy Bungee – Đột nhiên Hứa Vi Mộ lên tiếng.

Úc Cẩn thở phào nhẹ nhõm. Không đến nỗi nào, cô còn tưởng hôm nay đầu óc anh không được bình thường.

Hứa Vi Mộ nói tiếp:

- Anh sẽ chơi cả ba trò.

Úc Cẩn lập tức hít sâu một hơi, cô không nghe lầm chứ?

- Anh có chứng sợ độ cao mà! – Úc Cẩn cao giọng.

- Vậy thì sao?

- Anh điên rồi!

Hứa Vi Mộ chỉ cười, tiếp lời:

- Em xuống lầu 57 đi, nơi đó là đài quan sát, vị trí tốt nhất để xem anh nhảy bungee.

Gương mặt của Úc Cẩn ngày càng không thể tin nổi, anh dám nhảy bungee ở đây, lại còn bảo cô yên tâm mà nhìn anh đứng trước gió thế này, cô lo lắng nắm tay anh, nghi ngờ hỏi:

- Không phải là đối tác của anh hẹn gặp ở đây đó chứ?

Cô vẫn luôn không hỏi đến chuyện công việc của anh, nhưng mà không có nghĩa là cô không biết gì cả. Cố thấy ba mình thường hay xã giao ở những nơi đánh gôn hoặc câu cá. Đối tác này ở Macau, có phải người này muốn đối đãi tốt với đối tác của mình một chút? Chắc có lẽ người này không biết Hứa Vi Mộ sợ độ cao.

Hứa Vi Mộ nghe cô hỏi vậy thì khựng lại một chút, cười nhẹ nhàng trả lời cô:

- Có thể xem là vậy.

Cô đấm vào người anh:

- Anh ngốc vậy, anh sợ độ cao sao không nói thẳng với người ta rồi từ chối đi.

- Vị khách này là khách quý của anh – Hứa Vi Mộ sờ tóc cô – Đừng lo lắng, anh sẽ không sao đâu.

- Em sẽ bị anh dọa chết mất, tuy rằng em không sợ độ cao, nhưng ngồi ở độ cao như vậy nhìn cũng đã có cảm giác ớn lạnh rồi, anh Vi Mộ, đừng nhảy được không? – Úc Cẩn giống như đang làm nũng, cầu xin anh.

- Ngoan, anh không sợ.

- Em nhảy với anh – Úc Cẩn thấy Hứa Vi Mộ kiên trì như vậy, cô đưa ra quyết định.

- Ngốc, chỗ này không thể nhảy hai người được, sẽ bị va chạm.

Hứa Vi Mộ thay quần áo xong, thắt dây an toàn vào người, khóa chặt dây ở mắt cá chân, đùi và cánh tay, đứng trên cầu nhảy. Trên đầu anh có camera ngoài trời, xa xa có chiếc trực thăng cũng gắn camera để chụp lại những tấm hình và quay lại những khoảnh khắc mạo hiểm này làm kỉ niệm.

Người run rẩy lại là Úc Cẩn, cô ở bên cạnh níu lấy góc áo của anh, thậm chí đến bây giờ cô vẫn chưa thích ứng kịp với chuyện này. Hứa Vi Mộ nắm lòng bàn tay cô, hôn lên trán cô, tỏ ý muốn nói cô hãy yên tâm.

Nhân viên giúp đỡ anh mắc dây an toàn xong, anh dang hai tay ra rồi lao xuống dưới, trong phút chốc, Úc Cẩn cảm thấy đầu óc trống rỗng. Những nhân viên xung quanh hét lớn cổ động người chơi.

Úc Cẩn sực nhớ ra, chạy đến màn hình lớn trong đài quan sát xem, thấy hình ảnh rơi tự do của Hứa Vi Mộ.

Tuy rằng anh cố gắng hết sức giữ vẻ bình tĩnh, nhưng Úc Cẩn biết anh đang sợ. Rất nhanh anh đã nhảy xong, vững vàng tiếp đất. Trên màn hình có thể thấy Hứa Vi Mộ đang mỉm cười, Úc Cẩn ứa nước mắt.

Hứa Vi Mộ trở lại lầu 61, Úc Cẩn chạy như bay đến bên cạnh anh, nhìn sắc mặt anh trắng bệt, sống mũi cô xót xót, cô cắn mạnh môi dưới, kiểm tra toàn thân anh:

- Anh không sao chứ? Có sao không?

- Anh không sao – Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi – Anh không muốn em nhảy bungee, hay là em đi skywalk với anh được không?

- Được.

Trên eo hai người buộc dây an toàn, bước chầm chậm đến sân trên không cao 223 mét. Gió lạnh thổi từng cơn, Hứa Vi Mộ một tay nắm lấy tay cô, một tay nắm chặt dây bảo hiểm, đi từ từ. Dưới chân chính là toàn cảnh Macau, trừ sợ hãi ra cũng lãng mạn vô cùng.

- Cảnh quang rất đẹp đúng không?

- Ừm – Trên mặt cô rạng rỡ nét vui mừng, sáng lấp lánh.

- Nói thật vừa rồi nhảy bungee vả lại đứng ở đây bây giờ anh vẫn có chút sợ hãi.

Úc Cẩn nghe vậy, vô ý thức siết chặt tay anh. Hứa Vi Mộ xoay người, nhìn sâu vào đáy mắt Úc Cẩn, mủi lòng nói:

- Nhưng anh muốn chứng minh với em một điều, dù là độ cao nào anh cũng không sợ. Điều duy nhất anh sợ đó chính là em không thuộc về anh.

---------

(**) Ba trò mạo hiểm ở tháp Macau

Bungee Jump

Skywalk

Tower-climbing


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui