Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei
Lục Nghi Trinh rất nhanh đã hiểu hàm ý trong lời này của hắn.
Đêm vừa buông xuống, vị quan võ tham gia chế khảo cử đã bị Quan gia hạ chỉ cách chức.
Nguyên nhân là “Phẩm hạnh không đoan chính, xúc phạm quân kỷ*”.
* Quân kỷ: kỷ cương quân đội.
Tin tức vừa truyền ra đã xôn xao khắp kinh thành.
Trà lâu, tửu quán, dưới đường ngoài chợ đều lao nhao suy đoán phẩm hạnh không đoan chính đến đâu mới khiến Quan gia hạ chỉ trừng phạt ngay trong đêm? Rốt cuộc trường thi hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Lục tiểu cô nương vò đầu bứt tai, sự tò mò bứt rứt như hàng trăm con kiến bò trong lòng.
Trằn trọc khó ngủ.
Sáng sớm hôm sau, nàng lập tức đến phủ đệ sát vách, Tùy tiểu Thế tử đang ngủ vùi trong chăn ấm bị nàng đánh thức.
“Ý ca ca, đừng ngủ nữa, mau dậy đi…”.
Tiểu cô nương vén màn giường, để mặc sắc trời còn lờ mờ bên ngoài lọt vào trong.
Mi mắt Tùy Ý khẽ giật, đưa tay xoa mi tâm, nằm yên một lúc mới cảm thấy tiếng gọi ríu rít vẫn không có ý định ngừng đành bất đắc dĩ xoay người ngồi dậy.
Mái tóc đen nhánh lộn xộn, cơn buồn ngủ còn xâm chiếm tâm chí nhưng hắn vẫn tốt tính không phàn nàn chi.
Tùy Ý khoác áo ngoài rồi xuống giường, nhìn sắc trời bên ngoài, cười thở dài:
“Trinh Nhi muội muội, mới qua giờ Mão mà?”.
Lục tiểu cô nương hơi chột dạ.
Tiểu Thế tử vừa thi liền ba ngày, từ khi rời khỏi trường thi vẫn chưa được ngủ bù một giấc no nê.
“Nhưng mà… muội không ngủ được…”.
Tò mò đánh chiếm mọi lý trí của nàng lúc này.
Tùy Ý đưa tay vuốt lọn tóc chọc loạn bên ngoài của nàng.
“Giờ này đã đến đây, chắc Trinh Nhi muội muội vẫn chưa ăn sáng đúng không? Ta gọi nhà bếp làm chút gì đưa đến nhé”.
Nói xong, hắn cất bước ra cửa dặn dò người hầu.
Thoáng chốc đã thấy hắn tự bê chậu nước đến rửa mặt.
Lục Nghi Trinh vịn lên bàn, nhìn bóng lưng ngược sáng của hắn, hồi ức vô thức thoáng qua trong đầu.
Hình như đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ ngái ngủ, lười biếng như vậy của hắn.
Trong lòng nàng, mặc dù dáng vẻ này trông có vẻ rất biếng nhác nhưng lại vô cùng đẹp mắt.
Vẫn đang nghĩ miên man, Tùy tiểu thế tử phía xa bỗng nhiên đưa tay lấy bộ y phục trên giá tới, đi về phía nàng.
“Trinh Nhi muội muội”.
Hắn cười nói: “Ta muốn thay y phục”.
“…”.
“Muội, muội ra ngoài vậy!”.
Tiểu cô nương lắp bắp, rũ mi đi vòng qua người hắn ra ngoài, nhưng lại bị hắn lùi một bước chặn trước mặt.
Nàng không nhìn khuôn mặt của hắn, chỉ nhìn thấy những ngón tay thon dài như ngọc đặt trên đai lưng ngang eo, tựa như chỉ cần gẩy nhẹ một cái là có thể cởi bỏ bộ y phục trên người, để lộ da thịt bên dưới lớp gấm lụa.
Vậy mà người đối diện nàng trước sau vẫn cười vô cùng bình thản, an ủi nói:
“Không sao, ta bằng lòng để Trinh Nhi muội muội nhìn”.
… Hả!
Phản ứng của nàng không theo kịp lời nói của hắn.
Lục tiểu cô nương bịt tai nhanh như sét đánh ngang trời, đè xuống bàn tay có ý định làm càn của hắn.
Nàng cũng không ngẩng đầu lên.
“Huynh cứ giữ lại tự nhìn đi”.
Dứt lời, nàng nhấc váy chạy vụt ra ngoài cửa.
Cửa phòng khép lại còn phát ra một tiếng “Rầm” rất giòn giã.
…
Tùy Ý thay y phục, chải tóc xong xuôi bèn gọi Lục Nghi Trinh vào phòng ăn sáng.
Lục tiểu cô nương trông có vẻ miễn cưỡng, lề mề lê bước đi vào.
Sau khi vào phòng, ánh mắt nàng luôn dao động không yên.
Tùy Ý thầm nghĩ, có lẽ mình đã đùa quá trớn.
Thế là hắn múc một bát cháo, đưa đến định lấy lòng nàng: “Hôm nay Trinh Nhi muội muội đến tìm ta nhất định là có việc gì phải không?”.
Bị hắn nhắc nhở, Lục Nghi Trinh sực nhớ ra mục đích chính khiến nàng đến đây lúc này.
“Ý ca ca, huynh cũng nghe nói về vị võ quan của kỳ chế khoa cử này bị giáng chức rồi đúng không? Muội đến vì muốn hỏi huynh, rốt cuộc hôm qua trường thi đã xảy ra chuyện gì?”.
“Hôm qua ấy hả… kiểm tra một đề “Ngọc vỡ””.
Tùy Ý đỡ má, từ tốn nói.
“Võ quan kia là Ngự tiền thống vệ, lại xuất thân là Võ Trạng Nguyên, luyện võ nhiều năm, cao lớn khôi ngô, rất nhiều học sinh đều không phải là đối thủ của y.
Vì vậy qua mấy nén hương mà mảnh ngọc trong ngực y vẫn vẹn nguyên, không hề hấn gì”.
“Thế Ý ca ca có giao thủ với y không? Có thể thắng y được không?”.
“Không hề giao thủ.
Ta có thể thắng được y, nhưng như vậy quá mất sức”.
Hắn cười nói: “Huống chi, Quan gia biết rõ phần lớn người tham gia khoa cử đều là thư sinh yếu đuối, làm sao có thể chỉ để cho họ con đường duy nhất là đọ sức với võ quan kia được?”.
“Cho nên, ta cẩn thận quan sát tỉ mỉ võ quan đó, quả thật đã phát hiện một chỗ sơ hở”.
Tiểu cô nương vội vàng truy hỏi: “Sơ hở gì?”.
“Đai lưng của võ quan đó thêu hoa văn hình vuông đồng tâm, hơn nữa còn thêu vô cùng tinh xảo, nhìn đã biết y đã lập gia đình.
Nhưng ta lại ngửi thấy trên người y có một mùi Mịch La hương rất nhạt, loại huân hương này có xuất xứ từ nước Mịch La, mùi hương thơm nồng, mà lại có… công hiệu không hay lắm.
Bình thường chỉ có Thiên Hương lâu trong kinh thành mới ngày đêm đốt loại hương này.
Còn nữa, ta còn nhìn thấy sau cổ võ quan đó…”.
Tùy Ý dừng một chút, quyết định bỏ qua sáu chữ “Có vết cào màu đỏ nhạt”.
“Từ khi chính sách mới được ban bố đến nay, kỷ luật trong quân đội kinh thành vô cùng nghiêm ngặt.
Trong đó có một điều là: “Kẻ làm binh làm tướng tuyệt đối không được cờ bạc, gái gú”.
“Ta đoán y đã phạm vào quân kỷ”.
Thì ra, đây chính là “Phẩm hạnh không đoan chính, xúc phạm quân kỷ” như trong thông cáo.
Vì vậy, Quan gia cố ý để y làm khảo quan của khoa cử vì sớm đã biết hành vi của y nhưng lại cố ý không nói, giữ lại người, để cho y làm một việc có ý ích cuối cùng cho đất nước sao?
Nghĩ đến đây, Lục tiểu cô nương hít thật sau, hỏi: “Thế nên Ý ca ca đã làm gì với y?”.
“Lúc đó, ta chẳng qua chỉ hỏi y một câu…”.
“Đêm qua đã nghỉ ngơi đủ chưa?”.
Tùy Ý lắc đầu: “Ai ngờ y lại sợ mất mật, lập tức lấy ngọc bội ra bóp nát ngay trước mặt ta”.
