Trúc Mã Vi Phu FULL


Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei
Tùy Ý đang bị cấm túc trong nhà… bởi vì trắng đêm không về nhà.
Sau khi thấy Lục tiểu cô nương đến thăm, Tùy Yến thị cực kỳ mừng rỡ.

Bà ấy bịn rịn kéo tay nàng nói rất nhiều, ví dụ: “Tính tình Công gia cứng rắn bướng bỉnh, khuyên thế nào cũng không được, Ý ca nhi tạm thời phải chịu ấm ức ba ngày này” hoặc “Nếu biết cô nương đến năm, chắc chắn Ý ca nhi sẽ rất vui”… kiểu như vậy…
Lúc Lục Nghi Trinh bước vào cửa tiểu viện của Tùy tiểu Thế tử, gã hầu trông cửa không hề ngăn cản, cứ như đã sớm nhận được tin nàng muốn đến thăm vậy.
Vừa mới vào tiểu viện, nàng lập tức nhìn thấy bóng dáng đang lười biếng nằm ngửa trên ghế dưới bóng trúc xanh mát tươi tốt.
Đôi mắt tiểu Thế tử khép hờ, dường như đang suy nghĩ miên man gì đó.
Dùng một cách nói thẳng mà thật thì hắn đang ngẩn người.
Khuôn mặt trắng mịn như ngọc được điểm xuyết bởi những đốm sáng lách qua những tán lá trúc trông càng thêm điềm tĩnh tươi đẹp.
Lục Nghi Trinh thoáng ngẩn ngơ phút chốc.
Đáy lòng có thứ gì đó chợt rung động, tựa như một gốc chồi non đang rẽ đất vươn lên.
Chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều, nàng đã cong đôi mắt cười, cất tiếng gọi:
“Ý ca ca!”.
Thiếu niên ngồi trên ghế mây khẽ chuyển động mí mắt, nhìn sang phía nàng.
“Kinh thành nước Triệu đã bãi bỏ lệnh cấm rồi, huynh nghe nói chưa?”.
Rất tốt, ngữ khi hân hoan nhưng không hề mất bình tĩnh, căn bản không có gì khác biệt với trước đây.
Tiểu cô nương thầm khích lệ chính mình.
“Ừ, nghe nói rồi”.
Tùy tiểu Thế tử ngồi thẳng dậy, hắn vừa sửa sang lại tay áo vừa nhìn nàng với ánh mắt ấm áp.
“Cho nên, Trinh Nhi muội muội vừa biết đã lập tức chạy đến tìm ta sao?”.
Lời này, lời này…
Sao nghe cứ thấy như yêu tinh dính người không biết kiềm chế thế nhỉ!
Gương mặt của tiểu cô nương thoáng chốc nóng bừng, đang muốn quay đầu sang một bên thì lại nghĩ đến làm vậy chẳng phải đã xác nhận lời của đối phương rồi sao?
Thế là nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên: “Ý ca ca đó, cả đêm hôm qua huynh không về phủ, rốt cuộc là đi đâu làm gì thế?”.
“Dĩ nhiên là tìm cửa hàng ăn mới cho Trinh Nhi muội muội rồi”.
“Huynh nói bậy, rõ ràng hôm qua vẫn còn cấm đi lại ban đêm, làm gì có cửa hàng nào dám mở cửa ban đêm chứ”.
“Muội nói rất đúng, nhưng Trinh Nhi muội muội quên rồi sao? Ta còn biết trèo tường”.
“Thế… chủ tiệm không báo quan sao?”.
“Không đâu.

Tục ngữ nói “Có tiền có thể sai khiến được quỷ thần”, chính là đạo lý này đó”.
Lục Nghi Trinh nửa tin nửa ngờ nhìn Tùy tiểu Thế tử: “Thật không?”.
Tiểu Thế tử không đáp lại, nhưng ý cười trong đôi mắt hoa đào càng nồng đậm, cuối cùng bật cười nắc nẻ.
Lục Nghi Trinh lập tức hiểu rõ mình bị hắn lừa.

Sắc đỏ bên hai gò má không giảm mà còn tăng lên, nàng cắn răng giận dữ: “Huynh lại trêu muội!”.
Thiếu niên phong độ ưu tú thong dong, bị mắng vẫn không mảy may hối lỗi, thái độ ung dung lấy lệ:
“Đúng vậy, lừa Trinh Nhi muội muội rồi, xin lỗi nhé”.
Nhưng hết lần này đến lần khác hắn đều dịu dàng qua quýt lấy một câu như vậy, giống như một chiếc lông vũ rơi xuống mặt nước phẳng lặng, như một cánh mai rơi xuống nền tuyết đọng trắng xóa.
Cơn sóng dập dờn, nhành mai thơm ngát.
Đầu óc Lục tiểu cô nương choáng váng.

Nàng không kịp phản ứng, nhất thời không thèm đoái hoài hơn thiệt, chỉ vội vàng quay lưng đi, một tay níu chặt vạt áo của mình.
Mùa hè, y phục mềm mại mỏng manh, thậm chí có thể nhìn thấy đầu ngón tay qua lớp vải y phục, cảm nhận được da thịt phía dưới chuyển đỏ và cả nhịp tim nhảy nhót không ngừng.
Lại nữa, thứ cảm giác kỳ quái này.
Nàng đếm không hết đây là lần thứ mấy nữa.
Nhưng bản năng của một cô nương mười ba, mười bốn tuổi mách bảo, cảm xúc lúc này nên giấu đi, không được để cho người ngoài biết.
Bỗng nhiên có gió thổi trong đình.
Ngọn gió đưa đẩy cành trúc xanh mát ngày hè, thổi qua mặt hồ tao nhã và hòn non bộ rồi lướt trên mái tóc của thiếu niên trên ghế mây.
“Tức giận rồi sao?”.
Tùy Ý nhìn cái ót đen nhánh của tiểu cô nương, cảm thấy hơi buồn cười.
Nhưng thiếu niên thông minh như vậy dĩ nhiên biết cách dỗ dành người khác.

Hắn dùng một giọng điệu hối hận ảo não nói:
“Là ta nói chuyện không biết nặng nhẹ, Trinh Nhi muội muội tha thứ cho ta đi.

Ta đảm bảo, đợi hết ba ngày cấm túc sẽ đi khắp các quán ăn phía Bắc lẫn Đông thành để mua đồ ăn bù cho muội, đền lần trước còn thiếu”.
“Muội không phải…”.
Tiểu cô nương lúng túng quay người lại, vào lúc chạm phải bóng dáng của thiếu niên, ánh mắt nàng lập tức thu về, cuối cùng đậu trên mũi chân mình.
Nàng nói với tiểu Thế tử thế nào bây giờ? Nàng cũng không phải đang tức giận, chỉ là, nguyên nhân chính… nàng vừa sợ vừa thẹn nếu nói ra miệng.
“Ây da, ý muội vốn không phải vậy”.
Đối phương dừng lại một chút, bày ra dáng vẻ rất thành khẩn.
“Ai bảo nhìn Trinh Nhi muội muội lại thú vị như vậy chứ?”.
Thú vị?
Lục Nghi Trinh há hốc miệng kinh ngạc, nàng trừng mắt muốn mở miệng hỏi hắn…
“Huynh coi muội như cún con Lục Nấc Cụt hay là Từ gia Tiểu Ngũ vẫn còn hôi sữa kia hả?”.
Câu hỏi còn chưa thốt ra thì phía cửa tiểu viện đã truyền tới một tiếng gọi rất gấp gáp.
Nàng đành phải nuốt chín phần không cam lòng cùng một phần tủi thân vào bụng, sau đó nhếch môi quay sang phía cửa.
Một gã hầu lật đật chạy đến.
“Thế tử, Quan gia triệu ngài vào cung”.
Nghe vậy, Tùy tiểu Thế tử đang ngồi trên ghế mây bỗng chau mày, chỉ đáp một câu “Đã biết” tựa như chẳng hề bất ngờ.
Trái lại, Lục tiểu cô nương rất kinh hãi, đôi mắt hạnh to tròn nhìn sang tiểu Thế tử bên cạnh rồi lại nhìn sang gã hầu mặc quần áo nhợt nhạt, chỉ thiếu mỗi viết thêm mấy chữ “Vì sao” lên khuôn mặt nàng vào lúc này.
Tùy tiểu Thế tử trông thấy vẻ mặt này của nàng đành thở dài, liếc mắt về phía gã hầu: “Người đến có nói cho ngươi biết Quan gia triệu ta vào cung làm gì không?”.
“Bẩm Thế tử, Thành công công nói, vụ án bắt cóc giết người đã được phá nhưng Quan gia thấy bên trong vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ; lần này tuyên ngài vào chắc cũng vì thảo luận chuyện này”.
Lục Nghi Trinh cuối cùng cũng hiểu rõ chân tướng.

Nàng quay đầu lại, Tùy tiểu Thế tử đứng dưới khóm trúc hơi lộ ra lúm đồng tiền bên khóe miệng, tạm biệt với nàng:
“Mặc dù rất muốn nói chuyện tiếp với Trinh Nhi muội muội nhưng ta không thể không tuân theo chỉ dụ của Quan gia.

Trinh Nhi muội muội sẽ không để ý chứ?”.
Lục Nghi Trinh vội lắc đầu.
Cha nàng cũng thường xuyên bận công vụ nên không thể ở bên nàng.
“Như vậy nhé, ta đưa Trinh Nhi muội muội về phủ trước”.
“Không cần, không cần.

Gần như vậy, muội tự về được mà”.
Tùy Ý không ép nàng: “Thế cũng được, chúng ta cùng đi ra”.
Lục Nghi Trinh gật đầu rồi theo sau thiếu niên rời khỏi ngôi viện.
Giờ Mùi bảy khắc, thời tiết khó chịu.
Bóng cây cỏ và hòn non bộ phản chiếu dưới đất cực kỳ rõ ràng.
Đỉnh đầu Lục Nghi Trinh nóng hầm hập, thậm chí còn cảm thấy hơi chóng mặt.
Tiểu cô nương lanh lẹ tránh nóng, nhảy một bước lại một bước, trộm đứng vào chiếc bóng của người thiếu niên.
Một năm nay, tiểu Thế tử phủ Tĩnh Quốc công dù chưa đủ hai mươi tuổi nhưng dáng người đã rất cao lớn, đĩnh bạt; ngược lại, tiểu cô nương nhà Lục Thượng thư vẫn chưa nảy nở trổ bông, tựa như một nụ hoa non nớt ngây thơ.
Vừa hay có thể hoàn toàn nấp trong chiếc bóng mát của chàng thiếu niên.
Tiểu cô nương cúi đầu nhìn bóng râm dưới chân, mừng thầm móc nối bí ẩn kỳ diệu trong đó.

Khóe môi nàng không nhịn được mà cong lên, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.
Tiểu cô nương thầm nghĩ, tâm trạng lúc nhận được món quà thích nhất cũng chỉ thế này mà thôi.

Muốn rời phủ phải đi qua sảnh chính.
Lúc này, rất nhiều người đang đợi ở sảnh chính phủ Tĩnh Quốc công.
Lục Nghi Trinh vào trong, cẩn thận đếm qua đếm lại, hình như ngoài Tùy lão thái thái thì tất cả các gương mặt quen thuộc trong phủ đều đang ở đây.
Chờ đến lúc Tùy Ý nói chuyện với sứ giả trong cung, Tĩnh Quốc công đang lo lắng nghi ngờ bỗng gọi trưởng tử sang một bên, hạ giọng hỏi:
“Có phải con lại gây chuyện gì bên ngoài rồi không? Quan gia vì sao lại đột nhiên triệu con vào cung?”.
Cách đó không xa, Lục tiểu cô nương mắt tinh tai thính cũng không để lọt mất câu nói này.
Nàng thoáng nhăn mày, lặng yên không nói.
“Phụ thân nghĩ như vậy sao?”.
Ngữ khí của Tùy tiểu Thế tử nghe chẳng có chút rung động nào.
“Nếu không phải thì luận huyết thống, ngươi và Nhị Lang đều có danh huynh đệ với Quan gia; luận tuổi tác thì Từ gia Đại Lang cũng trạc tuổi với ngươi; luận học vấn thì Tào gia Nhị Lang, Ngũ Lang đều có tiền đồ hơn ngươi… Tại sao Quan gia lại chỉ tuyên một mình ngươi vào cung đây?”.
Dường như rất sợ vị trưởng tử này sẽ đem đến tai họa ngập đầu, Tĩnh Quốc công hồi hộp thấp thỏm, cứ như một khắc sau ngất được luôn vậy.
Tùy Yến thị dịu dàng thanh tao dìu Tĩnh Quốc công, giơ tay lên vỗ lưng cho ông ta, nhẹ giọng nói:
“Bớt giận, Công gia mau bớt giận, chưa biết chừng sự việc cũng không nghiêm trọng đâu? Công gia phải tin tưởng Ý ca nhi, con sẽ có chừng mực…”.
“Nếu nó biết chừng mực thì mấy năm nay có làm ra nhiều chuyện hoang đường thế không? Là do nàng quá chiều nó”.
“Công gia, Ý ca dù sao vẫn chưa thành gia lập thất, tuổi còn nhỏ mà”.
“Còn nhỏ hả? Ba năm nữa là đến lễ trưởng thành rồi*.

Lúc bằng tuổi nó, Tào gia Đại Lang đã sớm vào quân doanh lập chiến công rồi!”.
* Nguyên văn 加冠:lễ mừng tuổi trong Nho giáo, dùng khi nam nhân đến 20 tuổi.

Tương đương với lễ cập kê cho nữ khi đến 15 tuổi.
“Văn võ khác biệt, Lục Thương thư cách vách cũng hai mươi mấy tuổi mới đỗ Trạng Nguyên”.
“Nó có thể đỗ Trạng Nguyên hả? Nếu không bám víu vào tước vị trong nhà thì đi học được không mới là vấn đề đấy.

Ta thấy chẳng đến mấy năm nữa, gia nghiệp lớn như vậy của Tùy gia đều mất sạch trong tay nó”.
“Công gia, Ý ca đâu đến nỗi như chàng nói chứ.

Dù có không tốt thì tương lai cũng có Mậu ca ở bên giúp đỡ, sao nói mất là mất được? Đừng…”.
“Trinh Nhi thỉnh an Công gia, phu nhân”.
Tiếng thì thầm một góc im bặt, Tùy Yến thị bất ngờ nhìn về phía tiểu cô nương.

Thoáng nghẹn lời, nhưng Tùy Yến thị nhanh chóng treo nụ cười trên môi.
“Thật xin lỗi, trong nhà đột nhiên xảy ra chút chuyện, hoa mắt chóng mặt, quên mất Nghi Trinh đến nhà ta làm khách… sao vậy, chuẩn bị về phủ sao?”.
“Vâng”.
Lục Nghi Trinh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hai vị trưởng bối trước mặt, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng:
“Công gia, phu nhân, Ý ca ca không làm gì sai cả.

