Editor: Kei/ Beta: Phi Phi
Ngày Tùy lão thái thái đi thuyền xuôi về phía nam là ngày trời quang giống ngày tiểu Thế tử rời kinh.
Đi đường thủy được hai ngày, sau khi lên bờ lại đổi thành xe ngựa.
Dọc đường chỉ thấy non xanh nước biếc, những người đi lại trên cầu, còn có những làn khói bay nghi ngút giữa ban trưa.
Vào ngày thứ tư đi xe, đi qua một khu rừng mai.
Lúc này lễ hội hoa mai vẫn chưa kết thúc, đưa mắt nhìn sẽ thấy màu đỏ thắm thấp thoáng, thực sự đẹp vô cùng.
Tiểu cô nương nằm sấp bên cửa sổ xe ngựa, ngắm nhìn cảnh vật ở bên ngoài, nhiều lần nghĩ: Năm Tùy Ý về phía nam, những gì huynh ấy nhìn thấy có lẽ cũng giống với nàng nhỉ?
Ngày thứ mười một, xe ngựa sắp đi qua chùa Âm Tuyền của Lương Châu.
“Lão thái thái, chùa Âm Tuyền nằm ở tận phía nam Lương Châu, hồi đó sao người lại cầu nguyện ở chỗ này thế?”.
Lão thái thái nghe câu hỏi này, ánh mắt hiện lên sự hoài niệm, nói: “Con còn nhỏ tuổi, lại sinh ra trong thời thái bình thịnh thế này, làm sao biết được những năm tháng gian khổ của mấy chục năm trước chứ?”.
“Khi đó Đại Triệu lập quốc chưa được bao lâu, có rất nhiều quan cũ của tiền triều vẫn còn đang âm thầm mưu đồ muốn khôi phục đất nước.
Mảnh đất Lương Châu này là sào huyệt của bọn họ vào năm đó”.
“Tổ phụ của Ý ca nhi năm đó lâm nguy chờ lệnh, dẫn đại quân đến đóng quân ở Lương Châu, chuẩn bị trừ tận gốc bọn nghịch đảng.
Ta không thể yên tâm được thế là đi cùng với ông ấy trong lúc bụng mang dạ chửa”.
“Chiến trường là nơi rất nguy hiểm, hơi bất cẩn một chút thì có thể sẽ rơi vào kết cục thịt nát xương tan.
Tổ phụ của Ý ca nhi đã biến mất trong một cuộc tập kích.
Ông ấy là Đại tướng quân, Đại nguyên soái, không có ông ấy thì làm thế nào được?”.
“Trùng hợp, bọn nghịch đảng biết được tin này lập tức đến công thành, khi đó ta ôm bụng bầu bảy tháng đánh bạo tạm thời dẫn đầu đại quân.
May mắn có thể cố sống cố chết mà giữ được thành trước khi tổ phụ nó quay về”.
“Sau khi tổ phụ nó trở về, trong lòng ta vẫn còn sợ hãi, vì vậy mới suốt đêm đến một ngôi chùa gần quân doanh để cầu phúc”.
Lục Nghi Trinh cảm thấy như đang nghe một câu chuyện chỉ có trong thoại bản, trong lòng vừa thấy ngạc nhiên vừa kính nể.
“Lão thái thái, người thật lợi hại, còn có thể dẫn quân đánh giặc!”.
“Tất cả đều là những hành động bất đắc dĩ do tình thế bắt buộc thôi!”.
Lão thái thái mỉm cười, chẳng biết đang nghĩ đến chuyện gì mà ánh mắt có chút đượm buồn.
“Chẳng qua, ta cảm thấy có lỗi với cha của Ý ca nhi khi nó được sinh ra trong thời điểm như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, tính cách nhát gan nhu nhược ấy của nó cũng có liên quan đến người làm mẹ như ta”.
“Quân đội kỷ luật nghiêm minh, cha thường xuyên không có nhà, còn mẹ thì có vẻ mặt nghiêm nghị cũng khó trách từ nhỏ cha của Ý ca nhi đã rụt rè sợ hãi, bó tay bó chân, muốn cái gì cũng không dám nói rõ ràng, cũng không dám làm trái ý của ta”.
“Nhưng kiểu tính cách của cha nó, đặt vào chuyện hôn sự lại đúng là một sai lầm lớn.
Cũng trách ta, năm đó không hỏi rõ suy nghĩ của con trai mà đã định chuyện hôn sự với nhà Lang Gia Vương thị, đến tận một năm sau ngày thành hôn, qua sự vạch trần của đứa con dâu đáng thương, ta mới vỡ lẽ hóa ra cha của Ý ca đã sớm có người trong lòng rồi”.
“Nhưng đã quá muộn.
Nghĩ đến cũng buồn cười, đứa con trai một tay ta nuôi lớn lần đầu tiên làm trái ý ta lại là vì nạp một người thiếp thất vào cửa”.
“Lão thái thái…”.
“Được rồi được rồi, đều là chuyện của quá khứ, ta không nhắc đến nữa”.
Tùy lão thái thái nắm lấy bàn tay của Lục Nghi Trinh, nhẹ nhàng vỗ: “Hiện giờ có con cùng bà lão ta xuôi về phía nam thăm Ý ca nhi, lòng ta thật sự vô cùng cảm kích”.
…
Ngày thứ năm, đoàn xe của Tùy gia đã đến khu vực Phụng sơn nằm ở thành Ngu An.
Thành nhỏ phía nam này quả thực không thể so với phồn hoa nháo nhiệt như ở kinh thành hay Dương Châu.
Nhưng vén rèm lên nhìn ra ngoài, khắp con đường đều là những tiếng rao hàng giản dị chân chất, tiếng hỏi han ân cần, trái lại cũng mang theo phong vị khác biệt
Lục Nghi Trinh lùi vào trong xe, có chút bồn chồn.
Châm ngôn nói rất đúng, cận hương tình khiếp*.
Nàng như vậy gọi là gì? Gọi là, cận “Ý” tình khiếp?
* Cận hương tình khiếp (近乡情怯): Là thành ngữ tiếng Trung, nói về cảm xúc phức tạp, không bình tĩnh được khi về quê nhà.
Dân cư ở thành Ngu An không hề ít, xe ngựa chật vật đi về phía trước trong phiên chợ sáng.
Tiểu cô nương ngồi trong xe đã từ vui vẻ lo lắng khi mới bước vào thành trở nên có chút nhàm chán.
Cũng đúng lúc này, cả cỗ xe đột nhiên chấn động giống như có vật nặng nào đó va vào chiếc xe.
Tiếp sau đó là một giọng nam đang kêu la khóc lóc: “Cứu mạng cứu mạng! Các vị tổ tông Bồ Tát giàu có cao quý trong xe, van xin các người cứu lấy cái mạng què này của ta với!”.
Giọng của người này khá thảm thiết, thiên hạ có thể có một nam tử gào thét thành bộ dạng này, quả là mới nghe lần đầu.
Không những là Lục Nghi Trinh mà ngay cả Tùy gia lão thái thái đang nhắm mắt lim dim cũng bị dọa cho tỉnh dậy, ôm lấy ngực mình, phút chốc không thể tỉnh táo lại.
“Lão thái thái, người đừng vội, để con đi xem thử”.
Lục Nghi Trinh trấn an một câu rồi khom người đẩy màn xe ra.
Bên cạnh xe ngựa, dường như nam tử đâm vào xe đã bị nhóm hộ vệ Tùy gia vây chặt, trong tay hắn ta ôm chặt một cái bọc, quần áo tả tơi, búi tóc cực kỳ bù xù, ngay cả khuôn mặt cũng bầm dập, thoạt nhìn có vẻ rất đáng thương.
Con đường phía sau lưng hắn ta còn có một đám người to con cầm đao vác gậy đang nhìn chằm chằm về bên này, nhưng vì chiếc xe ngựa đắt tiền cùng với những hộ vệ được huấn luyện bài bản, nên bọn họ chỉ dám nhìn quanh mà không dám bước lên phía trước.
Lục gia tiểu cô nương lần đầu tiên đi xa nhà, nào đã từng gặp phải loại chuyện như thế này?
Nhất thời nàng hơi giật mình, nhưng nàng nhanh chóng ổn định lại, được nữ sử Bảo Khấu đỡ xuống xe ngựa, bước đến trước mặt vị công tử mặt mũi bầm dập đang không ngừng kêu la, hỏi:
“Ngươi gặp phải chuyện gì đó cùng đường à?”.
Nam tử đang khổ sở van nài chợt khựng lại, hắn ta ngây ngẩn khi thấy người tới là một cô nương tựa như tiên nữ.
Hai người im lặng nhìn nhau trong giây lát.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trong lòng Lục Nghi Trinh cũng có suy tính, cho rằng hắn ta kiêng dè đám người hùng hổ ở phía sau, bèn nhẹ giọng nói:
“Ngươi không cần sợ, hãy nói với ta sự thật, nếu có bất công ta sẽ bảo vệ ngươi đi báo quan”.
“Ta, ta…”.
Hắn ta lúng túng vài tiếng, vô thức đưa tay sửa sang lại đầu tóc, khi nhận ra mình đang làm gì thì sắc mặt hắn ta trở nên tối sầm trong nháy mắt, thầm nghĩ đây là loại yêu tinh chuyển thế nào vậy?
Hắn ta khôi phục lại dáng vẻ mặt dày mày dạn, vô cùng thê thảm mà kêu la khóc lóc:
“Bồ Tát minh giám! Ta, vì trong nhà có cha bị bệnh nặng, thật sự không có tiền chữa bệnh, bất đắc dĩ mới cầm hai mươi đồng vào sòng bạc.
Cũng do trời cao chiếu cố nên ta thắng liên tiếp mấy trận, thấy tiền thuốc thang của cha không còn phải lo lắng nữa bèn định bứt ra, nhưng ai ngờ, ai ngờ…”.
“Đám người của sòng bạc ấy căm tức ta thắng quá nhiều, chẳng những không thả ta đi còn muốn giành lại toàn bộ số tiền cứu mạng trên người ta!”.
Màn kể lể xúc động này khiến Lục gia tiểu cô nương không khỏi nhíu mày.
Sự thương xót thông cảm trong lòng nhất thời nổi lên, kiên cường nói: “Đừng sợ, có hộ vệ nhà chúng ta ở đây, bọn họ không dám tiến lên đâu, ngươi lên xe ngồi đi, ta đưa ngươi đến quan phủ”.
“Không được không được!”.
Nam tử liên tục lắc đầu, nói một cách đau khổ: “Cô nương, nhìn cô tựa như thần tiên, nhất định là không hiểu được cảnh ngộ của thường dân chúng ta, tuyệt đối không đến quan phủ được đâu!”.
“Vì sao không thể đến?”.
Nam tử sáp lại gần nàng, thấp giọng nói: “Cô nương, cô cho rằng sòng bạc này có thể mở được ở thành Ngu An mà không có chút liên quan gì đến với quan phủ sao? Hơn nữa cho dù quan hệ bên trong có trong sạch đi nữa thì chỉ bằng một dân thường không có bối cảnh như ta, đi đến quan phủ một chuyến thì tiền bạc trên người nhất định sẽ bị cướp không còn một xu… Cha già ở nhà còn phải chờ cứu mạng đấy”.
Lục Nghi Trinh hết chớp mắt rồi lại mím môi.
Khi nhìn hắn ta, ánh mắt nàng không giấu được sự thương xót: “Thế, ta nên làm thế nào để giúp ngươi?”.
“Rất đơn giản, chỉ cần đưa ta ra khỏi thành, đi ra từ cửa phía Tây.
Sau khi ra khỏi thành, thoát khỏi đám người của sòng bạc, ta có thể kịp chạy về nhà”.
Cửa phía Tây thành Ngu An, tiểu cô nương ngẫm nghĩ, đó chính là nơi bọn họ muốn đi, hướng đến Thư viện Phụng Sơn.
“Được, ngươi lên xe rồi ra khỏi thành cùng chúng ta”.
Nam tử cảm kích đến nỗi liên tục nói cảm ơn, chỉ thiếu nước mắt giàn giụa.
Lục Nghi Trinh giẫm lên bậc xe, mới bước được hai bậc, bỗng nhiên nàng dừng lại quay người nhìn hắn ta.
Bước chân của người đàn ông chợt khựng lại, cơ thể cũng hơi cứng đờ.
Lại nghe nàng nói: “Cả người ngươi đều bị thương, ngươi có biết có y quán nào ở gần đây không?”.
…
Phía Tây thành Ngu An, y quán.
Nam tử đáng thương với khuôn mặt sưng tấy được lão lang trung đưa vào trong phòng để rửa sạch vết thương.
Lục gia tiểu cô nương và Tùy gia lão thái thái cùng xuống xe đứng đợi trước phòng khách.
“Lão thái thái, sao lúc nãy người không nói một câu nào vậy?”.
“Con là một đứa trẻ tốt bụng…”.
Tùy lão thái thái cười như không cười mà liếc nhìn nàng: “Nhưng con phải biết rằng, trên đời này không phải ai cũng như con đâu.
Có một vài con sói rất thích khoác lên mình bộ lông cừu rồi đi lừa những người nhân từ”.
Lục Trinh Nghi hiểu được ý của lời này ngay lập tức, có chút không thể tin: “Người nói hắn ta lừa con? Nhưng vì sao chứ? Trên người hắn ta rõ ràng bị thương rất nặng, cũng thực sự có một đám người đuổi theo nữa”.
“Con nhìn số bạc trong cái bọc kia của hắn ta, đâu chỉ là có thể cứu một mạng người.
Hơn nữa, người có đầu óc sáng suốt như hắn ta, biết va vào xe ngựa của chúng ta kêu cứu, làm sao lại không biết đạo lý kiếm đủ rồi thì thu tay ở sòng bạc chứ? Trừ khi là biết rõ mà vẫn cố làm”.
…
Không lâu sau, nam tử bị thương được lão lang trung dẫn ra.
Vết thương của hắn ta đã được băng bó, những vết bẩn và vết máu trên mặt hắn ta đã được rửa sạch đơn giản, nếu bỏ qua vài vết sẹo trên má thì hắn ta thực sự được cho là một tiểu công tử thanh tú.
Trông hắn ta có vẻ không lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi, sao lại học cách lừa người đáng ghét như vậy chứ?
Trong lòng Lục Nghi Trinh đang tức giận, nhìn thấy hắn ta cũng không cười một cái.
Tiểu công tử mặt mũi bầm dập có vẻ ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của nàng, trong khi đợi lang trung bốc thuốc, hắn ta không ngừng nhìn về phía nàng.
Lục Nghi Trinh đi về phía hắn ta.
“Ân, ân nhân”.
Tiểu công tử do dự khom người, gọi nàng.
“Ta không phải là ân nhân của ngươi”.
Lục Nghi Trinh nhìn chòng chọc vào mắt hắn ta, buồn bực nói: “Vì sao ngươi lại lừa ta? Tiền trong cái bọc kia căn bản không phải là để cho cha ngươi chữa bệnh phải không?”.
Tiểu công tử bị vạch trần lời nói dối, khuôn mặt không đỏ hay có vẻ xấu hổ mà chỉ có chút kinh ngạc.
Hắn ta quay đầu liếc mắt nhìn về phía Tùy lão thái thái đang ngồi yên lặng bên cửa y quán, trong lòng lập tức có tính toán:
“Là tổ mẫu cô nói cho cô nhỉ”.
“Ngươi không cần biết là ai nói cho ta, tóm lại, ngươi lừa ta”.
Lục Nghi Trinh cắn răng nói: “Vậy ta cũng không muốn cứu ngươi nữa, ngươi tự mình ra khỏi thành đi”.
“Đừng mà, tiểu tiên tử”.
Không cần giả vờ đáng thương, tiểu công tử kia lập tức trở nên cà lơ phất phơ, mỉm cười với nàng: “Mặc dù ta có chỗ che giấu về chuyện tiền bạc, nhưng tin tức sòng bạc ấy và quan phủ có cấu kết hoàn toàn là sự thật.
Tiểu tiên tử, cô nghĩ xem, ta lấy đi tiền của sòng bạc kia có thể coi là tạo phúc cho bách tính, không phải sao?”.
Lục Trinh Nghi chưa bao giờ bị trêu ghẹo như vậy, nhất thời ngơ ngác, xấu hổ đến mức cần cổ đỏ bừng: “Ngươi, ngươi gọi ai là tiểu tiên tử đó? Ta, ta có tên họ đàng hoàng”.
“Ồ?”.
Tiểu công tử nói tiếp: “Thế không biết tiểu tiên tử tên gọi là gì?”.
“Ta tên… không đúng, tại sao ta phải nói với ngươi?”.
Lục Nghi Trinh ý thức được thiếu chút nữa mình bị người ta gài bẫy, vừa bực vừa hận, trên đời sao lại có người giảo hoạt như cá chạch vậy chứ?”.
“Không phải ngươi cũng chưa tự giới thiệu sao, đừng hòng lừa ta”.
“Đúng đúng đúng, ta sơ ý rồi.
Vậy vị tiểu tiên tử này, cô nghe kỹ nhé – ta họ Tiêu tên Hoàn Thận, là học sinh của Thư viện Phụng Sơn”.
“Thư viện Phụng Sơn”.
Lục Nghi Trinh khẽ mở to mắt, nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới, nói một cách chân thành: “Chẳng hề giống chút nào”.
Nhớ lại tiền án gian xảo của hắn ta, tiểu cô nương càng chắc chắn hơn.
“Ngươi lại gạt ta chứ gì, học sinh của Thư viện Phụng Sơn sao lại ở thành Ngu An vào giờ này? Chưa kể còn là đi đánh bạc.
Cho dù ngươi lừa người khác, cũng phải tìm một thân phận đàng hoàng một chút”.
Nói tới đây, như vừa nghĩ đến ai đó, ánh mắt của Lục gia tiểu cô nương lộ vẻ mong đợi.
“Ca ca ta là học sinh của Thư viện Phụng Sơn, ta và tổ mẫu chính là đến thăm huynh ấy, ngươi căn bản không có chỗ nào tương đồng với huynh ấy cả, nhất định không thể học cùng trường với huynh ấy được”.
“Đừng nói những lời tuyệt đối như vậy”.
Tiểu công tử kia cười hừ một tiếng rồi nhướng mày nhìn nàng.
“Vị tiểu tiên tử này, cô có dám cược với ta không?”.
“Cược cái gì?”.
“Ta cùng cô đến Phụng Sơn.
Nếu ta không phải là học sinh của Thư viện Phụng Sơn thì ta không lấy một xu trong bọc này, đem nộp toàn bộ cho quan phủ; nếu ta là học sinh của Thư viện Phụng Sơn…”
“Thì cô nói tên của cô cho ta biết”..