Tiểu cô nương chợt sững sờ, sau đó ôm bụng bò ra bàn cười ngặt nghẽo.
…
Trường thi có hàng trăm thí sinh, dĩ nhiên chuyện xảy ra bên trong không giấu được bao nhiêu.
Chưa cần đến một ngày, thực hư chuyện khảo quan bị giáng chức đã bị những người thích hóng chuyện ở quán trà, tiệm cơm lôi ra rõ ràng.
Chẳng mấy chốc xung quanh đã tràn ngập tiếng bàn tán xôn xao.
Có người cho rằng, Thế tử Tĩnh Quốc công có thể chỉ ưa may chó ngáp phải ruồi, đánh bậy đánh bạ nên giải được đề.
Cũng có người cho rằng, hắn lấy văn phá võ, là nhân tài kiệt xuất chân chính.
Còn có người thảo luận lợi và hại của kỳ khoa cử lần này, phương pháp thi văn võ song hành như thế này có phù hợp để áp dụng cho những năm sau hay không…
Vô số âm thanh hỗn tạp trộn chung một chỗ,
Cả kinh thành cứ như nồi hơi bí bách, chỉ đợi ngày dán bảng vàng để mở vung.
…
Ngày 30 tháng 8, bảng vàng khoa cử được thông cáo.
Lục Nghi Trinh ngồi bên trong xe ngựa, thấp thỏm không yên suốt đoạn đường đến hồ Kim Minh.
Xe ngựa của phủ Tĩnh Quốc công vừa đến hồ, dường như những tiếng huyên náo đã giảm đi không ít.
Tiểu cô nương do dự đẩy một góc rèm cửa sổ, chỉ lộ ra nửa cái đầu, những ánh mắt ngắm nghía đánh giá đồng loạt lướt qua nàng.
Có có tiếng xì xào bàn tán lờ mờ gì đó.
Gì mà “định thân”, gì mà “đáng tiếc”, nghe thấy cứ như cả người lạc trong tầng sương mù vô định.
Nàng buông rèm xuống, nhìn sang Tùy Ý ngồi trong xe.
“Ý ca ca, huynh nghe rõ không? Bọn họ đang nói gì vậy?”.
Tùy Ý không trả lời nghe rõ hay không, chỉ nói: “Trinh Nhi muội muội đừng để ý hành động và ánh mắt của người bên ngoài”.
Nói xong, hắn từ từ nắm lấy tay nàng, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: “Đợi lát nữa chúng ta cùng xuống nhé?”.
“Vâng”.
Xe ngựa dừng lại, Lục Nghi Trinh đứng dậy xuống xe ngựa theo Tùy Ý.
Gió mát đẩy đưa bên hồ Kim Minh, liễu xanh lay động.
Bảng vàng dán phía trước, một đám người tụ tập đông đúc khiến những người phía sau không thể nhìn thấy trên bảng viết gì.
Còn có một nam nhân trung niên bụng bệ dát đầy vàng bạc trên người đợi một bên, bên người còn có rất nhiều bà mối cài trâm hoa.
Một đám người thỉnh thoảng lại ghé tai thì thầm to nhỏ, dường như đang phân biệt trong những người đang đến xem bảng vàng, ai mới là người được đề tên.
Sau khi Tùy Ý dắt Lục tiểu cô nương xuống xe, âm thanh sôi sùng sục trước bảng vàng cũng từ từ dịu lại.
Đủ loại ánh mắt chen chúc hướng về phía họ.
Lục tiểu cô nương hơi mất tự nhiên khi bị đám người nhìn chằm chằm.
Nàng thầm nghĩ, sao hình như hôm nay mọi người đều nhìn bọn họ chằm chằm thế nhỉ?
Nàng nhéo nhẹ tay Tùy Ý.
Tùy Ý quay đầu nhìn nàng, dịu dàng an ủi: “Trinh Nhi muội muội đừng sợ, nhớ kỹ lời ta vừa nói”.
Lời hắn vừa nói?
… Hắn bảo nàng đừng để ý hành động và ánh mắt của người ngoài.
Thấy tiểu cô nương chậm rãi gật đầu, Tùy Ý tiếp tục tiến lên, cho đến khi không còn chỗ đặt chân được nữa, hắn mới từ từ dừng bước, lịch sự gật đầu với thư sinh trước mắt, nói:
“Vị huynh đài này, có thể cho ta đi nhờ được không?”.