Ta nghe Thành công công nói, Quan gia triệu Ý ca ca vào cung vì muốn thảo luận về điều khả nghi trong vụ án bắt cóc giết người gần đây”.
“…”.
Góc phòng lập tức yên ắng.
Tĩnh Quốc công lấy lại tinh thần, nặng nề ho khan mấy tiếng.

Tùy Yến thị cuống quýt rời mắt, vỗ lưng cho ông ta.
Nhưng tiểu cô nương dường như không cảm giác được chút lạnh lùng ngưng đọng vào lúc này.

Nàng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực hào hùng như một lỏ lửa nhỏ phát nhiệt hừng hực giữa núi tuyết trời băng.
Tùy Ý lặng lẽ đưa tay chọc bờ vai nàng.
Tiểu cô nương chắn trước người hắn, chẳng hề nhúc nhích.
Đáy mắt thoảng vẻ lo lắng dần bị thay thế bởi ý cười.

Thiếu niên lùi về, nhẹ giọng gọi nàng: “Trinh Nhi muội muội”.
Đã đủ rồi, về nhà thôi.
Cuối cùng tiểu cô nương mới quay đầu lại.
“Ý ca ca, năm ngoái kiểm tra kết nghiệp muội được hai điểm Giáp đó.


Ngay cả Đặng phu tử cũng khen trí nhớ của muội rất tốt”.
Nàng lại quay đầu về phía hai trưởng bối.
“Cho nên, ta nghe một lần là có thể nhớ rất kỹ càng.

Công gia, phu nhân, Thành công công sẽ không lừa người đâu, Quan gia cũng sẽ không lừa người đúng không?”.
Tĩnh Quốc công thở hổn hển, cả người đổ rạp sang bên cạnh.
Tùy Ý thị một tay đỡ người bên cạnh, một mặt lại che đậy sự khó xử trên khuôn mặt, ngượng ngùng cười nói: “Đúng đúng.

Dù sao Quan gia và Ý ca nhi của chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm.

Nếu gặp phải chuyện khó khăn gì, giúp đỡ hỏi ý kiến lẫn nhau chắc là, chắc là…”.
“Vậy thì phụ thân, mẫu thân… con và Trinh Nhi muội muội đi trước”.
“Ây, đi đi, nhanh đi đi”.

Trở ra khỏi sảnh chính, vừa bước xuống bậc thang, Lục Nghi Trinh lập tức thở phào một cái thật dài.
Có trời mới biết vừa rồi nàng căng thẳng đến mức nào.
Ngẫm kỹ thì đây là lần đầu tiên tức giận lấn át lý trí của nàng, nhưng mà có phải hơi quá…
“Giờ biết sợ rồi?”.
Tùy tiểu Thế tử theo sau lên tiếng trêu ghẹo.
Tiểu cô nương đi phía trước im lặng giơ tay che hai vành tai đỏ ngắt.
Mềm mại, yếu ớt như rặng mây quý giá trên trời rơi xuống.
Tùy Ý cất giấu ánh mắt sắc bén, lúc ngước mắt lên, sắc mặt hắn lại ôn hòa dịu dàng như cũ.
Có lẽ tâm tình thiếu niên quấy nhiễu, tiểu Thế tử chầm chậm theo sau Lục tiểu cô nương, ung dung khoan tay chắp tay sau lưng.
Ngữ điệu khi mở miệng cũng tản mạn lười biếng.
“Ta chưa từng phát hiện lá gan của Trinh Nhi muội muội lại to như vậy”.
Vì lời nói đó, tiểu cô nương vội dừng bước chân.
Nàng quay người lại, rụt hai tay che bên tai; sau khi chạm phải hình bóng lặng lẽ khó lường của Tùy tiểu Thế tử, nàng lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Muội…”.
“Ý ca ca, muội, có phải muội… quá giới hạn không?”.
Tâm trạng của Lục Nghi Trinh lúc này quả thực rất giống phạm nhân đang đợi luận tội.
Nàng vừa đi vừa nghĩ, lại càng cảm thấy không thích hợp, sao mình có thể kích động như vậy? Ít nhất, ít nhất… cũng phải được Ý ca ca đồng ý trước đã chứ?.
… “Không đâu”.
Lục tiểu cô nương kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Thiếu niên tuấn tú dịu dàng nhìn nàng chăm chú.
“Trinh Nhi muội muội vì ta, không giống với bọn họ”.

Hoàng cung Đại Triệu.
Thành Đức Hải mời Tùy tiểu Thế tử đến lầu các sau điện Văn Đức.
Bình thường nơi này là chỗ nghỉ ngơi của Đế vương; trang nhã độc đáo, thoáng mát sáng sủa, lại không quá ồn ào.
Trong các, Hoàng đế Đại Triệu đang pha trà.
Hơi nước lượn lờ phía trên khiến đường nét tuấn dật trên khuôn mặt Thiếu Đế trở nên mờ mịt mấy phần.
Nghe được tiếng bẩm báo của Thành Đức Hải, mí mắt Thiếu Đế vừa nhích lên, lập tức nhìn thấy thiếu niên mặc y phục trắng đứng sau lão công công lắm điều nhiều lời.
“Mau, mau vào đây”.
Tùy Ý không nhanh không chậm đi đến trước bàn trà nửa trượng, chắp tay nói:
“Thần bái kiến Quan gia”.
“Ta nhớ trước kia cùng nhau đi học, đệ gọi ta là ‘Biểu huynh’”.
“Biểu huynh”.

Tùy Ý cười yếu ớt, nói: “Người ai cũng phải lớn mà”.
Thiếu Đế không phủ nhận, châm một tách trà nóng rồi đẩy đến ngồi đối diện: “Ngồi đi”.
Tùy Ý khoanh chân ngồi vào bàn, nhận lấy tách trà.
“Đây là trà phương Nam mới tiến cống năm nay, gọi là ‘Thắng Tuyết’, vị rất ngon, hợp khẩu vị của biểu đệ”.
Tùy Ý nhấp một ngụm nhỏ, đáp lời: “Quả nhiên là vị thuần khiết tinh tế, để lại dư vị ngọt đầu lưỡi.

Trà này xuất xứ từ Kiến Châu sao?”.
“Đúng vậy”.

Thiếu Đế nói: “Cũng không biết tay nghề pha trà này của ta được biểu đệ cho mấy điểm?”.
“Trà biểu huynh pha, dĩ nhiên là điểm Giáp”.
Thiếu Đế cười nhạo một tiếng, tựa như không quá tán thành.
“Kỹ nghệ pha trà này của ta vẫn là hưởng sái từ biểu đệ một chút, học được từ chỗ biểu cữu mẫu.

Năm đó, kỹ nghệ pha trà của biểu cữu mẫu danh chấn kinh thành.

Còn kỹ nghệ pha trà này của ta, sợ là còn chưa bằng một phần mười của biểu cữu mẫu.
Tùy Ý bưng tách trà trong tay, cũng cười nói: “Tiên mẫu nếu nghe được lời này, nhất định sẽ thấy rất vui vẻ”.
“… A Ý”.
Đế vương trẻ tuổi nghiêm mặt, nhìn sang thiếu niên phía đối diện:
“Sáu năm trước, biểu cữu mẫu đột nhiên qua đời, đúng lúc Tiên hoàng bệnh tình nguy kịch, triều đình trên dưới sóng ngầm cuồn cuộn; ta thân là ấu tử của Tiên hoàng nhưng ốc còn không lo nổi mình ốc, bất đắc dĩ mới đứt đoạn qua lại với đệ.

Sau này vị trí vững chắc, ta sai người điều tra, chỉ nghe nói đệ mắc bệnh kỳ quái rồi được người của Vương gia đưa về Duyễn Châu, sau đó lại bị sơn tặc cướp đi”.
“Lại nghe nói sau khi được cứu, điều dưỡng mấy tháng thì đệ cũng khỏe lại, nhưng tính tình lại hời hợt hơn trước rất nhiều; so với thiếu niên thiên chất ngút trời đấu văn đấu võ với ta cứ như hai người khác nhau hoàn toàn toàn”.

“Mấy năm trước, ta đã từng sai người điều tra cái chết của biểu cữu mẫu nhưng đám người đó không tìm được điều gì đáng nghi; vì thế ta cũng từ bỏ ý định, chỉ nghĩ đệ gặp phải biến cố lớn nên mới đổi tính.

Nhưng hôm nay xem ra thì tình hình không phải như vậy”.
“A Ý… năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Đáy mắt Tùy Ý thoáng gợn sóng.
Ngón tay trắng như ngọc chạm trên tách trà bằng sứ trắng, vậy mà còn chẳng phân biệt rõ ràng ngón tay hay ly trà chói mắt hơn.
Hắn không nói gì, Thiếu Đế cũng không giận.
“Thôi vậy, ta đổi câu hỏi khác vậy…”.
“Sau này, đệ định mưu đồ chuyện gì?”.
Cuối cùng Tùy Ý cũng nhướng đôi mắt hoa đào, hắn nhẹ nhàng đặt tách trà sứ xuống, cũng dùng chất giọng ôn hòa hờ hững chẳng hề tương xứng với câu chuyện, nói:
“Dĩ nhiên là để kẻ có tội phải đền tội, vạn kiếp bất phục”.
Ánh mắt Thiếu Đế hiện lên ý cười.
“Có thù tất báo, ta đoán không sai”.
“So với sự độ lượng của biểu huynh, ta tự nhận không bằng”.
Lời này ý vị thâm sâu, Thiếu Đế sờ vành tai, rộng lượng nói: “Coi như đệ khen ta”.
Hoàng đế chỉnh trang lại hoàng bào, chắp tay đứng dậy đến bên cửa sổ rộng mở.
Ánh nắng giữa trưa chói chàng, cây cối và tảng đá bên ngoài cũng bị ánh nắng chia thành hai mảng sáng tối rõ rệt.
“A Ý, lần này ta không bắt được kẻ đứng sau kia phải không?”.
“Phải”.

Tùy Ý chậm rãi châm thêm một tách trà.
“Khoảng cách giữa Bình Châu và Kinh Thành là bước đệm rất tốt.