Thư sinh đó vội vã lúng túng lùi lại, còn chắp tay với hắn.
“Đa tạ”.
Con đường sau đó cuối cùng không cần tiểu Thế tử phải lên tiếng “đi nhờ” nữa, mà bởi vì đám đông chen chúc phía trước nhìn thấy hắn đã lập tức im bặt, sắc mặt ai nấy khác nhau nhường đường cho hắn qua.
Bất ngờ và nghi hoặc trong lòng Lục tiểu cô nương càng lớn, đúng lúc lo lắng dồn dập thì vài tiếng “Chúc mừng” bỗng nhiên lọt vào tai.
Nàng nghiêng đầu nhìn, thế mà lại thấy Tiêu Hoàn Thận đang kẹt trong đám đông.
Lờ mờ ý thức được điều gì, Lục tiểu cô nương tròn mắt, nhịp tim phập phồng, nắm tay Tùy tiểu Thế tử bước nhanh đến bảng vàng.
Cao nhất trên bảng vàng, vị trí thứ ba, giấy trắng mực đen viết một cái tên.
Cái tên mà nàng trân quý bấy lâu nay.
… Tùy Ý.
Tiểu cô nương kích động nghẹn lời, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Đôi mắt hạnh cong thành hình mảnh trăng non xinh đẹp, khó kìm lòng nhảy cẫng lên nói: “Ý ca ca! Huynh đứng đầu bảng!”.
Đầu bảng nhé!
Hai vị trí đầu* chỉ để cho có, vị trí thứ năm là thi trượt.
* Nguyên văn: 虚设 Hư thiết – nghĩa là mặc dù đưa vào nhưng thực chất không tồn tại, chỉ để cho có.
Biết bao văn nhân sĩ tử tự cổ chí kim đều chỉ thi được hạng bốn, quả thực chưa từng nghe thấy có người thi được hạng ba, nói là hiếm thấy cũng không có gì quá đáng.
“Huynh còn giỏi hơn cả cha muội nữa!”.
Hào quang trong mắt tiểu cô nương rực rỡ như mặt trời.
Tùy Ý thật lòng tin rằng, nếu không phải đang ở ngoài thì có khả năng lúc này tiểu cô nương sẽ ôm hắn nhảy cẫng lên.
“Được rồi, Trinh Nhi muội muội, chúng ta về phủ thôi”.
Có lẽ âm thanh vui mừng của Lục tiểu cô nương đã phá tan sự im lặng.
Thỉnh thoảng lại có người đến chúc mừng, xúm lại chúc tụng này nọ khiến người người khó chen khỏi đám đông.
Lục Nghi Trinh dần bình tĩnh lại, lập tức phát hiện hình như họ khó lòng mà trở về.
Đột nhiên, mất tay thương hộ trung niên hớn hở chen vào đám đông đi đến, mồm miệng liến thoắng.
“Thế tử quả nhiên tuấn tú, thanh tao, nghe nói đã định thân, là thật sao?”.
“Tiểu nữ nhà ta vừa tròn mười sáu, đã ngưỡng mộ Thế tử từ lâu, nếu ngài có thời gian, chỉ bằng đến tiệm của ta một chút…”.
“Ấy ấy, cô nương nhà lão không bằng cô nương nhà ta biết làm thơ đâu.
Mặc dù nhà ta là thương nhân nhưng tiểu nữ từ nhỏ đã thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh.
Thế tử xuất chúng như vậy, cô nương nhà ta dù thiệt thòi làm phận thiếp cũng bằng lòng”.
…
Lục Nghi Trinh bị một tràng lời nói ập đến khiến đầu óc quay mòng mòng, chưa kịp phản ứng thì Tùy Ý đã kịp chặn họng đám người đó:
“Chắc mấy vị hiểu lầm gì rồi, ta cũng không có ý định nạp thiếp”.
Đám cười im bặt như hến.
Mấy thương hộ vò đầu cười gượng, nhưng chưa hề bỏ đi, tựa như vẫn còn ý định thuyết phục hắn thêm lần nữa.
Tùy Ý dừng một lúc, lại nói.
“Thay vì mất thời gian ở đây, chi bằng các vị đến bên kia đi…”.
“Vị kia, Tiêu Hoàn Thận – Tiêu công tử thi đỗ hạng bốn đó”..