Nếu ta là kẻ đó, sớm sẽ giết sạch Phùng gia trước khi quan phủ ập đến”.
Thiếu Đế lập tức quay người lại: “Đệ biết kẻ đó là ai rồi sao?”.
Tùy Ý nhập một ngụm trà, nhìn sang người phía trước cửa sổ: “Nếu ta đoán không nhầm, sau này Quan gia nên cẩn thận phương Bắc”.
“Phương Bắc…”.
Thiếu Đế thoáng trầm ngâm phút chốc, đôi mày khẽ chau lại, tiếng cười lành lạnh giữa trưa hè oi ả: “Thì ra là vậy”.
“Quan gia đừng vội, ta rất có kinh nghiệm trong những việc không tóm được đuôi lươn như thế này”.

Thiếu niên bỗng cười nói: “Chỉ cần người đan một cái lồng, sau đó rải chút mồi ven đường, lươn càng giảo hoạt bao nhiêu thì càng dễ mắc câu bấy nhiêu, chỉ tốn thêm chút thời gian thôi”.
“Ta nhớ là mồi câu đã treo trên móc câu sáng loáng rồi, vì sao đến con lươn này thì mồi câu lại giấu đi chứ?”.
“Quan gia từng nghe một đạo lý này chưa? Người tự cho mình thông minh thường chỉ tin tưởng với những đồ vật tự tay mình tìm được”.
Thiếu Đế im lặng thở dài: “Tâm địa của A Ý vẫn đen như thuở nào”.
“So với biểu huynh, ta tự nhận vẫn không bằng”.
“… Coi như đệ khen ta đi vậy”.
Tùy Ý: “Ta thấy hôm nay Quan gia triệu ta vào cùng cũng không chỉ vì chuyện này”.
“Không sai, đúng là ta còn có một chuyện khác muốn giao cho đệ”.

Thiếu Đế bị nhìn thấu ý đồ nên cũng không che giấu nữa, bèn quay đầu dặn dò: “Thành Đức Hải, đưa đồ đến đây”.
Thành Đức Hải lên tiếng đáp rồi lui xuống.
Bớt đi một người, không khí trong các càng thêm yên ắng.
Thiếu Đế chống hai tay lên bệ cửa, nhìn qua thiếu niên đang nhàn nhã thưởng thức trà cách đó không xa, nói: “Chắc đệ còn nhớ rõ, ba năm trước, ta từng mời Phùng lão tiên sinh của Thư viện Phùng Sơn vào kinh, đệ có biết là vì sao không?”.
Không đợi Tùy Ý đáp lời, Hoàng đế lại nói tiếp: “Năm Thái tổ còn tại thế, triều đình từng xây dựng Huyết Trích Tử để xử lý những vụ cơ mật.

Mặc dù oán hận chất chứa sâu nặng nhưng trong đó cũng có chỗ hợp lý.

Ta muốn học hỏi một chút từ Huyết Trích Tử, hợp nhiệm vụ của hình ngục và điều tra thành Điển Sát Ti.

Nhưng đệ biết đấy, những ghi chép liên quan đến Huyết Trích Tử đều bị thiêu hủy.

Mặc dù ta là Quan gia Đại Triệu nhưng cũng chỉ thu thập được những tin tức lẻ tẻ, không thể bằng người từng đích thân trải qua được”.
“Quan gia muốn nói…”.
“Phùng lão tiên sinh của Thư viện Phùng Sơn – Phùng Hoạch chính là Thiên Tự Tú Ý Sứ của Huyết Trích Tử năm đó.

Ha, rất thú vị đúng không? Ai mà ngờ được một đại nho bụng đầy kinh luân, miệng đầy nhân nghĩa lại nhuốm máu đầy tay đâu chứ?”.
“Quan gia không thể giữ ông ấy lại”.
Thiếu Đế gật đầu: “Phải, ta không giữ được ông ấy.

Ba năm trước, ông ấy nói với ta muốn thành lập Điển Sát Ti; ý tưởng này rất hay nhưng vẫn còn thiếu bước mấu chốt… đó là tìm được người chấp chưởng Điển Sát Ti.

Thanh kiếm này quá mức bén nhọn, cần một người thích hợp thay ta nắm chắc, nếu không thứ nhận lại sẽ chỉ là thảm họa vô tận như dưới thời của Thái tổ Hoàng đế.

Giờ thấy đệ, ta thấy lời của ông ấy hẳn không sai”.
“Huyết Trích Tử từng là một thanh kiếm sắc bén nhưng giờ nó đã tứ tán khắp nơi trong thiên hạ, không biết sẽ bị người có tâm cơ lợi dụng bất cứ lúc nào để đối phó với ta, đối phó với Đại Triệu.

Vụ án lần này, đệ cũng thấy mấy bức thư tìm thấy trong địa đạo đó”.
“Đêm qua ta càng nghĩ càng cảm thấy, chi bằng ta đánh đòn phủ đầu để chặt đứt tâm tư của đám chuột rúc trong cống ngầm kia mới tốt”.
Đúng lúc này, Thành Đức Hải gõ cửa tiến vào.
Mấy cuốn sổ mỏng đặt trên mặt bàn trà trước mặt Tùy Ý, mép sổ đã ngả vàng nhăn nhúm.
“Những thứ này đều là ghi chép về Huyết Trích Tử mà ta thu thập được mấy năm nay”.
“A Ý, thay ta đến Phụng Sơn nhé”.
“Ta tặng cho đệ một thanh kiếm, từ nay về sau, đệ có thể dùng nó để bảo vệ mọi thứ đệ muốn, cũng bảo vệ non sông Đại Triệu này.

Bên cửa Thừa Thiên.
Ninh Gia phe phẩy cây quạt nhỏ trong tay.

Trong lúc buồn chán, nàng ta không khỏi nâng mũi giày lên đá vào phiến đá dưới chân.
Hình như chờ đã lâu nên vầng trán của nàng đã hơi vã mồ hôi.
Đột nhiên, nữ sử canh chừng bên cạnh lay tay áo nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Huyện chúa, đến rồi đến rồi, Thế tử Tĩnh Quốc công!”.
Ninh Gia lập tức chấn động tinh thần, rướn cổ lên ngắm nhìn, cuối cùng cũng thấy bóng dáng thẳng tắp ở phía xa.

Đó chẳng phải là người nàng mơ thấy đêm qua thì là ai nữa?
Nhớ lại tỉnh cảnh mồ hôi vã ướt áo ban sáng, Ninh Gia cảm thấy cực kỳ hoảng hốt, nhưng kèm theo đó cũng có mấy phần bí bách và tù túng.
Nàng ta hít một hơi thật sâu, từ từ xuất hiện sau con sư tử đá, đi đến phía trước người thiếu niên phía xa.
Bước chân tiểu Thế tử hơi dừng lại, cuối cùng dừng cách nàng một trượng.
“Huyện chúa?”.
Giọng nói nhẹ nhàng lễ độ, cảm giác giữ đóng khoảng cách tựa như dòng nước thanh mát đóng băng giữa trời đông giá lạnh.
Nhưng Ninh Gia biết thật sự không phải vậy.

Huyện chúa thu lại ánh mắt phức tạp trước khuôn mặt anh tuấn của tiểu Thế tử, phất tay để nữ sử lui xuống, sau đó nhìn sang Thành Đức Hải đang muốn đưa người xuất cung.
“Thành công công, có thể cho ta nói riêng mấy câu với Thế tử được không?”.
Thành Đức Hải vẫn treo nụ cười trên môi: “Chuyện này lão nô không làm chủ được”.
Ninh Gia quay đầu nhìn người có thể làm chủ, nhưng tiểu Thế tử chỉ cười, để lộ lúm đồng tiền trên khóe môi.
“Cứ nói ở đây đi, không phải e ngại Thành công công.

Huống chi là một ngoại nam, nếu để người ngoài gièm pha về Huyện chúa thì không tốt”.
Lời nói có vẻ như hoàn toàn suy nghĩ cho nàng ta.
Ninh Gia mím môi đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói một câu: “Chuyện hôm đó, đa tạ”.
Tiểu Thế tử tỏ vẻ không hiểu: “Huyện chúa cảm ơn ta vì chuyện gì?”.
Ninh Gia đột nhiên nhớ tới chuyện Hoàng đế tiểu thúc đã nói với mình đêm qua tại điện Văn Đức.
“Không có gì”.

Nàng ta vội nói rồi nhường đường: “Thế tử, mời”.
Thiếu niên gật đầu.
“Vậy ta xin cáo từ”.

Hẻm Du Lâm, phủ Tĩnh Quốc công.
“Các ngươi quả nhiên tốt thật đấy, mất mặt đến tận hoàng cung rồi”.
Tùy lão thái thái chống gậy gỗ lên sàn nhà tạo ra tiếng “Cạch” rất lớn.
Tĩnh Quốc công nheo mắt, eo hơi khom lại: “Mẫu thân bớt giận, việc này trách nhi tử suy nghĩ trong chu toàn.

Thực sự tình huống lúc đó rất bất ngờ, con không suy xét còn có người ngoài ở đó, sau này nhất định sẽ không làm việc lỗ mãng như vậy nữa”.
Tùy Yến thị lập tức ngẩng đầu nói: “Mẫu thân, việc này con cũng sai, nếu con có thể sớm khuyên nhủ Công gia thì cũng không đến mức thành trò cười trước mặt người ngoài như vậy.

Mẫu thân muốn phạt thì phạt cả con nữa”.
Tùy lão thái thái cười lạnh: “Phạt? Ta nào dám phạt các ngươi.

Thân già này sao đọ nổi mấy người chủ sự trong phủ đây? Chưa biết chừng các ngươi còn mắng chửi sau lưng ta ấy chứ.

Bà già này uy phong lớn thật đấy, một chân xuống lỗ đến nơi rồi mà còn phải can dự vào chuyện ngoài phòng khách”.
Tĩnh Quốc công hoảng hốt quỳ xuống.
“Nhi tử không dám!”.
Tùy Yến thị không biết nói gì, cũng quỳ xuống theo, trong lúc bối rối vẫn không quên đỡ eo Công gia bên cạnh.

Tùy lão thái thái ngồi trên ghế vẫn bừng bừng lửa giận.
Bà lão bưng chén trà nhạt nhấp một ngụm, cố gắng đè nén bực bội, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
“Ngươi dám hay không dám thì ta không muốn truy cứu.

Bà già này đã lớn tuổi, vốn không nên nhúng tay vào chuyện tiền viện hay hậu viện; nhưng sự việc lần này truyền ra ngoài ảnh hưởng đến mặt mũi của Tùy gia ta nên ta phải vác cái mặt mo này ra để nói chuyện với các ngươi”.
“Nhi tử cung kính nghe mẫu thân dạy bảo”.
“Công gia, ngươi là người làm chủ gia đình.

Từ nhỏ ta đã dạy cho ngươi biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không làm.

Nhưng ngươi tuổi tác càng lớn thì dường như những thứ học được lại bằng không”.
“Nhi tử hổ thẹn”.
“Được rồi, ngươi không cần hổ thẹn với ta, hiểu rõ là được”.

Lão thái thái chống gậy đứng lên: “Điều ta muốn ngươi nhớ kỹ không chỉ là cái này…”.
“Ta lại hỏi ngươi, thân phận của Ý ca nhi là gì?”.
Có vẻ như bị mù mờ bởi câu hỏi này, Tĩnh Quốc công nhìn lão thái thái, cân nhắc câu chữ:
“Dĩ nhiên Đại Lang là Thế tử phủ Tĩnh Quốc công chúng ta”.
“Sai! Ngươi sai rồi!”.
Tùy lão thái thái buồn bực nện mấy gậy xuống đất.
“Ý ca nhi là Thế tử cũng được, là học sinh của Quốc Tử Giám cũng được, nhưng trước đó nó là con của ngươi!”.
“Nhưng ngươi thì sao? Thân làm phụ thân lại không để ý ánh mắt người ngoài mà làm nó khó xử, không tín nhiệm nó, hoài nghi nó, làm khó nó.

Ý ca nhi không nói nhưng ta nhớ thay nó không thiếu một chuyện”.
Tĩnh Quốc công không nhịn được bèn cãi lại: “Mẫu thân, là do ngày thường Đại Lang không hành động đúng mức, không trách được con đôi khi sẽ hiểu lầm”.
Tùy lão thái thái hừ lạnh một tiếng.
“Các ngươi tự hỏi lòng mình xem lời ấy có thật không?”.
“Chưa nói đến trước đây Ý ca nhi thông minh lễ độ nhường nào mà ngươi vẫn đối đãi lạnh nhạt với nó; mà ngày thường nếu Mậu ca nhi phạm lỗi thì ngươi lại rất khoan dung độ lượng; vì sao đổi sang Ý ca nhi lại thành tội của nó rồi?”.
“Công gia, ngươi mở to mắt nhìn xem, từ đầu đến cuối Ý ca nhi đã làm ra chuyện gì quá đáng chưa? Người bên Lục gia cách vách thân thiết với Ý ca nhi như vậy, chẳng lẽ lại không có nguyên nhân?”.
Tĩnh Quốc công cúi đầu, rất lâu vẫn không nói gì.
Tùy Yến thị đứng bên cạnh nắm vạt áo, liếc mắt nhìn sắc mặt của lão thái thái và mấy lão ma ma xung quanh, từ tốn lên tiếng: “Mẫu thân, chúng còn đều biết Ý ca nhi là đứa trẻ ngoan…”.
“Ngươi câm miệng!”.
Tùy lão thái thái nghiêm mặt quát chặt đứt lời của Tùy Yến thị.
“Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi có ý đồ gì.

Ta cũng là người lớn lên trong cung, có mưu hèn kế bẩn nào là ta chưa thấy qua.

Ngươi bớt lấy mấy thủ đoạn đó ra múa may trước mặt ta”.
Tùy Yến thị rụt lại phía sau.
Tĩnh Quốc công đang một mực im tiếng, lúc này lại đưa tay đỡ lấy bà ta, cau mày nói: “Mẫu thân, người hiểu lầm Lan Nhi rồi.

Đều là lỗi của con, nhưng Lan Nhi đối với Đại Lang xưa nay vẫn luôn tận tâm tận lực.

Người trách mách nàng như vậy quả thực không chịu nói lý lẽ”.
Tùy Yến thị lo lắng muốn gỡ tay ông ta ra: “Chàng nói bớt vài câu đi Công gia”.
“Thật đúng là uyên ương thâm tình, mà bà già này lại không biết điều, trở thành kẻ ác chia rẽ uyên ương rồi ha”.
Lão thái thái tức giận muốn chết, bà lão đỡ ngực nhuận khí một lúc; sau khi được ma ma đỡ lên ghế ngồi một lúc mới từ từ bình ổn.
“Được, ngươi đã cảm thấy ta còn có thành kiến thì ta nói bao nhiêu cũng vô dụng”.
“Nhưng các ngươi nhớ kỹ cho ta, Ý ca nhi còn là Thế tử Công phủ ngày nào thì sẽ được hưởng vinh quang của ngày đó.

Các ngươi đã không muốn phí tâm tư cho nó thì cứ yên phận làm tảng đá đi; đừng có ngăn cản người khác đối tốt với nó”.
“Lục tiểu cô nương kia, bà già này thích”.
“Các ngươi nghe rõ cả chưa?”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận